Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Chương 27: XƯA NAY VỐN KHÔNG CÓ SỰ CÔNG BẰNG

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Đồ Quyết vùi đầu học cả buổi chiều trong phòng tự học của khoa dược, đã là năm thứ tư rồi, đối với chuyên ngành của cô mà nói, tốt nghiệp đang ở ngay trước mắt, trên lớp không ít bạn học đã lo tính toán lập kế hoạch tìm việc, như ai đó nghe nói có quan hệ nên sau khi tốt nghiệp sẽ vào một bệnh viện hạng nhất nhì trong thành phố, hoặc là các vấn đề như công ty chế dược nào có lợi nhuận tốt được mọi người bàn tán thảo luận ngày càng thường xuyên. Với những người đã chắc chắn thì đã an tâm, nhưng với những người tiền đồ vô vọng lại bắt đầu lo lắng, và Tiểu Căn là nhân vật tiêu biểu cho vế thứ hai.

Đối với chuyện công việc, Tư Đồ Quyết lại không nóng vội, ngược lại, cô còn mong muốn ngày tốt nghiệp cứ kéo dài xa mãi. Tư Đồ Cửu An không chỉ một lần nhắc đến chuyện mong cô và Khởi Vân sớm tốt nghiệp, tuy nói nhân tài trong công ty không phải không có nhưng những người ưu tú đó không thể đáng tin bằng người nhà được, dù miệng ông không nói nhưng trong lòng vẫn luôn kiêu ngạo vì hai đứa trẻ giỏi giang này, Cửu An Đường tương lai sẽ giao cho bọn họ, cũng coi như đời sau tiếp nối đời trước.

Đối với “kỳ vọng” gửi gắm của bố, Tư Đồ Quyết thật sự không có hứng thú. Không thể nói một chút trách nhiệm về sự nghiệp gia tộc cô cũng không có, chẳng qua chỉ là cô luôn hướng đến cuộc sống tự do tự tại, kiếp sống buôn bán lọc lừa không phải là điều cô muốn. Sau khi tốt nghiệp gia nhập vào công ty của gia đình thì vẫn phải chịu sự kiểm soát, dạy bảo của bố mẹ vài năm nữa, rõ ràng lại phải tiếp nhận giang sơn cả đời bố mẹ tự tay gây dựng, rồi làm một cô gái mạnh mẽ thành đạt, từng bước từng bước phát triển Cửu An Đường, cuộc đời như vậy khác xa với mong đợi của cô.

Với chỉ thị rõ ràng của bố mẹ, Tư Đồ Quyết cũng không chỉ một lần nói rõ rằng cô không hợp với vị trí quản lý xí nghiệp, nếu so sánh thì cô tình nguyện ở vị trí kỹ thuật, làm công việc nghiên cứu phát triển. Sau khi Tư Đồ Cửu An nghe xong lại tỏ ý bất kể cô thích gì cũng không sao, điều kiện đầu tiên nhất định phải là phục vụ cho công ty nhà mình, về phương diện quản lý, đợi đến ngày ông và Tiết Thiểu Bình già không đủ sức lực nữa, không phải còn Khởi Vân sao? Đến lúc ấy, Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân, một người phụ trách quản lý kinh doanh, một người chuyên về mở rộng mảng nghiên cứu, dù sao Cửu An Đường sớm muộn đều là của hai người họ.

Mỗi lần nói đến đây, Tiết Thiểu Bình đều cười, cắt ngang chồng và con gái, bà luôn nói với Tư Đồ Quyết: “Con quên rồi sao, Cửu An Đường là của họ nhà Tư Đồ, con là con gái độc nhất nhà chúng ta, trọng trách này con nhất định phải gánh vác lấy. Không ai hứng thú với những thứ như thế này, những điều không biết có thể học dần, nhân lúc mẹ và bố con còn có thể tận tay dạy dỗ con thì chẳng lẽ không gánh vác nổi sao? Khởi Vân học y, nó có hứng thú của nó, nếu nó đồng ý giúp đỡ con, đương nhiên đó là điều rất tốt.”

Khi nói những điều này, Tiết Thiểu Bình luôn nói rõ ràng đúng mức hai chữ “độc nhất” và “giúp đỡ”. Tư Đồ Cửu An chỉ có thể ngại ngùng hút thuốc, nhưng Tư Đồ Quyết lại thấy tức giận trong lòng, đành liếc trộm Diêu Khởi Vân vẫn đang trầm mặc không nói, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Thật ra, đứng trên lập trường của Tư Đồ Quyết, xưa nay không chỉ có một mình cô, cô luôn vô thức đem Khởi Vân vào trong chữ “Con” của mình. Cô biết Khởi Vân thật lòng thích chuyên ngành của mình, anh ấy khác với Ngô Giang bị bố mẹ bắt theo học y, cô đã từng thấy Khởi Vân trong phòng thí nghiệm và kiến tập trong bệnh viện, khẩu trang trên mặt và đôi mắt như toát ra sự chuyên tâm và thoả mãn, điều đó khiến cô thật sự cảm nhận được anh ấy hạnh phúc chính vì được làm việc, niềm hạnh phúc ấy đối với Diêu Khởi Vân vốn luôn bị ràng buộc lo lắng như một sự đáng quí đáng trân trọng. Tư Đồ Quyết nghĩ anh ấy là một bác sĩ tốt thì cũng nên làm một bác sĩ tốt.

Những lúc lén lút ở cùng nhau, Tư Đồ Quyết thường gối lên đùi Diêu Khởi Vân, hai người bắt đầu mơ mộng, và giấc mộng ấy chính là “Tương lai của chúng ta”. Trong giấc mộng ấy, Khởi Vân sau khi tốt nghiệp thật sự đã được cầm dao giải phẫu, làm việc trong một bệnh viện lớn của thành phố lớn, hoặc có thể hẻo lánh một chút, có thể vị trí làm việc cũng không có quyền thế gì, nhưng cũng không nhiều điều mờ ám gì, cậu có thể vì mỗi ngày đều nỗ lực mà cảm thấy vui mừng, mỗi đồng tiền kiếm được đều thấy xứng đáng, không hổ thẹn. Còn Tư Đồ Quyết, cô có thể làm nhà bào chế thuốc trong một viện dược nào đó, sau khi kết thúc công việc một ngày, nếu mệt mỏi trở về, bọn họ có thể ôm nhau mà ngủ, đến khi mặt trời chiếu vào giường, mở mắt nhìn thấy tóc nằm quấn bên nhau… Hình ảnh miêu tả sinh động này đa số là Tư Đồ Quyết vẽ ra, cô không biết chán khi phác thảo ra từng tình tiết trong đó, rồi lại cười ha ha với chính mình. Diêu Khởi Vân mỉm cười lắng nghe, không ngắt lời. Nhưng ngay cả Tư Đồ Quyết cũng hiểu dù anh ấy hướng về điều đó nhưng cuối cùng cũng chỉ coi đó là một giấc mơ mà thôi. Nếu Tư Đồ Cửu an mong muốn anh ấy tận sức vì Cửu An Đường thì chỉ cần một câu, anh ấy sẽ không từ chối.

“Hay là, chúng ta nghĩ cách ra nước ngoài đi.” Tư Đồ Quyết chớp chớp mắt nói.

Diêu Khởi Vân nghe vậy luôn luôn cười, cậu nói: “Đồ ngốc, cho dù tới chân trời thì em sẽ không là con gái nhà Tư Đồ à? Mà anh cũng không phải do họ nuôi dưỡng chắc?”

Chính xác, cho dù ngoài miệng có nói thế nào để bỏ qua Cửu An Đường thì nghĩ đến bố mẹ, làm sao có thể dứt bỏ được.Tư Đồ Quyết chỉ có thể hậm hực từ trong mộng quay về hiện tại. May mà chuyên ngành y của Khởi Vân phải học bảy năm, còn lâu mới tốt nghiệp, Tư Đồ Quyết lại có tư tưởng học nghiên cứu sinh nữa, vừa tròn ở cùng cậu, dù sao bố mẹ vẫn còn trẻ và khoẻ mạnh, họ còn có thể ở cùng nhau trong trường vài năm nữa.

Sau khi đăng kí thi nghiên cứu sinh, Tư Đồ Quyết tự tin sẽ thuận lợi thi cử, nhưng tầm mắt của cô không thấp, đã thi thì phải thi vào cửa có sự hướng dẫn của thầy đứng đầu học viện bọn họ, nếu có thể làm nghiên cứu sinh của thày Trâu Tấn thì thật là tốt quá. Tuy nói sau Khúc Tiểu Uyển, thầy Trâu Tấn không nhận nghiên cứu sinh nữa, nữ đệ tử càng không có lấy một người, nhưng Tư Đồ Quyết lại không thừa nhận mình không có gì hơn được Khúc Tiểu Uyển. Trâu Tấn vẫn không dẫn dắt thạc sĩ thì thôi, nếu ông có ý thu nhận thì thành tích của cô có thể bỏ xa đám nam sinh, vì thế ông sẽ thận trọng suy xét. Dựa vào “tưởng tượng tốt đẹp” này, Tư Đồ Quyết càng gắng sức ôn luyện.

Điện thoại để trên bàn bỗng rung lên, Tư Đồ Quyết nhìn một chút, là tin nhắn của Khởi Vân, bọn họ gần đây được sắp xếp thực tập ngắn hạn tại bệnh viện của trường nên bận rộn hơn rất nhiều so với khi đi học bình thường, giờ nhớ lại hoá ra đã một tuần hai người không “quấn” lấy nhau rồi.

“Sau giờ tự học buổi tối đợi anh nhé.” Tin nhắn của cậu chưa bao giờ vượt quá mười lăm ký tự.

Tư Đồ Quyết tràn đầy hứng thú trả lời cậu: “Được rồi, chúng ta cùng nhau ăn khuya nhé, anh muốn ăn gì?”

Cậu nhanh chóng trả lời lại nhưng cũng chỉ bốn chữ giản dị mà thâm sâu, đầy đủ ý nghĩa: “sườn xào chua ngọt”.

Tư Đồ Quyết ngồi trong phòng tự học đầy người mặt nóng bừng lên, khép di động lại, thầm nghĩ anh ấy còn hư hỏng hơn cả mình, quả nhiên ra vẻ đạo mạo nghiêm trang nhưng thực chất lại là đồ thủ đoạn.

Nguyên nhân của việc này xuất phát từ một ngày nào đó cách đây không lâu, Diêu Khởi Vân đang lật xem cuốn tiểu thuyết của tác giả Trương Ái Linh mà Tư Đồ Quyết mượn ở thư viện, bên trong có một câu: Nếu mỹ nhân vùng sông Tương Giang tỉnh Quảng Đông là sườn chua ngọt, thì con gái Thượng Hải lại là thịt bột hấp. Khi đó Tư Đồ Quyết hỏi cậu thích khẩu vị loại nào, hỏi thế nào cậu cũng không chịu trả lời. Đến bữa tối hôm đó, vì cô Diêu về quê thăm mấy ngày, Tiết Thiểu Bình lo bọn họ cuối tuần ở nhà một ngày ba bữa không ai lo cho, vì thế mới hỏi cậu bữa trưa ăn gì.

Diêu Khởi Vân không chút suy nghĩ nói luôn: “Sườn chua ngọt ạ.”

Tiết Thiểu Bình còn cho rằng cậu gọi mua đồ ăn, nhưng thật ra hôm đó trong nhà không có người, Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết sau khi ăn bữa sáng liền quấn lấy nhau trong phòng, bữa trưa cũng không ăn, cậu còn “gặm” cô đến mức không sót một mảnh nào.

Tư Đồ Quyết cố nhịn cười, ban đầu muốn dùng trò cũ đá chân cậu dưới bàn ăn, nhưng vẫn chưa hành động thì lời nói tiếp theo của Tiết Thiểu Bình đã khiến bọn họ kinh hoàng đến mức không cầm nổi đũa.

“Khởi Vân à, con đừng trách cô lắm lời hỏi một câu, con có phải đang yêu rồi không?” Tiết Thiểu Bình mỉm cười hỏi.

Tư Đồ Cửu An cũng giật mình nhìn cậu: “Thật không? Sao không nghe cháu nói gì hết vậy?”

Diêu Khởi Vân nhất thời bế tắc, muốn phủ nhận. Nhưng Tư Đồ Quyết biết mẹ cô không phải người lắm chuyện tin theo lời đồn vu vơ, nếu bà đã mở miệng hỏi, nhất định trong lòng nắm chắc, hỏi có chủ đích. Nhưng nhìn dáng vẻ mẹ cô lại không giống với đã nhìn thấu “gian tình” của bọn họ, nếu muốn thăm dò thì cũng sẽ khai đao với Tư Đồ Quyết trước.

Vì thế trước khi Diêu Khởi Vân phủ nhận, Tư Đồ Quyết vội đưa yêu sách quả quyết: “Mẹ, mẹ thần thông thật đấy! Diêu Khởi Vân, anh đừng trách em nha, không phải em nói ra đâu nhé!”

Cô quyết tâm đánh cuộc một phen, quả nhiên Tiết Thiểu Bình vẫn mang vẻ mặt ôn hoà như cũ, chỉ có điều tò mò chuyển qua hướng cô: “Con cũng biết sao?”

Tư Đồ Quyết há to miệng và cơm: “Khà khà, bị con bắt gặp một lần rồi.”

“Nói vậy sao ta không biết?” Trên mặt Tư Đồ Cửu An hiện lên tia thất vọng, Tư Đồ Quyết nghĩ trong lòng mẹ cô nhất định đang vỗ tay vui mừng vì ý tưởng để Khởi Vân làm con rể của bố cô cuối cùng cũng tan thành bọt nước: “Việc khi nào thế, và cô gái kia như thế nào?”

Diêu Khởi Vân miễn cưỡng cười, Tư Đồ Quyết cướp lời: “Đương nhiên không xinh bằng con, nhưng cũng không phải người thường đâu. Nhưng mẹ à, sao mẹ lại biết vậy?”

“Xem con nói xằng bậy kìa, người khác nghe được sẽ cười con đấy.” Tiết Thiểu Bình hé miệng cười: “Việc này có thể giấu sao? Mẹ từng thấy Khởi Vân buổi tối ngồi trên ghế sô pha nhắn tin, nụ cười trên khoé miệng nó, mẹ nhìn nó cũng không phát hiện ra, mẹ của con cũng là người từng trải, có thể không nhìn ra sao, nhưng lúc đầu cũng chỉ là mẹ đoán thôi. Thuận miệng hỏi vậy, không ngờ lại là thật. Khởi Vân, con cũng thật là, chuyện lớn như thế này còn giấu chúng ta làm gì nữa? Khi nào sẽ giới thiệu cô gái kia với chú Tư Đồ và cô đây?”

Tư Đồ Quyết trút bỏ được gánh nặng trong lòng, người sáng suốt như mẹ cô đã nhìn thấy “tình xuân phơi phới” khi tên kia ngồi nhắn tin, nhưng lại không đoán ra tin nhắn kia chính là gửi cho cô con gái bảo bối đang ngồi lên mạng ở trên tầng hai. Cô cố ý bất mãn nói: “Anh ấy tìm bạn gái thì được khoan dung, nhưng sao lại không đối xử với con như thế?” Nói xong còn không quên tò mò hỏi Diêu Khởi Vân vẫn đang xấu hổ kia: “Vết hồng hồng trên cổ anh là do bạn gái để lại sao?”

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung ở vết hồng lờ mờ không rõ trên cổ Diêu Khởi Vân, người gây ra dấu vết đó lại còn sôi nổi vây vào xem. Diêu Khởi Vân che cổ, cúi đầu thấp xuống, nhưng nếu có thể nhìn thấy ánh mắt cậu, chỉ sợ sẽ thấy vẻ muốn gϊếŧ người diệt khẩu của cậu thôi.

Tư Đồ Quyết tưởng tượng đến đó, trên mặt nổi lên ý cười, ai bảo tên kia ngay cả nói dối cũng không thành thạo. Cô nên vui mừng vì bây giờ mẹ không ở cạnh nữa, nếu không khuôn mặt mang ý cười của cô lúc này và dáng vẻ của Diêu Khởi Vân khi bị phát hiện cũng chẳng khác nhau là mấy. Thực ra, có đôi lúc cô thậm chí đã thầm mong ngày nào đó bố mẹ biết chuyện, sau khi phong ba bão táp, ầm ĩ một hồi thì cô vẫn muốn cùng Khởi Vân bên nhau, không gì có thể chia lìa họ.

“Tư Đồ, Tư Đồ!”

Người bên cạnh đã lôi cô ra khỏi sự trầm tư vui buồn lẫn lộn ấy.

Tư Đồ Quyết ngẩng đầu, thì ra là Tiểu Căn.

Cũng có người không hiểu, người rực rỡ kiêu ngạo như Tư Đồ Quyết vì sao lại coi Tiểu Căn – một cậu nam sinh khác biệt như trời và đất kia làm bạn tốt. Năm tư đại học rồi, Tiểu Căn cuối cùng vẫn chưa nói chuẩn tiếng phổ thông vẫn luôn nhát gan, nhìn thấy ai cũng đều tươi cười. Cậu ấy không xuất chúng, thành tích cũng không phải lý tưởng, có thể phương pháp học không đúng, rõ ràng luôn bắt đầu ôn thi trước người khá, nhưng vẫn không thoát khỏi cảnh thi lại, gia cảnh lại đói kém, không thoát khỏi số nghèo, việc có được những người bạn như Ngô Giang và Tư Đồ Quyết dường như là chút sắc màu cậu cảm thấy đáng tự hào nhất. Tư Đồ Quyết cũng không rõ vì sao, có thể cô là một người mà trên phương diện tình cảm và tình bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện “vì sao”. Cô tin vào duyên số, ông trời đã để Tiểu Căn và bọn cô thành một nhóm vào buổi dã ngoại trước khi nhập học, vậy thì cứ để tình bạn ấy tiếp tục đi, cô không thấy có gì không ổn cả. Thậm chí cô cũng không phủ nhận sự đồng cảm của mình với Tiểu Căn, mỗi lần nghĩ đến cuộc sống của Diêu Khởi Vân trước đây, cô lại nảy sinh vài phần thiện ý và thấu hiểu Tiểu Căn. Thêm nữa, Tiểu Căn tuy yếu đuối nhưng cậu ấy chưa từng có nửa điểm ác ý với bất kỳ ai, mà Tư Đồ Quyết lại rất thích những người lương thiện.

“Có chuyện thì nói đi, gọi hồn à.” Tư Đồ Quyết hạ sách xuống nói chuyện.

“Mình có chút việc, đơn xin làm thêm của mình, cậu có thể giúp mình giao đến văn phòng học viện một chút không?

Văn phòng học viện là một toà phía ngoài cách khoảng mười mét thôi. Dù Tư Đồ Quyết cảm thấy có chút kì lạ, nhưng người ta cũng đã mở miệng rồi, hiển nhiên có điểm khó nói, dù sao cũng không phải việc khó khăn gì, Tư Đồ Quyết không hỏi nhiều liền thẳng thắn đồng ý.

Cô không dây dưa, thu dọn đồ đạc, cầm lấy bảng Tiểu Căn muốn đưa đến văn phòng bệnh viện. Khi đi đến bãi cỏ chỗ hòn non bộ cạnh kí túc xá viện dược, hình bóng quanh quẩn phía sau hòn non bộ khiến Tư Đồ chậm bước lại. Chẳng lẽ… Cô có chút nghi ngờ Tiểu Căn vì chuyện đặc biệt gì đó mới bảo cô đi như thế.

Lúc đi qua hòn non bộ, Tư Đồ Quyết cố ý đi nhanh, người ở bên nhìn thấy cô định nói lại thôi, cô cũng coi như không thấy.

“Tư Đồ, đợi chút.” Quả nhiên tiếng Đàm Thiếu Thành bên tai vọng đến. “Cậu đừng đi có được không, mình tìm cậu có chút việc.”

Tư Đồ Quyết quay đầu, vẻ mặt không che giấu sự mất kiên nhẫn. Cô không thích Đàm Thiếu Thành, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài. Giống như việc ngày hôm nay, rõ ràng bản thân có việc muốn tìm đến cô, vì sao lại không quang minh chính đại mở miệng, không nên vòng vèo, lợi dụng Tiểu Căn để dẫn cô ra đây, lại còn ra vẻ thần bí nữa chứ. Đàm Thiếu Thành luôn khiến Tư Đồ Quyết có cảm giác như thế, toan tính trong lòng rất mạnh, nhưng vẻ bên ngoài lại cố giấu diếm, đằng trước một vẻ, sau lưng một vẻ, có lúc không hẳn là giở trò xấu mà là cô ta đã quen với hình thức “quanh co” này rồi. Nhưng thái độ cư xử thế này lại là điều khiến Tư Đồ Quyết để tâm coi thường nhất, ít nhất cái tính không phóng khoáng, được gọi là “dịu dàng” của cô ta cũng không phải là điều Tư Đồ Quyết thích.

Tư Đồ Quyết và Ngô Giang không giống nhau, ngoài miệng Ngô Giang có thể nói “không cùng chủng loại” thì trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, thậm chí khi biết rõ Đàm Thiếu Thành giơ lá cờ “cảm kích”, đối với tình huống ở phương diện tâm tư này, chỉ cần đối phương không nói ra thì cậu ta cũng thờ ơ không cự tuyệt, thế nên đến giờ Đàm Thiếu Thành vẫn không hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn thường tặng cậu chút đồ này đồ kia khi thực tập ở bệnh viện. “Việc ít người biết đến” này thật ra những người thân với Ngô Giang đều biết, sau lưng đều cho đó là chuyện cười. Mà là bạn thân của Ngô Giang, Tư Đồ Quyết không chỉ biết chuyện của Khúc Tiểu Uyển, mà càng biết rõ cho dù không có Khúc Tiểu Uyển thì phong cách của người con gái Ngô Giang thích cũng sẽ khác hoàn toàn, xa lắc xa lơ với Đàm Thiếu Thành. Cô cũng từng khuyên Ngô Giang nên tránh xa Đàm Thiếu Thành, tàn nhẫn chút, như thế sẽ khiến “tình cảm ôm ấp” kia tiêu tan. Ngô Giang lại cười Tư Đồ Quyết, cậu có triết lý “thuận theo tự nhiên, không làm gì cả”, không quá gần gũi, cũng không cố ý tránh xa. Hà tất phải tổn thương người khác, cậu ta luôn nói vậy, người khác thích cậu thì đó là chuyện của người ta, cậu không làm gì phải nghĩ cả, nói không chừng một ngày nào đó cô ấy nghĩ thông, tâm tư kia phai nhạt, tự nhiên sẽ rời xa.

Ngô Giang còn phân tích rằng sự đề phòng rất lớn của Tư Đồ Quyết đối với Đàm Thiếu Thành còn do quan hệ giữa Đàm Thiếu Thành và Diêu Khởi vân cũng tốt, nên cô mới coi người ta là kẻ địch trong tình yêu. Vì thế dù Đàm Thiếu Thành học ngay lớp bên cạnh, hai người thường xuyên cùng học chung lớp lớn, hơn nữa Đàm Thiếu Thành nhiều lần chủ động có ý tốt, mà những người bạn như Tiểu Căn, Tam Da đều là do nói chuyện thành quen thân thì với Đàm Thiếu Thành, Tư Đồ Quyết vẫn luôn vô cùng lãnh đạm.

Thực ra phỏng đoán của Ngô Giang cũng không hoàn toàn chính xác. Dựa theo tính kiêu ngạo của Tư Đồ Quyết, cô căn bản không coi Đàm Thiếu Thành là đối thủ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có người nào đó có thể lấy mất vị trí của cô trong lòng Diêu Khởi Vân, kẻ địch của cô trước nay không phải là bất kỳ cô gái nào, mà chính là sự băn khoăn lo lắng trong lòng Diêu Khởi Vân. Đối với Đàm Thiếu Thành, nếu nói có thái độ thù địch, chi bằng nói là cảnh giác thì đúng hơn, cô luôn cảm thấy ánh mắt trên cơ thể kia, chỉ cần một khi không để ý sẽ bị ánh mắt ấy nuốt trôi.

“Có việc sao?” Tư Đồ Quyết cũng không định lãng phí thời gian với Đàm Thiếu Thành.

“Ừ, cậu có thời gian không, mình… mình muốn nói chuyện với cậu.”

Nếu nói tính cách hai người không hợp cũng không phải không có lý do, Đàm Thiếu Thành càng khéo léo, Tư Đồ Quyết lại càng mất kiên nhẫn, có việc thì nói đi, cứ ấp a ấp úng bảo người, cô lại càng không thích kiểu đó. Cô xưa nay chưa từng cảm thấy mình và đối phương có gì có thể trò chuyện được, vì thế hỏi thẳng: “Xin lỗi, mình không rảnh lắm.”

Cô nói xong, không đợi mà bước đi. Đàm Thiếu Thành lúc này vội vàng, tiến lên vài bước kéo ba lô Tư Đồ Quyết: “Đợi chút, mình thật sự có việc!”

Tư Đồ Quyết quay người thoát khỏi tay Đàm Thiếu Thành, chẳng lẽ cô ta vì chuyện của Ngô Giang sao? Nếu cô ta thật sự nghĩ Tư Đồ Quyết có thể làm thuyết khách cho chuyện này thì thật hoang đường.

“Tư Đồ Quyết, cậu thật muốn mình cầu xin cậu sao, dù cậu là công chúa, thì chỉ nói mấy lời cũng khó khăn vậy sao?” Đàm Thiếu Thành nhíu mày, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, Tư Đồ Quyết nghĩ có lẽ đám con trai trông thấy sẽ phải thốt lên “yêu chết mất thôi”.

Cô cũng cảm thấy mình có chút quá đáng, nghe cô ấy nói vài câu có sao đâu.

“Được, vậy xin cậu bỏ tay khỏi túi của mình đã, có gì thì cứ nói thẳng đi?”

Đàm Thiếu Thành lúc này mới buông tay, ngập ngừng nhìn bốn phía, đã là buổi chiều, lại sắp đến kì thì cuối kỳ nên tất cả mọi người đều bận việc của mình, trước cửa văn phòng học viện rất vắng vẻ, ngoài bọn họ thì không có ai cả, ngay cả người đi qua cũng rất ít ỏi.

Đàm Thiếu Thành thấy thế mới định nói vào chủ đề, điều Tư Đồ Quyết ngạc nhiên là cô ta không nhắc đến Ngô Giang.

“Mình muốn hỏi cậu là “Học bổng Phó Học Trình” hôm nay cậu có nộp đơn không?”

Tư Đồ Quyết có chút ngạc nhiên.

“Học bổng Phó Học Trình” là học bổng do Phó Học trình – một người Hoa ở nước ngoài đã lấy danh nghĩa quyên tặng trường bọn họ lập ra, chủ yếu khen thưởng những học sinh học giỏi, ngoài học bổng của nhà nước còn có mục thưởng một số tiền lớn nữa, đương nhiên danh sách cũng có giới hạn, số sinh viên được nhận cũng chỉ vài người. Các khoa lớn của học viện dược, nhiều nhất mỗi năm cũng chỉ có một người được mà thôi. Điều này không chỉ là vinh dự, mà còn có thêm chút tiền nữa, mỗi năm người đăng kí đều tương đối nhiều, đương nhiên cạnh tranh cũng rất ác liệt. Dựa theo thông lệ của khoa dược, bình thường danh sách sinh viên này sẽ dành cho sinh viên tốt nghiệp năm tư.

Thì ra là đến tìm hiểu tình địch. Tư Đồ Quyết gật đầu: “Đúng vậy, điều kiện phù hợp như vậy không thể không đăng ký được sao? Nếu mình đoán không nhầm thì cậu hẳn cũng đã điền đơn xin rồi.”

Đàm Thiếu Thành gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đúng, tiền thưởng kia đối với mình mà nói rất có sức hấp dẫn.”

“Đương nhiên, nếu như vậy, chúng ta chờ kết quả đi, dù sao cũng là cạnh tranh công bằng, việc này chúng ta ai nói cũng thế thôi.” Tư Đồ Quyết ngờ vực cô ta đang nghĩ ẩn ý của mình có thể được bao nhiêu phần thành công, nhưng rõ ràng một câu đã đánh chết ý nghĩ đó của cô ta. Hơn nữa, nếu học bổng thực sự dành cho sinh viên năm thứ tư, cứ nhìn tổng quát, đối thủ có năng lực cạnh tranh mạnh nhất chính là hai người bọn họ. Nhưng nếu mọi người đều đã đăng ký thì việc này thật sự không phải ai trong bọn họ còn có thể quyết định nữa, Đàm Thiếu Thành thăm dò thế nào cũng uổng công thôi.

Nói đến đây rồi, nhưng Đàm Thiếu Thành vẫn không chấm dứt dự định nói chuyện.

“Tư Đồ, học bổng kia rất quan trọng với mình.” Cô đan tay vào nhau, lẩm bẩm nói.

Tư Đồ Quyết cười: “Đối với mỗi người nộp đơn thì nó đều rất quan trọng.”

Bố cô – Tư Đồ Cửu An đã có chút bất mãn về việc cô đăng ký thi nghiên cứu sinh mà không bàn bạc gì với ông, mà Tư Đồ Quyết lại muốn dùng học bổng này để thuyết phục bố rằng đứa con gái của người, trời sinh đã học rồi, không học quả thật là phí.

“Không giống. Cậu không có học bổng này, cậu vẫn là Tư Đồ Quyết có tất cả, nhưng… nhưng nếu mình không có được nó thì nửa kỳ sau, mình không biết làm thế nào để vượt qua, bố mình đã mất chân rồi, trong nhà không còn gì nữa, mình…”

“Nhưng đây không phải là học bổng dành cho học sinh nghèo!” Tư Đồ Quyết không để cô ta nói nữa, không biết vì sao, những lời đó khiến cô sau khi nghe xong cảm thấy rất khó chịu.

“Tư Đồ, mình biết cậu không thích mình, nếu không phải vì không còn cách nào nữa, mình sẽ không dày mặt đến cầu xin cậu.” Lúc nói những lời này, khuôn mặt Đàm Thiếu Thành tái nhợt, ngay cả Tư Đồ Quyết có thành kiến với cô ấy cũng cảm nhận được quyết tâm đè nén nhục nhã xuống để cầu xin của cô. Cuộc sống thật sự có thể khiến một người bị dồn ép thành thế này sao?

Tư Đồ Quyết có chút hoang mang: “Vấn đề ở chỗ cậu nói với mình những lời này cũng không có tác dụng, mình không thể giúp được cậu nữa rồi.”

“Cậu có thể!” Đàm Thiếu Thành không chút nghĩ ngợi nói, khuôn mặt tràn ngập hi vọng và sự thương xót hoà quyện vào nhau tạo thành một thứ cảm xúc phức tạp không thể nói rõ.

“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào đây?” Trong lòng Tư Đồ Quyết vang lên cảnh báo, bắt đầu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Lần này Đàm Thiếu Thành há miệng, nhưng thanh âm lại không phát ra, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tư Đồ Quyết, cô cắn chặt răng nói: “Mình muốn xin cậu rút đơn về.”

Tư Đồ Quyết sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là cười lạnh: “Cho dù mình làm như vậy, chỉ sợ bây giờ cũng không còn kịp nữa.”

Không ngờ người ta đã sớm nghĩ đường lùi rồi. “ Vậy… Cậu có thể khi thi cuối kỳ… Cậu biết mà, chỉ cần một môn bất kỳ nào đó cậu thi… thi… Mình muốn thứ tự đầu tiên, xin cậu đấy…”

Tư Đồ Quyết á khẩu không nói được gì. Đàm Thiếu Thành nói năng lộn xộn, nhưng cô nghe vẫn hiểu. Học bổng lần này, thứ tự thi cuối kỳ cũng đóng vai trò rất quan trọng, có thể chỉ cần kỳ thi lần này vượt qua cô thì phần thắng của Đàm Thiếu Thành là rất lớn. Lúc này cô thật sự muốn quay về lúc trước, khi mình dao động trắc ẩn vài phần với Đàm Thiếu Thành, cô chưa bao giờ nghĩ lại có người như thế này, rốt cuộc một người phải có bao nhiêu khoan dung với chính mình, đường ranh giới đạo đức thấp đến mức nào, thì mới có thể đưa ra yêu cầu như vậy. Sự kinh ngạc và thán phục vô cùng đã khiến cô nhất thời không nói ra được một từ.

Nhưng Đàm Thiếu Thành lại đánh giá sự trầm mặc như vậy của cô.

“Mình biết yêu cầu cậu như vậy là không có đạo lý, nếu cậu chịu giúp mình lần này, cậu muốn mình làm gì cũng được. Cậu không thích mình vì mình làm bạn với Diêu Khởi Vân đúng không? Mình có thể thấy giữa hai người… Mình có thể đảm bảo với cậu, giữa mình và anh ấy hoàn toàn chỉ là bạn bè thân thiết mà thôi, cậu không thích mình, từ ngày hôm nay về sau mình sẽ mãi mãi tránh xa anh ấy, như vậy cậu có thể yên tâm rồi…”

Nếu những lời lúc trước khiến Tư Đồ Quyết kinh ngạc, trong lòng cảm thấy xem thường, càng nghe cô lại càng cảm thấy sợ hãi, đó là một loại cảm giác rùng mình ớn lạnh phát sinh khi đối mặt với một vật hoàn toàn xa lạ, cái gì cũng có thể làm điều kiện được, cái gì cũng chỉ là một thủ đoạn để thực hiện mục tiêu của mình thôi.

“Tư Đồ, cậu nói được không?”

“Cậu muốn nghe nói gì, tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn khi trở thành đối thủ của cậu.” Lúc nói lời này Tư Đồ Quyết cảm thấy người mình phát run lên. Trước kia cô vẫn không cảm thấy mình cao thượng, nhưng đứng trước mặt Đàm Thiếu Thành, cô bỗng cảm thấy mình đúng là người vô cùng đạo đức: “Xem ra tôi đã không sai, cậu quả thật khiến người khác nhìn không ra, nhưng tôi cũng rất đồng cảm với cậu, thật sự đấy, kỳ thi vẫn chưa bắt đầu, cậu đã nghĩ rằng năng lực của mình không bằng người khác, ngay cả can đảm quang minh chính đại cạnh tranh với tôi cậu cũng không có, người như cậu muốn thắng sao, tôi nói cho cậu biết, cậu không thắng được đâu!”

“Không phải, cậu nghe mình nói đã.” Đàm Thiếu Thành đã dự cảm được mình đã làm hỏng chuyện, đối mặt với Tư Đồ Quyết, có thể trong lòng cô vốn đã không chắc, tất cả những gì cô có chỉ là sự tuyệt vọng vô bờ mà thôi.

Tư Đồ Quyết chán ghét né tránh sự nhùng nhằng của cô ta, không cẩn thận đập vào tấm kính của chiếc xe đang đỗ bên lề đường, lưng bị đau, cô tức giận, không nể tình trách mắng: “Nói chuyện cùng cậu chỉ khiến tôi muốn phát nôn mà thôi.”

“Cậu cứ việc nôn đi, nôn lên người mình ấy, lên mặt cũng không sao, nhưng cậu đừng đi…” Nước mắt trên mặt Đàm Thiếu Thành đã thành công chặn Tư Đồ Quyết lại, “Mình rất muốn có khí phách như cậu, nhưng có được không, ngay cả cơm mình cũng không có mà ăn no. Cậu nói cạnh tranh công bằng, nhưng Tư Đồ Quyết à, xưa nay làm gì có công bằng, từ nhỏ mỗi khi cậu lên lớp đi học thêm tiếng Anh thì mình ở nhà làm việc đồng áng; còn bây giờ, khi cậu thanh thản cầm sách học bài, còn mình thì sao, mình đang ngồi trên chiếc xe đạp đi dạy thêm, vậy mà mình cũng chưa thể trả hết tiền của mình, của gia đình mình. Bố mình sớm hỏng chân, chỉ có thể dùng cây thuốc để đắp, không sai, không có tiền, chỉ có thể để chân thối nát ra, có người sinh ra đã giống như khoai lang thối nát trên mặt đất rồi! Nhưng mình không muốn như vậy, mình nhất định phải đấu tranh ngoi lên khỏi mặt đất. Mình hâm mộ cậu, không, mình ghen tị với cậu, vậy thì làm sao, không phải ai cũng có thể giống với cậu, sinh ra cái gì cũng đã có, nhưng cậu vẫn chê chưa đủ, cái gì cậu cũng muốn; mình không có vận mệnh tốt như cậu, vì thế chỉ có thể khiến cậu khinh thường, nhưng cậu giúp mình đi, cho rằng bố thí mình cũng được!”

“Tôi không muốn nghe, cậu nói gì đi nữa cũng vô dụng thôi.” Dưới sự cầu xin khốn khổ ấy, Tư Đồ Quyết đau đầu muốn vỡ tung ra, thần kinh cũng căng ra đến cực điểm rồi, tay chống lên cánh cửa xe phía sau. Đúng lúc này, bọn họ đều nghe thấy tiếng ho khan liên tục trong xe. Chiếc xe đó đỗ lại bên đường đã rất lâu, qua tấm chắn mỏng trên cửa xe, không nhìn thấy bên trong có gì, thế nên hai người đều lầm tưởng bên trong không có người.

Đàm Thiếu Thành nhất thời nín bặt, trên mặt không còn một giọt máu, lùi hai bước, không nói câu nào, quay đầu bước đi.

Tư Đồ Quyết cũng sợ đến mức rụt tay lại, lúc này cửa kính xe từ từ hạ xuống, người lái xe mỉm cười với cô.

Đàm Thiếu Thành đúng là có thị lực hơn cô, đây là chỗ đỗ xe qui định của văn phòng học viện, mà người ngồi trong xe không phải ai khác cả.

Tư Đồ Quyết chỉ có thể trả lời bằng một tiếng cười gượng: “Cái kia… Em chào Giáo sư Trâu ạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »