Thấy Tư Đồ Quyết quay về như người mất hồn, Ngô Giang đang oẳn tù tì uống rượu với Tam Bì cũng kinh ngạc hỏi:
- Em sao thế, Tiểu Uyển đã về chưa?
Vừa dứt lời anh đã thấy hai người đằng sau cô bước lại.
Có lẽ Ngô Giang cũng chẳng ngờ hai người này lại xuất hiện đồng thời nên giật thót mình rồi liếc Tư Đồ Quyết. Tiểu Căn đang ngồi một góc ăn lấy ăn để cũng ngơ ngác bỏ đồ ăn trong tay xuống.
- Chao ôi, Khởi Vân, Đàm Thiếu Thành, tôi còn tưởng hai người không nể mặt tôi chứ, ngồi đi, ngồi đi….à, phải rồi, sao lại khéo thế nhỉ…..
Ngô Giang định thần lại, bắt đầu luống cuống đóng vai chủ nhân.
Diêu Khởi Vân nhường cho Đàm Thiểu Thành chiếc ghế trống gần đó nhất, còn mình vẫn đứng nguyên.
- Cũng chẳng phải khéo đâu. Diêu Khởi Vân vừa cởϊ áσ khoác vừa thong thả nói. Mình vừa ra cửa thì Đàm Thiếu Thành điện thoại tới, nói là lên nhầm xe bus, không biết làm sao quay ngược lại được, vừa khéo mình đang trên xe, bèn hỏi chỗ cô ấy, thấy cũng gần đó mới bảo tài xế vòng qua tiện thể đón cô ấy luôn. Phải rồi, lúc đầu cô ấy điện thoại cho cậu, nhưng chắc ở đây ồn quá nên cậu không nghe thấy. Mình đến muộn rồi, thật ngại quá.
Đàm Thiểu Thành đỏ mặt bổ sung:
- Em lạc đường mãi, may mà có Khởi Vân.
Ngô Giang thừa hiểu kẻ kiệm lời như Diêu Khởi Vân giải thích dài dòng như thế đâu phải kể cho mình nghe. Anh vội rút di động ra xem nhật kí cuộc gọi, lập tức “a” lên một tiếng.
- Phải phải rồi, Thiếu Thành điện thoại mà mình không nghe thấy, xin lỗi xin lỗi nhé!
Vừa nói anh vừa giận không di được danh mục nhật kí cuộc gọi vào mặt Tư Đồ Quyết.
- Lỡ một cuộc gọi anh mừng cái gì chứ? Sợ Khúc Tiểu Uyển nhà anh hỏi tội à?
Tư Đồ Quyết bực bội gạt tay anh ra.
Ngô Giang cũng chẳng tránh né, cười ha ha nói:
- Nhà anh ghen sao bằng nhà em.
Nghe thấy tên Khúc Tiểu Uyển, ánh mắt Đàm Thiếu Thành hơi sững lại trên người Ngô Giang nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, sau đó lại tươi cười chào hỏi những người quen biết.
Ngô Giang liếc thấy Diêu Khởi Vân vẫn đứng ngây tại chỗ, như đang chăm chú đọc lời bài hát trên màn hình. Anh vội giơ chân đá Tam Bì ngồi cạnh Tư Đồ Quyết. Tam Bì biết ý bèn đứng bật dậy.
- Tam Bì, cậu đi tới đi lui làm gì thế? Khởi Vân, đây vẫn còn chỗ này, cậu qua ngồi nhé?
Ngô Giang nói.
Diêu Khởi Vân do dự một hồi, thấy Tam Bì hậm hực đi vào toilet anh cũng không khách sáo nữa, chậm chạp ngồi xuống cạnh Tư Đồ Quyết.
Bọn họ đã mấy ngày không nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau, trước đây dù hay cãi cọ nhưng hai người hiếm khi giận dỗi nhau quá một ngày.
Tư Đồ Quyết đang chơi trò Rắn tham ăn trong di động, Diêu Khởi Vân không hòa nhập được với mọi người xung quanh, cũng chẳng biết nói gì với Ngô Giang, cứ ngồi cúi đầu một lúc lâu, uống hết quá nửa cốc nước mới quay sang khẽ hỏi người bên cạnh:
- Sao em không đợi anh cùng đi với?
Thoạt đầu Tư Đồ Quyết vờ không nghe thấy khiến Diêu Khởi Vân lúng túng, may sao lát sau cô cũng lên tiếng, dù chẳng ngẩng đầu lên:
- Anh có bảo sẽ đi đâu?
- Anh cũng đâu bảo là không đi,
- Anh thích tới thì tới. Dù sao em cũng biết đường, chẳng cần anh.
Cô bực bội gập điện thoại lại. Không chơi nữa, con rắn ngốc đó toàn cắn phải đuôi mình.
Ngô Giang theo Tam Bì đi WC về, thấy Tư Đồ Quyết đang ngán ngẩm hết nhìn bên này tới bên kia, lại không thèm nhìn người bên cạnh, còn Diêu Khởi Vân mặt lạnh tanh, chẳng nói chẳng rằng.
Hai người này hễ cáu lên là ngang ngạnh vô cùng, Ngô Giang cũng hết cách, đành ngồi xuống uống bia. Chợt trông thấy bộ bài bên cạnh, anh nối máu đỏ đen, bèn bóc ra nói với Tư Đồ Quyết:
- Em ngồi ngẩn ra đó làm gì, mình chơi bài đi, ai thua thì uống nhé!
Tư Đồ Quyết vui vẻ gật đầu nhưng vừa tráo bài một lượt đã bị Diêu Khởi Vân giội cho một gáo nước lạnh:
- Ngô Giang, cậu còn chưa biết tửu lượng của cô ấy à? Cô ấy làm sao uống được, hễ thua là lại ăn gian thôi.
Diêu Khởi Vân cười cười ra vẻ hiểu biết.
Ngô Giang thấy vậy bèn tiện thể kéo luôn anh vào:
- Chơi thôi mà, hay là cậu cũng chơi luôn đi? Hai người một phe, tôi với Tam Bì một phe cùng chơi, ai thua thì uống một chén. Cô ấy không uống được thì còn có cậu cơ mà. Hơn nữa tửa lượng tôi cũng không tới nỗi nào, hiếm khi bạn bè tụ tập được như hôm nay, miễn vui là được.
Tam Bì cũng hớn hở ngồi xuống:
- Được thôi, nghề của tớ mà .
Diêu Khởi Vân chẳng nói gì, chỉ liếc cô. Tư Đồ Quyết bèn quay qua nói vói Ngô Giang.
- Nếu chơi thì em với anh một phe đi, để khỏi ai phải ghét ai.
Ngô Giang lại gãi đầu:
- Hả?
- Rốt cuộc là chơi thế nào đây?
Tam Bì ngơ ngác hỏi.
Thấy Diêu Khởi Vân chẳng tỏ vẻ gì, cô bèn đứng dậy gọi người khác. Thấy vậy Diêu Khởi Vấn mới cầm bài lên nói với Tam Bì:
- Tùy, chơi thế nào cũng được.
Thoạt đầu Tam Bì rất cao tay, nhưng qua mấy lượt đã không thấy ổn, vội lấy cớ đi toilet để trốn.
Ngô Giang ấm ức nói:
- Mới uống có bấy nhiêu mà, Tam Bì, tôi khuyên cậu mau đi kiểm tra tổng thể về đường tuyết niệu đi.
Tam Bì cười cười rút lui, ra đến cửa mới lầm bầm:
- Ai muốn làm kẻ bị hố người đó mới phải đi kiểm tra IQ ấy.
Bốn người chơi bị thiếu một chân, dù sao cũng phải kiếm người thế vào mới chơi tiếp được, Ngô Giang định gọi Tiểu Căn lại.
Tiểu Căn đang lúng ta lúng túng không biết nói gì với Đàm Thiếu Thành, nghe Ngô Giang gọi vội chạy tới xua tay mình không biết chơi.
Ngô Giang đang than mất hứng thì Đàm Thiếu Thành vừa bước lại cùng Tiểu Căn đã thẹn thùng chen vào:
- Em cũng hơi hơi biết, tuy chẳng thạo lắm nhưng nếu mọi người không phiền, em có thể thế chân một vàn, nếu thua em cũng có thể uống phụ vài chén.
Ngô Giang cũng hơi bất ngờ, liền đưa mắt dò ý Tư Đồ Quyết. Cô chỉ mỉm cười, chẳng ừ hử gì.
- Vậy,….em ngồi xuống đi, chắc gì hai người đã thua chứ.
Ngô Giang nói với Đàm Thiếu Thành.
- Thua cũng đâu sao, em quen rồi.
Đàm Thiếu Thành cười, giọng điệu cũng dịu dàng mềm mỏng hệt như nét mặt, chẳng hề lộ vẻ sắc sảo, có chăng chỉ là tự trào hờ hững thế thôi. Ánh mắt Ngô Giang hơi ngượng ngập, lảng nhìn sang chỗ khác.
Nhưng cuộc chơi đã bắt bầu ắt phải chơi cho nốt. Thật ra, lần nào phe Diêu Khởi Vân cũng thua. Không phải anh không biết chơi, anh nắm rất rõ đường đi nước bước và cách chơi của Tư Đồ Quyết, nhưng bản thân anh lại đánh rất tệ. Dù thua mấy lần liên tiếp, anh vẫn phải tự mình uống không ít, chẳng để Đàm Thiếu Thành phải uống thay. Nhưng Đàm Thiếu Thành chẳng đành lòng,lúc nào cũng tranh uống đỡ anh đôi chút.
- Anh xem, đây là cái kiểu gì? Tranh giành nhau, người không biết còn tưởng ai thua thì phạt không cho uống.
Tư Đồ Quyết than thở với Ngô Giang.
Ngô Giang chặc lưỡi:
- Cứ thắng mãi cũng chán, anh khát quá.
Nguyện vọng của anh trở thành hiện thực ngay. Diêu Khời Vân uống quá vội, bị hơi rượu bốc lên đầu, dù rất giỏi kiềm chế nhưng anh vẫn hơi ngầy ngật, khiến kẻ thế thân bất đắc dĩ là Đàm Thiếu Thành lại trở thành chủ lực. Phe Tư Đồ Quyết vừa hơi sơ sẩy đã thua ngay,
- Chờ mãi mới được cốc này đây.
Ngô Giang vừa tươi cười uống ngay, vừa trêu Tư Đồ Quyết:
- Em phải giành uống với anh chứ?
Tư Đồ Quyết hừ mũi:
- Tranh cái gì?
Cô lấy cốc san bớt một nửa của Ngô Giang:
- Nhân dịp này, ta cạn chén, mừng anh thêm một tuổi.
Ngô Giang đương nhiên đồng ý, hai người sắp trăm phần trăm thì Diêu Khởi Vân đang nhắm mắt ngồi tựa vào sofa chợt kéo Tư Đồ Quyết lại, nghi hoặc nói:
- Đùa, em uống thật đấy à?
- Đừng cuống lên thế, cùng lắm là tôi đưa cô ấy về mà.
Ngô Giang cười hì hì.
- Cô ấy không uống được đâu. Diêu Khởi Vân cau có.
- Tư Đồ Quyết, sống trên đời phải biết mình là ai chứ? Em cần gì phải hiếu thắng mà làm trò cười cho thiên hạ.
Tửu lượng của Tư Đồ Quyết rất kém, chính cô cũng biết vậy nên hàng ngày thường tránh uống. Có điều hôm nay là sinh nhật Ngô Giang, tâm trạng cô lại không vui, vả lại chỉ là nửa cốc bia, chắc cũng chẳng tới nỗi nào. Diêu Khởi Vân ngăn lại cũng chẳng sao, nhưng giọng điệu gay gắt của anh đã khiến cô nổi giận:
- Tôi thấy câu “Sống trên đời phải biết mình là ai” giành cho anh có lẽ hợp hơn, anh tưởng anh là ai chứ?
Cô đốp lại ngay.
Diêu Khởi Vân bị chặn họng, vẻ mặt rất khó coi.
- Tư Đồ, cậu đừng thế mà. Đàm Thiếu Thành giảng hòa. Mình thấy Khởi Vân chỉ muốn tốt cho cậu thôi, thà anh ấy thua còn hơn để cậu uống rượu, anh ấy đối với cậu ra sao lẽ nào cậu còn ko biết ư?
Tựa như lần đầu tiên nhận ra sự tồn tại của Đàm Thiếu Thành trong buổi tối nay, Tư Đồ Quyết vờ sực tỉnh ngộ, nói:
- Phải rồi, sao mình lại chẳng nhìn ra chứ, xem ra mọi người mù hết cả, chỉ có mình cậu là sáng suốt thôi. Cảm ơn cậu đã nhắc nhé, không có cậu thì hỏng bét.
Đàm Thiếu Thành bối rối đỏ bừng mặt, lắp bắp:
- Cậu bực vì hôm nay Khởi Vân tới cùng mình à? Cậu hiểu lầm rồi Tư Đồ ạ. Có giận thì cậu cứ trách mình, chẳng liên quan gì đến anh ấy cả.
Vừa lấy cô ta vừa giằng lấy nửa cốc bia trong tay Tư Đồ Quyết:
- Cốc này để mình uống, coi như là tạ lỗi với cậu.
Tư Đồ Quyết kinh hãi bật cười, thật chẳng biết phải nói sao. Ngô Giang bên cạnh liền vỗ vỗ cố ý bảo cô đừng nóng nảy. Hôm nay là sinh nhật Ngô Giang, vì vậy từ lúc Đàm Thiếu Thành tới cô vẫn nhẫn nhịn tự nhủ: “Đừng nổi nóng, có chuyện gì để sau hãng nói”. Nhưng chẳng hiểu sao, chuyện gì Đàm Thiếu Thành cũng xen vào khiến cô cứ phải bưng mắt bịt tai xem như không thấy .
Đàm Thiếu Thành ngửa cổ định uống, chợt bị Diêu Khởi Vân kiên quyết ngăn lại:
- Đừng…Chuyện này chẳng liên quan gì đến em cả.
- Thực ra, em cũng muốn mượn cốc này để cảm ơn Tư Đồ.
Đàm Thiếu Thành khẽ nói với cô:
- Mình luôn muốn cảm ơn cậu: vì món tiền đó.
Lớp bọt bia trắng xóa trong cốc hết như một vầng sáng mờ mờ. Tư Đồ Quyết lạnh lùng nói:
- Cốc bia này chẳng cần uống nữa, cậu cũng khỏi phải cảm ơn vì giờ đây tôi rất hối hận, số tiền đó dùng làm gì không làm, lại đem đi mua lấy một bài giáo huấn.
- Em nói vậy là ý gì thế!
Diêu Khởi Vân hạ giọng nói với cô.
Đàm Thiếu Thành nhất thời cứ cầm cốc bia sững người ra, hồi lâu mới lên tiếng:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Trong lòng cậu tự biết ấy!
Xung quanh đã có mấy người bạn thấy khác thường, bèn nhìn sang bên này. Tư Đồ Quyết bèn đứng dậy ra hiệu cho Đàm Thiếu Thành:
- Có gì ta ra ngoài nói, đừng làm mọi người mất vui.
Đàm Thiếu Thành đặt cốc bia xuống, theo cô ra ngoài. Phòng “Góc khuất thời gian” nằm ở góc quán, chẳng có phục vụ quấy rầy, cánh cửa phòng chứa đồ ở cuối hành lang càng vắng tanh vắng ngắt.
- Giờ cậu có thể nói cho mình biết những lời vừa nãy của cậu có ý gì không?
Đàm Thiếu Thành đã nhẫn nhịn cúi đầu rất nhiều lần, nhưng lúc này cô nhìn thẳng vào Tư Đồ Quyết, gương mặt vốn xanh xao thanh tú dưới ánh đèn xanh lét trông hệt như một chiếc mặt nạ ma quái trong suốt, khóe miệng mím chặt như cố giữ chút danh dự còn sót lại.
- Mình thật không hiểu sao cậu lại ghét mình đến thế?
Tư Đồ Quyết đáp:
- Vì tôi ghét nhất là những kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm! Có gì cậu nói rõ ra đi, việc gì phải lén làm mấy chuyện bỉ ổi như thế.
- Mình vẫn không hiểu ý cậu. Phải, mình từng xin cậu chuyện học bổng, nhưng cái đáng được thì cậu đã được rồi, còn số tiền đó, mình nhất định sẽ trả lại cậu.
Lúc này Diêu Khởi Vân và Ngô Giang không yên tâm nên đã ra tìm, theo sau còn có Tam Bì và Tiểu Căn.
- Cậu chỉ đóng kịch!
Cô chỉ Diêu Khởi Vân đang lại gần rồi giận dữ nói với Đàm Thiếu Thành :
- Cậu có dám nói mình không ở sau lưng đâm bị thóc chọc bị gạo, cố ý nhắc tới chuyện tôi tìm Trâu Tấn trước mặt anh ấy không?
- Được rồi mà A Quyết, anh đã nói không liên quan gì tới cô ấy mà. Em về nhà với anh đi.
Diêu Khởi Vân kéo cô định đi.
Tư Đồ Quyết vùng ra khỏi tay anh:
- Anh còn bênh cô ta à? Chuyện đó trừ tôi và Ngô Giang và Tiểu Căn biết. Thôi được, dù sao mọi người cũng đều có mặt cả, anh nói hết ra đi, nếu chẳng phải cô ta moi chuyện từ Tiểu Căn rồi ton hót với anh, vậy là ai chứ? Là anh ấy, hay là cậu ta?
Cô lần lượt chỉ vào Ngô Giang và Tiểu Căn để tìm bằng chứng.
- Em đã nhận nó làm sự thật, còn truy cứu là ai nói ra làm gì? Anh không muốn làm ầm chuyện này lên nữa đâu?
Diêu Khởi Vân đáp.
- Đương nhiên phải truy cứu, nếu bọn họ mach với anh thì tôi chẳng còn gì để nói, chỉ biết trách mình có mắt như mù. Nếu là Đàm Thiếu Thành, tôi sẽ cho cô ta biết như vậy là đê tiện đến mức nào!
Đàm Thiếu Thành rơm rớm nước mắt, phải nói chậm rãi từng tiếng một mới khỏi nghẹn ngào:
- Mình biết cậu muốn nói tới chuyện cậu tới gặp giáo sư Trâu để xin cho Tiểu Căn. Đúng là Tiểu Căn kể với mình, nhưng chỉ như thế cậu đã có thể chắc chắn rằng mình là người mách lẻo à? Cậu có chứng cứ gì không? Tư Đồ Quyết, cậu có thể khinh mình, nhưng không thể giẫm đạp lên người khác được! Lẽ nào chỉ mình cậu là ngọc ngà, còn người khác đều là ngói vỡ trên nóc nhà cả sao?
Đàm Thiếu Thành đứng đối diện với Tư Đồ Quyết, nước mắt hoen mi, vẻ mặt đầy cay đắng và phẫn nộ, trông vô cùng ai oán khiến ai cũng mủi lòng. Tư Đồ Quyết nghĩ: mỗi khi bực bội, bộ mặt đáng thương này lại xuất hiện trước mặt cô. Bằng dáng vẻ hiền lành xinh xắn, ấn giấu sau đó là tầng tầng lớp lớp tâm cơ cùng bao lời dối trá nhỏ to, cô ta có thể nói dối mà chẳng vì mục đích gì cả; có thể dùng khổ nhục kế cầu xin đối thủ của mình chỉ vì một suất học bổng; có thể vừa ngọt ngào với Ngô Giang lại vừa tàn nhẫn được với Tiểu Căn ngày; còn có thể vừa đem thiện cảm của Diêu Khởi Vân dành cho mình đàm phán với Tư Đồ Quyết, lại vừa nửa cố tình nửa vô ý tới với Diêu Khởi Vân, dù biết rõ hôm nay cô cũng có mặt. Cô ta quả thật rất nghèo khổ, rất đáng thương, Tư Đồ Quyết cũng chẳng rõ, nếu đổi lại là mình, có phải sẽ quá đáng hơn cô ta chăng? Cô chỉ có thể cảm ơn mọi điều cha mẹ đã dành cho mình, chính nhờ đó mà cô không bị bất hạnh bào mòn đến mức vứt bỏ cả lương tri như Đàm Thiếu Thành. Lẽ nào ngọc hay ngói chỉ quyết định ở chất liệu ban đầu thôi sao?
Nghĩ tới ngọc và ngói, Tư Đồ Quyết chợt giật nảy mình. Cô chưa từng coi mình là “ngọc”, nhưng cũng chẳng lạ gì cách ví von đó của Đàm Thiếu Thành … Cô sực nhớ ra đã có người từng nói như vậy, sự thật sờ sờ trước mắt khiến cô cũng không dám tin rằng lại trùng hợp như thế nữa.
- Cậu có dám khẳng định rằng bản thân cậu chưa từng tới tìm Trâu Tấn không?
Cô đột ngột hỏi Đàm Thiếu Thành.
Ban đầu, cô chỉ định thăm dò chứ chẳng hề nắm chắc được điều gì, nếu Đàm Thiếu Thành ngơ ngơ ngác ngác thì cô cũng xem như mình chưa từng hỏi qua. Nhưng vẻ kinh ngạc và hoảng hốt của cô ta lúc đó thậm chí còn át cả nét thương tâm và tội nghiệp khi trước.
Sự chuyển biến này khiến cô thực sự bất ngờ, ban đầu còn chưa hiểu mục đích của Đàm Thiếu Thành rốt cuộc là vì Ngô Giang, vì Diêu Khởi Vân hay chỉ đơn giản là muốn làm khó cô? Giờ xem ra những điều này chẳng phải nguyên nhân chính, chỉ có cô mới khờ khạo coi trọng mấy thứ vớ vẩn đó mà thôi, điều mà Đàm Thiếu Thành xem trọng nhất, chính là tiền đồ của cô ta.
- Hóa ra là vì chuyện lên thằng thạc sĩ.
Tư Đồ Quyết sực tỉnh, thấy vẻ mặt của Ngô Giang và Diêu Khởi Vân đầy nghi hoặc.
Vẻ diễu cợt của Tư Đồ Quyết khiến Đàm Thiếu Thành tổn thương xâu sắc, cô ta ưỡn ngực nói:
- Mình đi tìm thầy ấy thì sao chứ, mình đâu sánh kịp cậu, tốt nghiệp xong chẳng phải động tay đã được gia đình sắp sẵn chỗ làm ổn định. Mình không có người cha giỏi giang giàu có như vậy, đành dựa vào chính bản thân mà thôi. Thi nghiên cứu sinh chính là lối thoát duy nhất của mình, muốn làm học trò thầy Trâu có gì là sai chứ? Chỉ vì cậu cũng muốn thi đỗ vào làm học trò thầy ấy, vậy vị trí đó là dành riêng cho cậu còn mọi cố gắng của người khác đều thành trò cười sao?
- Cố gắng? Nụ cười của cô càng thêm giễu cợt. Theo cậu, phải cố gắng ra sao? Chẳng ai cản cậu làm nghiên cứu sinh với giáo sư Trâu, nhưng sao cậu lại cho rằng gây khó dễ cho tôi, để tôi rút lui không cạnh tranh nữa thì vị trí đó sẽ thuộc về cậu?
Đàm Thiếu Thành đáp:
- Mình chẳng hiểu cậu nói gì cả, nhưng chưa đến phút cuối cùng, mình sẽ không từ bỏ đâu.
Tư Đồ Quyết nghiến răng:
- Cậu không nhận thì thôi, hóa ra kẻ lén la lén lút nấp sau bụi cây hôm đó chính là cậu. Tôi nói cho cậu biết, càng những kẻ đê hèn xấu xa như cậu, càng khó đạt được sở nguyện.
Đàm Thiếu Thành đã không kìm nổi nước mắt:
- Tư Đồ Quyết, cậu đừng khinh người quá đáng thế!
- Nực cười…
Tư Đồ Quyết còn đang trút giận đã bị Diêu Khởi Vân xen vào quát lên:
- Nói đủ chưa, anh còn phải nói bao nhiêu lần em mới chịu tin hả, chuyện này không phải cô ấy nói, mà là….
- Là anh.
Giọng nói bình tĩnh này khiến Tư Đồ Quyết sững ra trong giây lát rồi mới quay phắt lại.
Người lên tiếng lại là Tam Bì, kẻ đứng ngoài vòng thị phi.
- Là anh?
Tư Đồ Quyết nghi hoặc nhìn Tam Bì.
Tam Bì bứt rứt đi qua đi lại mấy bước:
- Anh dặn Diêu Khởi Vân đừng nói với em là anh bảo, sợ em giận. Thật ra anh không có ác ý gì đâu, chẳng qua anh chỉ muốn nhắc nhở cậu ta rằng Trâu Tấn chẳng phải kẻ tốt lành gì hết. Anh không nghĩ hai người lại để bụng như vậy… Xin lỗi nhé, cả Thiếu Thành nữa, cho anh xin lỗi. Nhưng anh chẳng hiểu mọi người vắt óc nghĩ cách thế nào lại chạy tới nhờ ông ta?
- Anh làm sao biết được chuyện tối hôm đó chứ?
Tam Bì không phải sinh viên dược, cũng chẳng nghe nói có quan hệ gì với Trâu Tấn, cô thật không ngờ anh lại dính dáng tới chuyện này.
Tam Bì đáp:
- Tư Đồ, em đừng hỏi nữa, miễn là em biết không phải Thiếu Thành làm là được rồi. Mọi người đều là bạn bè cả, việc gì phải cãi nhau căng thẳng thế này, chỉ là hiểu lầm thôi mà.
Tiểu Căn cũng hấp tấp chen vào:
- Hóa ra hai người cãi vã chuyện này à. Tư Đồ, là mình không nói rõ cho cậu biết, đúng là mình nói với Đàm Thiếu Thành, nhưng đó là chuyện của mấy ngày sau cơ, lúc đó cô ấy mới ở quê lên.
Tư Đồ Quyết như bước hụt chân, thần trí rối loạn cả lên, bao giọng nói on gong vang lên tai nhưng cô chỉ thấy hoảng hốt, cô nhìn Ngô Giang cầu cứu, anh chỉ cúi đầu đằng hắng rồi bối rối gật đầu.
Lần này hay rồi, kẻ tiểu nhân hèn hạ mà cô lớn tiếng khẳng định lại chỉ là người bị hàm oan, lửa giận bừng bừng trong l*иg ngực cháy đến thiêu đốt bản thân thành tro bụi, rốt cuộc cô mới đáng ghét, vô cớ sinh sự, ngậm máu phun người, làm trò cười cho mọi người. Dù cô rất ghét Đàm Thiếu Thành, khăng khăng nhận định rằng cô ta làm, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt, là cô ngờ oan cho cô ta.
Đàm Thiếu Thành vẫn im lặng, nước mắt ròng ròng trên mặt.
- Em xin lỗi người ta đi.
Cô còn đang ngẩn người ra, Diêu Khởi Vân đã ghé tai giục. Tư Đồ Quyết hít một hơi thật sâu rồi ương ngạch ngoảnh mặt sang đên, đầy vẻ bướng bỉnh.
Anh thở dài, bước lại mặt Đàm Thiếu Thành:
- Thiếu Thành, anh thay mặt Tư Đồ Quyết nhận lỗi với em. Thật ra chuyện này đều là lỗi của anh, nếu anh nói rõ với cô ấy từ trước, hẳn sẽ không thành ra thế này. Anh thật sự xin lỗi em.
Đàm Thiếu Thành thẫn thờ nhìn Tư Đồ Quyết:
- Không cần đâu.
Nói rồi cô ta rảo bước quay về phòng để lấy đồ của mình, mọi người cũng lục tục theo sau.
Xung quanh Tư Đồ Quyết chợt trở nên yên tĩnh, cô lẳng lặng lẻn ra một góc khuất nhất phòng rồi ngồi xuống. cũng không hẳn là “lẻn” vì giờ đây chẳng ai chú ý đến cô nữa, vậy cũng tốt, cô có thể một mình hít thở.
Trong góc khuất, cô nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc lần lượt ra về, rốt cuộc mọi người đều ra về cả. Chợt có người ngồi xuống trước mặt cô, vỗ vỗ vai cô như mọi khi.
- Xin lỗi nhé, hôm nay em lại làm loạn cả tiệc sinh nhật của anh rồi.
Nghe giọng mình, cô cũng thấy hơi lạ lẫm. Không phải không ân hận, nhưng cô chẳng thể nào thốt ra tiếng xin lỗi trước mặt Đàm Thiếu Thành cho được.
Ngô Giang phẩy tay:
- Nói vậy làm gì? Em không sao chứ? Anh thấy cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm cả, em đừng nghĩ ngợi nữa, về nhà ngủ một giấc là quên ngay ấy mà. Đi, chúng mình về nhà nào.
Tư Đồ Quyết lắc đầu:
- Em thấy trong lòng nặng nề lắm, nghẹt cả thở. Anh cứ về trước, không chú Ngô và dì Trần ở nhà vẫn đợi anh cắt bánh gato đấy, để em ngồi một mình thêm lát nữa đi.
- Mọi người về cả rồi, anh sao để em lại được chứ. Mẹ anh mà biết, không đánh anh mới lạ.
Ngô Giang nói “mọi người về cả rồi” khiến Tư Đồ Quyết bàng hoàng. Cô khó nhọc lên tiếng:
-.. Anh ấy….cũng về rồi sao?
- Ừm, hình như là đưa Đàm Thiếu Thành về rồi. Em đừng nghĩ vớ vẩn nữa, tính tình em nóng nảy thế, dù sao cũng phải có người ra mặt thu xếp hộ em chứ hả?
- Anh cũng về đi, em quen khu này lắm, chút nữa em tự về được mà.
Tư Đồ Quyết ủ rũ chốc lát rồi bắt đầu giục Ngô Giang về. Thoạt đầu Ngô Giang không chịu, nhưng trước thái độ cương quyết của cô, anh đành nhượng bộ, dặn đi dặn lại mấy câu rồi để cô lại một mình.
Tư Đồ Quyết cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, rất nhiều đồng hồ trong quán reo chuông inh ỏi, nhưng cô chẳng muốn nhìn giờ. Cô không có khái niệm về thời gian, người ta sẽ không thấy cô độc nhường này. A Nguyên đã rót thêm nước cho cô đến ba lần, dần dà, trong quán cũng chỉ còn lác đác.
Cô gối đầu lên cánh tay mình đặt trên bàn. Biết cô đến dự sinh nhật Ngô Giang, lại có cả Diêu Khởi Vân nên muộn thế này mẹ cô vẫn chưa gọi điện tới.
Anh ấy đưa cô ta đi đâu?
“Đẳng sau thời gian” chỉ còn lại mình cô.
Bị giọng nói thì thầm bên tai đánh thức, Tư Đồ Quyết mới nhận ra mình đã ngủ gục, cô bừng mở mắt, thấy Diêu Khởi Vân đã ngồi trước mặt, tưởng mình đang nằm mơ.
- Em quá đáng lắm hả?
Cô lại gục đầu xuống cánh tay, nhìn Diêu Khởi Vân. Trong mơ, anh chẳng hục hoặc với cô nữa.
- Ừm.
Câu trả lời điển hình của Diêu Khởi Vân.
- Vậy anh cứ kệ em đi.
- Ừm.
- Đã vậy sao anh còn không đi?
- Đi đây.
Nói vậy, nhưng hồi lâu anh vẫn ngồi im không động đậy.
Tư Đồ Quyết lẩm bầm:
- Lại nói một đằng làm một nẻo.
Diêu Khởi Vân nói:
- Những chuyện anh nói đều phải làm lúc tỉnh.
- Còn bây giờ?
- Tối nay uống bia rồi, mấy chuyện đó đâu có tính.
Anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn đượm vị bia thoang thoảng. Tư Đồ Quyết nghĩ mình tửu lượng không cao, một chút này cũng đủ say rồi. Sau cùng cô đứng dậy, mặc kệ hết thảy ôm chầm lấy Diêu Khởi Vân, vòng tay siết chặt lưng anh, cảm thấy bàn tay anh cũng đang ve vuốt tấm lưng cô.
- Sao anh biết em đợi anh ở đây?
- Em nói xem? Tư Đồ Quyết, anh thích nhìn dáng em ngủ.