Tiết Thiểu Bình trang điểm sang trọng, ngồi trước bàn trang điểm lựa chọn đồ trang sức, buổi tối bà có một bữa tiệc công việc quan trọng. Tư Đồ Quyết nằm giữa chiếc giường lớn trong phòng mẹ, bỗng chốc xuống giường kéo tua rua của chiếc rèm.
“Đôi vòng tai này phối hợp với bộ quần áo như thế nào?” Tiết Thiểu Bình quay đầu hỏi con gái, đôi vòng tai ngọc trai đung đưa cạnh mặt.
“Cũng được ạ.” Tư Đồ Quyết uể oải nói.
Tiết Thiểu Bình gỡ đôi vòng tai xuống, nhìn con gái qua gương, thờ ơ nói: “Con hôm nay sao vậy, sao mặt mày ủ rũ thế kia?”
Tư Đồ Quyết nói: “Không có gì ạ, dạ dày con có chút khó chịu.”
“Cái gì, dạ dày khó chịu sao?” Sắc mặt Tiết Thiểu Bình đông cứng lại: “Lần trước cắm trại dã ngoại về đã đau dạ dày rồi, không phải mẹ đã nói với con phải chú ý ăn uống sao?”
“Cũng không có vấn đề gì lớn lắm, chiều qua con đi học về muộn, không ăn cơm, lại tuỳ tiện gặm một quả táo, kết quả thành như vậy thôi ạ.”
“Vì sao không ăn cơm?” Tiết Thiểu Bình đau lòng vỗ vỗ chân con gái.
Tư Đồ Quyết than thở nói: “Cô Diêu không để lại cho con.”
Tiết Thiểu Bình không nói, tiếp tục so sánh hai đôi vòng tai trong gương, rất lâu sau mới nói: “Con có nói với cô ấy sẽ về nhà ăn cơm không?”
“Nói cũng vô dụng.” Trước sự truy vấn của mẹ, Tư Đồ Quyết liền ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của Tiết Thiểu Bình, kéo dài giọng nói: “Mẹ à, con cảm thấy cô Diêu không thích con.”
“Vô duyên vô cớ sao cô ấy lại không thích con?” Tiết Thiểu Bình liếc nhìn cô.
Tư Đồ Quyết đắn đo nói: “Nhưng cô ấy nhìn thấy con thỉnh thoảng cãi nhau với Khởi Vân, cảm thấy như con bắt nạt anh ấy ý. Vốn dĩ lúc đầu cô ấy cũng rất tốt, cô ấy mong quan hệ giữa con và Khởi Vân tốt hơn một chút… Ngô Giang hôm qua đến nhà mình cũng đói bụng như vậy.”
“Đứa trẻ này, con lại nghĩ vớ vẩn gì vậy?” Tiết Thiểu Bình cười.
“Mẹ, mẹ tin người ngoài chứ không tin con sao?” Tư Đồ Quyết tức giận nói.
Tiết Thiểu Bình cuối cùng cũng đặt đôi vòng tai xuống: “Bảo bối à, mẹ nói với con rồi, sự tôn trọng và đối xử tử tế là tương tác qua lại, hơn nữa con đối xử tử tế với người mạnh hơn con thì chẳng coi là gì cả, có thể đối đãi tốt với người có vị thế thấp hơn mình mới thể hiện lòng dạ bao dung. Cô của Khởi Vân nói cho cùng là đến nhà ta làm việc thôi, chúng ta đối xử với cô ấy cũng tốt, nếu cô ấy có gì không đúng, giận dữ với cô ấy cũng không tránh khỏi chuyện đáng cười. Tóm lại, mẹ không muốn nghe con sau lưng nói cô ấy không phải, con là chủ nhân ngôi nhà này, con nên học cách làm thế nào để cô ấy hiểu rõ một chút, như vậy mới là biện pháp hoá giải sự bất đồng giữa hai người.”
Tư Đồ Quyết nghe vậy cúi đầu không nói, Tiết Thiểu Bình trầm ngâm một lát lại nói: “Tính cách cô Diêu rất mạnh mẽ, nhưng nói thế nào cô ấy cũng là người thân của Khởi Vân, tục ngữ nói: đánh chó phải xem mặt chủ, nếu con không cẩn thận có thể khiến Diêu Khởi Vân khó xử, như vậy là không tốt đâu.”
Bà cuối cùng cũng đeo xong, xách túi xách ra cửa, đi đến cửa còn quay đầu dặn dò con gái: “Đúng rồi, mẹ muốn con thay mẹ đi nói với cô Diêu của con là chè tuyết nhĩ trong bếp đang nấu, sau khi được thì để vào tủ lạnh, nhớ rõ, sau khi mẹ về phải mát lạnh rồi.”
Tư Đồ Quyết nghiêng đầu nghĩ ngợi, đuổi theo đến lan can tầng hai, nịnh nọt Tiết Thiểu Bình: “Bộ quần áo này mẹ mặc nhìn rất đẹp ạ.”
Sau khi Tiết Thiểu Bình đi, Tư Đồ Quyết lập tức vào bếp, nói với bác Diêu đang thái rau: “Cô à, chè tuyết nhĩ hôm nay đã được chưa ạ, trời nóng, cô nhớ nhất định giúp cháu ướp lạnh nhé, cháu không thích ăn nó nóng đâu ạ.”
Cô Diêu dừng lại nhìn cô, không nói gì cả.
Tư Đồ Quyết cũng không nói gì nữa, khe khẽ hát, quay đầu rời đi, trước cửa bếp đυ.ng phải Diêu Khởi Vân. Cậu nhìn thấy tâm tình tốt lành của Tư Đồ Quyết, sửng sốt một chút, rồi cũng mỉm cười với cô. Tư Đồ Quyết vẫn không để ý đến cậu, vừa đi vừa nghĩ, liền nhắc cô Diêu một lần nữa: “Nhất định phải lạnh đấy ạ.”
Nói xong liền làm mặt quỉ vô cùng kinh khủng với Diêu Khởi Vân rồi chạy đi, chỉ để lại Diêu Khởi Vân đoán không ra thái độ của cô, đứng đó không hiểu chuyện gì.
Vợ chồng Tư Đồ Cửu An và Tiết Thiểu Bình về nhà không quá muộn, nhưng Tư Đồ Cửu An uống hơi nhiều rượu nên đang tựa vào sô pha kêu than đau đầu. Tiết Thiểu Bình bảo con gái đi lấy khăn ướt đến, thuận tiện nói: “Trước khi đi, em đã bảo chị Diêu nấu chè tuyết nhĩ, anh ăn một chút rồi ngủ đi, không chừng sẽ dễ chịu hơn.”
Cô Diêu để ý thấy, vội chạy vào trong bếp múc ra hai bát, đặt trước mặt vợ chồng Tư Đồ Cửu An. Tiết Thiểu Bình bưng lên một chén, vừa uống một ngụm đã chau mày lại. Nhưng bà không nói gì với cô Diêu, lại gọi Tư Đồ Quyết đang hoạt bát đi lấy khăn ướt cho bố.
“Đứa trẻ này, tính ham chơi quên việc của con sao lại lớn như vậy? Trước khi ra cửa không phải mẹ đã dặn con rồi, bảo con nhớ nói với cô Diêu ướp lạnh một chút, bố con không chừng uống nhiều thì có thể giúp tỉnh rượu.”
Tư Đồ Quyết mang vẻ mặt oan ức: “Con nói rồi, hơn nữa không chỉ nói một lần. Không tin mẹ hỏi cô Diêu đi, không tin nữa thì anh ấy có thể làm chứng!” Cô chỉ tay về phía Diêu Khởi Vân đang từ trong phòng đi ra.
“Lại còn nói cô Diêu làm sao mà không nghe? Con chỉ biết bắt Khởi Vân thay con thu dọn cục diện rối rắm mà thôi.” Tiết Thiểu Bình lạnh lùng trách mắng con gái.
Tư Đồ Quyết không tranh cãi nữa, khuôn mặt bình tĩnh, lặng im nhìn Diêu Khởi Vân, giống như đợi cậu nói vậy. Nhưng lúc ấy Diêu Khởi Vân cũng cảm thấy cô mình đang nhìn mình với ánh mắt bất an.
Cậu lặng lẽ nhìn Tư Đồ Quyết, nói với Tiết Thiểu Bình: “Cô à, cô đừng mắng em ấy, em ấy không nói dối cô đâu. Như vậy đi, cháu đi lấy ít đá cho cô và chú Tư Đồ.”
Tư Đồ Quyết nhất thời trên mặt mang biểu tình “Mẹ có nghe thấy không, mẹ xử oan con, chỉ biết cái gì cũng đổ cho con.”
Tiết Thiểu Bình cũng không nói nữa, cúi đầu lấy thìa khuấy cái bát, một lúc sau lại đặt bát xuống, không ăn.
Cô Diêu thấy khó chịu, vội giải thích, cô nói: “Đồ lạnh ăn nhiều không tốt.” Nghĩ đến chuyện bây giờ nói những lời này với Tiết Thiểu Bình thật không thích hợp, liền xoa xoa chiếc tạp dề trên người: “Tôi cũng không biết là do bà nói, cứ tưởng là ý tưởng của đứa trẻ Tư Đồ Quyết…”
Tiết Thiểu Bình mỉm cười: “Chị Diêu à, chị cũng hồ đồ rồi, Tư Đồ Quyết là con gái của em, ở nhà này, ý tứ của cháu cũng là ý tứ của em, có gì khác biệt đâu?”
Tư Đồ Cửu An đang mê man giảng hoà: “Bỏ đi bỏ đi, anh cũng không ăn nữa. Nhất thời không nhớ cũng đã rồi, lần sau đừng quên là được.”
“Dạ, anh nói đúng.” Tiết Thiểu Bình đưa chồng lên lầu, nói với cô Diêu sắc mặt đang không tốt: “Không có chuyện gì, chị Diêu à, phiền chị thu dọn hộ em một chút.”
Sau khi họ lên lầu, cô Diêu vẫn mang vẻ mặt xấu hổ đứng đó, Diêu Khởi Vân không nói gì, thay cô thu dọn hai bát vẫn chưa động đến vào bếp. Tư Đồ Quyết lúc này mới động tay múc cho mình một bát, uống một ngụm.
Diêu Khởi Vân đứng bên cạnh vừa mới rửa bát xong, đưa cho cô cái thìa, thấp giọng nói: “Buổi tối ăn đồ này, em không sợ béo à?”
Cậu còn sợ Tư Đồ Quyết không để ý, ai ngờ cô giật lấy cái thìa, lườm cậu: “Em tình nguyện béo, cho anh tức chết đi.”
Trước nay hai người cãi nhau, cô luôn lạnh nhạt với cậu, trước mặt cậu luôn mang tính cách khinh thường như nhiều chuyện đã lâu trước kia. Dù bây giờ sắc mặt vẫn chưa hoà nhã được như cũ, nhưng Diêu Khởi Vân lại cảm thấy từ tính cách nóng nảy quen thuộc của cô có sự thân thiết đã lâu không thấy, nó giống như một sợi ánh sáng xuyên qua sự lo lắng dùng dằng nhiều ngày trong lòng cậu.
Ngữ điệu cậu cũng thoải mái đi nhiều: “Tốt nhất là béo hơn lợn ấy, vậy mới có thể khiến anh tức chết được.”
Lúc này cô Diêu vẫn chưa hồi phục tinh thần cũng chậm rãi đi đến, Tư Đồ Quyết vài hớp uống hết bát, sắc mặt không đổi đi ra ngoài.
“Không ngờ đứa con gái như nó còn có mưu vậy, Khởi Vân, ngay cả cháu cũng…” Bà cởi mạnh tạp dề ra.
Diêu Khởi Vân dựa vào bệ bếp, bình tĩnh nhìn người duy nhất trên thế giới cùng huyết thống với mình, thở dài.
“Cô à, chuyện hôm nay cô thật sự cho là ý đồ của Tư Đồ Quyết sao?”
Mặc dù cô Diêu luôn nói nguyên nhân lớn nhất mình ở nhà Tư Đồ vì có thể ở gần chăm sóc cháu, nhưng tiền công nhà Tư Đồ cũng không ít, mỗi tháng đều là Tiết Thiểu Bình đúng ngày đem tiền giao tận tay bà. Nhưng lần này, ngày theo thường lệ trả tiền công đã qua hai ngày mà Tiết Thiểu Bình không biết có phải vì bận nên quên mà vẫn không có chút phản ứng nào.
Cô Diêu bình thường chưa bao giờ nhắc đến chuyện tiền nong, bà ăn đều ở nhà Tư Đồ, có chuyện gì cần tiêu tiền chứ, nhưng khai giảng sắp đến, mấy đứa nhỏ trong nhà đều cần học phí, nếu không phải nghèo rớt mùng tơi, bà thật sự không phải xa quê như này. Diêu Khởi Vân thỉnh thoảng đưa cho bà một ít, tất cả đều gửi về nhà cấp bách. Tiết Thiểu Bình lại vẫn tỉnh bơ, cô Diêu cũng thấy sự không vui của bà chủ hôm ấy nên sau việc đó lại càng thêm cần cù chăm chỉ, nhưng vẫn nghi ngờ bà chủ bề ngoài mềm mỏng mà bên trong sắc sảo này vẫn còn vướng mắc, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.
Đúng hôm bà hoang mang lo sợ nhận được điện thoại ở nhà gọi lên thúc giục, định nhờ Diêu Khởi Vân ở trước mặt Tiết Thiểu Bình bóng gió nói một chút thì bỗng trước khi ra khỏi nhà, Tiết Thiểu Bình nói với bà: “Chị Diêu à, hiện giờ công việc của em rất nhiều, tiền công của chị, em đều giao hết cho Tư Đồ Quyết rồi, sau này mỗi tháng sẽ do cháu đưa cho chị, chị yên tâm rồi nhé.”
Nói xong, Tiết Thiểu Bình đi ra khỏi cửa, nhưng cô Diêu làm sao có thể “yên tâm”, mâu thuẫn giữa cô và Tư Đồ Quyết không phải chuyện ngày một ngày hai, dù cô gái kia không đem chuyện ra gây ầm ĩ, nhưng khi nào mới là người hiền lành đây?
Bắt bà đi nhìn mặt Tư Đồ Quyết chi bằng tát vào cái mặt già của bà, nhưng tình thế bất đắc dĩ, nghĩ đến tình cảnh ở nhà, làm sao mới có thể có dũng khí. Cô Diêu nghĩ tới nghĩ lui cũng không để ý nhiều nữa, thừa dịp ngoài Tư Đồ Quyết không có ai ở nhà, dũng cảm đi gõ cửa phòng cô.
Cửa rất nhanh được mở ra, sự khó xử như dự kiến cũng không xuất hiện. Tư Đồ Quyết vừa nhìn thấy cô Diêu liền vỗ đầu mình, bay nhanh về ngăn kéo lấy ra tiền công một tháng, còn mắng mình hay quên, giao vào tay bà, một phần không nhiều cũng không ít.
Cô Diêu lúc này mới như người thức tỉnh linh hồn, bà còn không hiểu sao. Bà thầm than, Tư Đồ Quyết rốt cuộc cũng là con gái Tiết Thiểu Bình sinh ra, hành động này đơn giản một lần nữa nhắc nhở bà, người đưa tiền công cho bà là ai, ai mới là chủ nhân ngôi nhà này, ý nghĩa chỉ có vậy thôi, một câu nói dư thừa cũng không cần nói nữa. Cô Diêu nhét tiền vào túi, thản nhiên nói câu cảm ơn rồi bước đi. Không ngờ đi được vài bước đã bị cô gái trẻ phía sau gọi lại.
Dù sao cũng là ngựa non háu đá, không dễ tha người, cô Diêu biết rõ, nhưng là người dưới một mái nhà không thể không cúi đầu. Lúc này chỉ có thể khẽ cắn môi, dừng bước, quay lưng về phía Tư Đồ Quyết, chờ sự giễu cợt của đối phương.
Ai ngờ, sau lưng bà im lặng một chút, rồi chỉ nghe thấy thanh âm rất nhẹ của Tư Đồ Quyết: “Cô à, cháu thật sự rất thích Khởi Vân.”
Cô Diêu ngẩn người, quay đầu lãnh đạm nói: “Đó là chuyện của các cháu, tôi là gì chứ, làm sao quản được những chuyện này, lời này cháu hãy ở trước mặt mẹ cháu nói đi, như vậy mới được coi là chuyện nghiêm chỉnh.”
Tư Đồ Quyết nghịch hòn đá trong tay: “Cô nói vậy không sai, nhưng cô là người thân của Khởi Vân, cháu coi cô là bề trên cũng là điều đúng đắn. Trước kia cháu có gì không đúng, cô đừng để tâm nhé, mọi người đều sống chung một nhà, cô đối xử tốt với cháu ba phần, cháu sẽ cung kính cô bảy phần. Nếu cô thật sự không thích cháu cũng không sao, nhưng cháu không muốn để Khởi Vân ở giữa khó xử, mọi người sống yên ổn với nhau cũng không khó mà, có một số việc, cô cứ coi như không nhìn thấy là được rồi. Đúng rồi, sau này mỗi tháng tiền công của cô cháu sẽ nhớ đưa cô đúng hạn ạ.”
Lưng cô Diêu cứng đờ.
“Ta vẫn đang đun đồ trong bếp.” Nói xong, bà vội vàng quay lại bếp.
Diêu Khởi Vân từ Cửu An Đường kết thúc một ngày thực tập, trở về nhà. Cậu cố ý về nhà muộn một chút vì hôm qua nghe thấy Tư Đồ Quyết hẹn Ngô Giang qua điện thoại gặp nhau ở nhà Tư Đồ hôm nay. Coi như là tâm lý muốn trốn tránh đi, cậu không muốn nhìn thấy dáng vẻ thân thiết vứt cậu sang một bên của hai người họ.
Cô Diêu đang ở cạnh thùng rác trong phòng khách, nhặt một hòn đá, nói là không hiểu Tư Đồ Quyết mang thứ này về nhà dùng làm gì, chơi một hồi rồi lại ném đi.
Từ lời nói của cô, Diêu Khởi Vân biết Ngô Giang đã tới, nhưng đã sớm rời đi. Cậu nhìn hòn đá kia, chỉ thấy nó to hơn nắm tay một chút, một mặt màu nâu, không giống hòn đá bình thường, một bên lại có một lỗ hổng, để lộ màu xanh xanh trắng trắng bên trong, nhưng lại giống một khối thạch ngọc bích.
Bên người Tư Đồ Quyết có rất nhiều thứ cổ quái, Diêu Khởi Vân hỏi cô mình để lấy hòn đá, nói: “Cháu đi hỏi cô ấy còn cần nữa không.”
Bà đặt hòn đá vào tay cậu, cũng không nói gì. Nhưng Khởi Vân luôn có cảm giác là cô mình cũng đã nhìn ra tâm tư của mình.
Cậu nắm hòn đá, đi vài bước đến trước cửa phòng đóng chặt của cô, gõ cửa.
“A Quyết, em có trong đó không?”
Tư Đồ Quyết cũng không mở cửa mà ở trong hỏi: “Gì vậy?”
Diêu Khởi Vân đành nói thật: “Hòn đá trong phòng khách kia em thật sự bỏ đi sao?”
“Một hòn đá vỡ để lại làm gì, bỏ đi là bỏ đi rồi, tên Ngô Giang kia cũng không cầm được cái gì tốt cả.” Không biết vì sao, cách một cánh cửa, Diêu Khởi Vân cũng có thể nghe thấy sự buồn bực trong giọng nói của Tư Đồ Quyết.
“Em sao vậy, giọng em lạ quá.”
“Đừng để ý em, anh đi đi.”
Dụng ý đuổi cậu nhanh đi của cô rõ ràng như vậy khiến tâm tình của Diêu Khởi Vân vốn tưởng rằng quan hệ giữa cậu và cô sau chuyện mấy hôm trước đã cải thiện hơn, nay lại rơi xuống đáy vực sâu.
“Em mở cửa đi, anh có lời muốn nói với em.”
Lúc này sự hối hận trong lòng cậu đã hoàn toàn áp đảo lý trí. Có thể sự hối hận này đã bắt đầu nảy sinh vô bờ kể từ thời khắc mắt cô ngấn lệ rời đi, cuối cùng nó trở thành một cái kén khiến cậu ở bên trong ngột ngạt đứng đậy.
Cậu đã đánh giá mình quá cao, muốn cậu chấp nhận chuyện hai người cùng sống dưới một mái nhà hoàn toàn là người lạ, cậu thật sự không chịu nổi, một ngày cũng không được nữa.
Cậu lại nhẹ nhàng gõ cửa, lập tức nghe thấy đằng sau cánh cửa một tiếng động, giống như có vật gì đó mềm bị đập vào mặt cửa.
“Đã bảo anh đi rồi mà, anh không nghe thấy à?” Trong giọng ngang ngược của Tư Đồ Quyết còn có tiếng khóc nghẹn ngào.
Diêu Khởi Vân hốt hoảng, tưởng tượng không ra chuyện gì đã xảy ra với cô, hay là ở đâu đó bị bắt nạt. Trong lúc lo lắng đủ điều, cậu cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chạy tới phòng chú Tư Đồ, lấy chiếc chìa khoá, mạnh mẽ mở cửa phòng Tư Đồ Quyết.
Tư Đồ Quyết đang ngồi trước bàn học, quay lưng về phía cậu, vừa nghe thấy cậu mở cửa liền hét lên một tiếng, chui vào trong chăn, che kín người. Diêu Khởi Vân nhặt con gấu bông cạnh cửa lên, đi tới không phân bua muốn túm cô từ trong chăn ra, muốn biết cô cuối cùng làm sao.
Hai người giằng co chiếc chăn về phía mình, dù sao sức lực của Tư Đồ Quyết cũng không bằng cậu, rất nhanh bị ép từ trong chăn thò đầu ra, cô vẫn còn muốn giấu diếm, Diêu Khởi Vân mắt tinh sắc sảo đã nhìn thấy điều không bình thường của cô.
“Vết hồng hồng trên mặt và trên cổ em là gì đấy?”
Thấy không giấu được, Tư Đồ Quyết oán hận kéo chiếc chăn, không đầu không đuôi đưa người về phía mắt Diêu Khởi Vân: “Được rồi, anh muốn nhìn bộ dạng xấu xí của em à, nhìn đi, để anh nhìn đã mắt đi!”
Diêu Khởi Vân né tránh một lúc, chìa tay xoa xoa làn da trên má cô, chỗ sưng hồng hồng kia cũng không phải là vết thương gì cả, nó giống như triệu chứng dị ứng, từ cổ cô kéo dài một đường đến tận bên trong áo. Có lẽ là ngứa quá, vẻ mặt cô buồn rười rượi, còn vô tình giơ tay ra gãi.
“Thiếu chút nữa bị em doạ chết rồi.” Diêu Khởi Vân lúc này mới yên tâm một chút, tóm lấy tay cô, vừa tức giận vừa buồm cười nói: “Em trốn ở đây có ích lợi gì?”
“A, như vậy là anh vui lắm à? Em hiện giờ khó nhìn đến chết được, không bao giờ muốn gặp người nữa.” Tư Đồ Quyết vùng vẫy tay ra gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, vết hồng kia càng lúc càng lộ rõ, mà lại càng lan rộng toàn thân.
Diêu Khởi Vân đành lần nữa ngăn chặn cái tay không nghe lời của cô, quát bảo ngưng lại: “Càng gãi càng làm hỏng da thịt, đến lúc đó cả mặt đầy vết thương, nhìn xem em còn xinh đẹp được thế nào nữa.” Cậu nói xong liền giơ tay ra vén ống tay áo của cô lên, nếu cứ tiếp tục như này, chỉ sợ cả người cô sẽ biến thành dáng vẻ của một con cua bị nấu chín.
“Em ăn gì đấy, vẫn là ăn phải thứ gì đó linh tinh rồi.”
“Làm gì có! Em cùng Ngô Giang cầm hòn đá kia đi tìm người trong nghề xem xét nó, vừa nghe thấy nó là miếng phế liệu liền lập tức về nhà, lúc ấy vẫn tốt mà, cơm trưa cũng ăn cơm ở nhà, kết quả lại thành như vậy.” Tư Đồ Quyết lúc này cũng không có tâm trạng tranh cãi, thành thật trả lời.
Suy nghĩ của Diêu Khởi Vân loé sáng, vội hỏi: “Bữa trưa em ăn gì?”
“Cô anh làm bánh màn thầu lúa mì và cháo.”
“Em đừng động đậy. Haiz, gãi nữa coi chừng anh trừng trị em đấy.” Diêu Khởi Vân sợ cô không nghe, cố ý nói lời nghiêm trọng, đặt tay cô xuống, vội vàng xuống lầu.
Cô Diêu vừa nhìn thấy cậu đã không đồng tình, hỏi cậu: “Nó lại ồn ào chuyện khó chịu gì nữa.” Diêu Khởi Vân không đáp, lập tức vào bếp, tìm kiếm mọi chỗ, rốt cuộc tìm thấy trong tủ lạnh nửa l*иg màn thầu. Cậu lấy một cái ra, bẻ một miếng, ngửi ngửi, tiếp theo bỏ vào miệng mình nhai, đến khi xác nhận phán đoán của mình mới thở phào.
“Đứa nhỏ này, cháu vô duyên vô cớ điên rồ gì vậy.” Cô Diêu cũng chạy vào bếp, kinh ngạc nhìn hiện trường bị cậu làm loạn lên.
Diêu Khởi Vân tái mặt đưa nửa chiếc màn thầu tới trước mặt cô mình, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh hỏi: “Cô à, cô đã dùng gì để làm bánh màn thầu vậy?”
Cô Diêu ngẩn người, cười nói: “Màn thầu lúa mì đương nhiên làm từ lúa mì rồi!”
“Được rồi, cháu biết cô trộn lẫn phấn hạch đào và phấn quả phỉ vào trong! Tư Đồ Quyết, em ấy không ăn những đồ thuộc loại quả hạch, cháu đã từng nói với cô. Không phải em ấy không thích ăn, vì những thứ này em ấy ăn một lần là một lần dị ứng. Dị ứng cũng không phải chuyện nhỏ, xử lý không tốt có thể xảy ra chuyện lớn đó. Cô hao tâm làm như này rốt cuộc toan tính gì?”
Cô Diêu hiển nhiên bị dáng vẻ của cháu doạ đến mức sững sờ, bà lấy lại tinh thần, nói: “Cháu vì con nha đầu đó mà nói với cô vậy sao? Không nói đến chuyện cô không phải là cố ý, mà cho dù như vậy cô cũng chỉ coi là nó kén ăn, lúc ăn nó cũng không cảm thấy gì, ốm một chút đã biết ở trước mặt cháu giả vờ dáng vẻ từ trên trời xuống.”
Khởi Vân quay người, đặt màn thầu lại chỗ cũ, quay lưng về phía cô, có thể như vậy mới có thể khiến cậu hít thở và nói chuyện thuận lợi một chút, không đến mức bị sự tức giận nhất thời của mình làm trí óc mất tỉnh táo. Cậu thở dài: “Cô à, cháu một lần nữa khuyên cô, không cần làm những việc vô nghĩa như thế này, không tốt cho ai cả.”
“Cô có thể làm được việc gì tốt chứ, ngay cả cháu cũng không muốn nhìn thấy cô, rõ ràng muốn để bố mẹ nó sa thải cô, cô về quê thì càng bớt lo, nếu không phải vì cháu…”
“Đừng nói vì cháu nữa.” Diêu Khởi Vân phất tay, thờ ơ lấy hộp thuốc cạnh người cô: “Cô nói không sai, nếu người nơi này khiến cô ghét như vậy, cô thật sự nên trở về. Vấn đề tiền nong, cháu sẽ nghĩ cách gửi cho cô, đến khi anh em đủ sức kiếm tiền, cô cũng không cần phải buồn phiền nữa.”
Cô Diêu ngây người một lúc lâu, bắt đầu nghẹn ngào: “Cháu hiện giờ đã thật sự là một phần nhà Tư Đồ rồi, cô là người làm thuê của cháu? Thật nên để bố cháu nghe những lời cháu đã nói.”
Diêu Khởi Vân tìm thấy thuốc cậu muốn tìm, sắc mặt bình thường, khép lại hộp thuốc mới trầm ngâm nói: “Tuỳ cô nói thế nào cũng được. Cô đừng làm như vậy nữa, coi như cháu cầu xin cô.”
Cô Diêu nhìn cháu lòng như lửa đốt bước lên lầu, giậm chân nói: “Cháu bị ma quỉ ám rồi, cứ tiếp tục như vậy không thể có kết quả tốt đâu.”