Chương 1: NGỠ LÀ CỐ NHÂN ĐẾN

Chỗ ngồi của Tư Đồ Quyết gần với lối ra của máy bay, nhưng cô lại là người cuối cùng bước xuống máy bay. Cô nhìn những hành khách cùng chuyến bay lần lượt bước qua mình, lúc đầu còn có người cảm ơn cô đã nhường cho đi trước, nhưng sau cùng tất cả đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô gái kia như đang bị đóng đinh trên ghế.

Cho đến khi một vị tiếp viên bước đến trước mặt cô, nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi: “Thưa cô, chuyến bay đã kết thúc, xin hỏi, tôi còn có thể giúp gì cho cô không?”. Tư Đồ Quyết lúc này không thể không đứng lên, liền nở nụ cười nói: “Không, cảm ơn, tôi đi đây”.

Cô ở trong toilet trang điểm rất lâu, cuối cùng trở thành hành khách cuối cùng đến nhận hành lý của chuyến bay. Tuy là thế, nhưng lúc đứng ở lối ra vào, cô vẫn bắt mình hít thở sâu năm lần.

Lần này cô từ Los Angeles về nước, quá cảnh tại Thượng Hải rồi mới đến thành phố G. Tuy là chuyến bay đêm, nhưng cửa ra vào vẫn đầy ắp người đón máy bay. Cô vội vàng kéo hành lý bước đi, không nhìn thấy bất kỳ gương mặt quen thuộc nào, đương nhiên, cũng không phải là không có người ở một góc nào đó đang gọi tên cô. Đối với một người xa quê 7 năm mà nói, đối diện với cảnh tượng như này, hai phần là cảm thấy thất vọng, mất mát, nhưng tám phần là cảm thấy nhẹ nhõm.

Cửa chính của sân bay buổi đêm đã không còn giống như trong kí ức của năm xưa nữa, mỗi một cảnh tượng xa lạ trước mắt như đang nhắc nhở cô rằng thời gian bảy năm qua là có thật. Thời gian luôn luôn có thể thay đổi một số thứ, đấy chẳng phải là lí do để cô thuyết phục mình quay trở về sao?

Cả hàng dài đợi taxi đã bớt dần, cuối cùng cũng đến lượt cô. Tư Đồ Quyết vừa định đặt hành lý vào cốp xe thì bất thình lình hai bàn tay từ phía sau lưng cô đóng ập nắp xe lại.

Tư Đồ Quyết ngạc nhiên, liền quay người đề phòng, nhưng chỉ sau vài giây nhìn rõ người đó, tâm trạng liền biến đổi, khuôn mặt nở một nụ cười mừng rỡ. Cô thả hết đồ vật đang xách, ôm lấy người kia. Đáp lại vòng ôm của cô, người kia cùng dành tặng cô một cái ôm mạnh mẽ và vững chắc.

Thực ra cô không thích những cảnh tượng tình cảm như thế này, nhưng nước mắt cứ tự nhiên mà tuôn rơi, cho đến khi người kia nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nới lỏng tay, cô mới trở về thực tại với đôi mắt đẫm lệ —– Ban đêm của phương Nam thật nóng nực, người qua lại trên sân bay… còn có cả những người lái xe trong tâm trạng bực bội, những người chờ xe với khuôn mặt mơ hồ…

Cô bỗng dưng bật ra tiếng cười, rồi nhìn người kia với ánh mắt vô tội, vội vàng nói xin lỗi người lái xe và hành khách phía sau. Người kia tiện tay nhận lấy hành lý của cô, khoác vai cô bước đi, “Xe của anh đỗ ở bên kia”.

Tư Đồ Quyết hỏi: “Không phải là anh nói đêm nay có ca phẫu thuật nên không đến được sao?”

“Tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân có chút vấn đề, phẫu thuật phải dời lại vài ngày. Hơn nữa thế nào thì cũng phải đến đón em chứ, may mà không báo trước với em chuyện dời ngày phẫu thuật, muốn em ngạc nhiên, không có ngạc nhiên thì sao thấy thích thú chứ. Nếu không đã bỏ lỡ mất cái ôm phấn khích lúc nãy của em rồi. Đáng lẽ anh nên nhờ ai đó chụp lại giây phút đó, lưu lại cẩn thận để sau này có cái mà trêu nha, người không biết còn tưởng chúng ta đang diễn “Endless Love” đấy.”

Tư Đồ Quyết bật cười nói: “Được rồi, Ngô Giang, anh có vợ rồi liền khác hẳn nha, phim Hàn Quốc mà cũng xem.”

“Người nào mà có thể một đời không thay đổi được chứ?” Ngô Giang nửa đùa nửa thật nói, “Em không thay đổi sao? Nói thật, vừa rồi trước lúc đến chào, chỉ nhìn bóng dáng và nửa mặt, anh thực sự còn không dám xác định đó là em nha”.

“Anh đang ám chỉ em già rồi hử?” Tư Đồ Quyết giả vờ nổi giận, dừng chân, đưa tay sờ lên mặt mình, cùng lúc đó nhìn thấy bóng hình mình qua đôi kính cận của người bạn thân, mái tóc cột cao để lộ vầng trán rộng, vóc dáng vẫn rất duyên dáng yểu điệu, ngay cả vài nốt tàn nhang bên cạnh sóng mũi cũng vẫn không thay đổi, không nhiều hơn cũng không ít đi. Thoạt nhìn như chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ ý của Ngô Giang.

Mọi người đều đã thay đổi rồi, thời gian là một thứ thần kỳ, nó không chỉ làm thay đổi Tư Đồ Quyết, mà ngay cả Ngô Giang – một người trước kia thích nhảy nhót không yên tĩnh lấy một giây mà cũng đã bị mài giũa thành một người toàn tâm với công việc phẫu thuật, lãnh đạm với tất cả, và cũng chỉ có ở trước mặt bạn chí cốt mới có thể nhìn thấy vài phần hình bóng năm xưa.

Hai con người đang chìm đắm trong niềm vui trùng phùng không hiểu sao bỗng dưng im lặng hẳn.

“Tư Đồ, cảm ơn em lần này đã trở về, anh rất vui.” Ngô Giang nghiêm túc, anh quyết định lôi kéo sự tập trung vào những chuyện vui, trước khi những kí ức đau buồn tràn về.

Tư Đồ Quyết cũng rất biết phối hợp, “Anh kết hôn rồi, em làm sao có thể vắng mặt chứ, như thế quá là không phải rồi.”

Cô nói rất nhẹ nhàng, đơn giản chỉ giống như một người bạn cũ từ thành phố lân cận đến gặp mặt nhau, chứ không phải là một người đã ra đi bảy năm dẫu có bao nhiêu biến cố cũng nhất định không quay về quê nhà.

“Không cần cảm động thế nha, anh mà khóc là thể nào em cũng nổi điên lên đấy. Anh biết rõ lần này em trở về chủ yếu là do công việc mà.” Tư Đồ Quyết quay trở lại ngữ điệu thoải mái dí dỏm. Hai người tiếp tục sánh vai bước về phía trước.

Ngô Giang nhún vai: “Thì vì anh đoán chắc thời gian của hội thảo nghiên cứu lần này nên mới quyết định cử hành hôn lễ vào thời gian này. Với hai lý do này, em mà không trở về thì thật là hết cách rồi.”

“Đừng nói thế chứ, em không nhận nổi đâu.”

“Hôn lễ thôi mà, rồi cũng phải tiến hành, chọn ngày nào cũng chẳng phải là như nhau sao?”

Tư Đồ Quyết lườm Ngô Giang một cái, “Chuyện lớn trong đời sao có thể nói tuỳ tiện như thế, cứ như anh nói thì chẳng phải có thể nói thành “Bạn đời thôi mà, rồi cũng phải tìm lấy một người, chọn ai chẳng phải cũng như nhau sao?”

Ngô Giang cũng gật đầu nói “Chính là đạo lý này, không uổng công giao tình của chúng ta, ‘người hiểu ta không ai ngoài Tư Đồ’.”

“Nói bậy!” Tư Đồ nghe không chịu được nữa, “Ai ép anh kết hôn, Ngô Giang, em nói cho anh biết, anh cứ kiên trì với bộ lý luận kia em quản cũng không nổi, nhưng đối với đa số con gái mà nói, kết hôn là sự lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời. Hay là anh sống cô đơn cả đời đi, đừng có kết hôn nữa, còn nếu kết hôn rồi thì phải sống cho thật tốt, đừng có tự nhiên làm lỡ dở cuộc đời của người khác, như vậy thì thật là không có đạo lý!”

Ngô Giang cười to: “Một người trong vòng bảy năm đổi đến chín bạn trai đến dạy anh đạo lý hôn nhân sao?”

Tư Đồ Quyết nghi hoặc nói: “Nhiều vậy sao? Biết trước không nói cho anh nữa… Anh đừng có hoán đổi khái niệm thế, tình yêu và hôn nhân là hai việc khác nhau. Ảnh của Ngô phu nhân tương lai em đã xem rồi, là cô gái họ Nguyễn đúng không, rất được đó, vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, dung mạo, khí chất khiến người ta nhìn cảm thấy rất dễ chịu, ngay cả em cũng rất thích đấy, phải đối xử tốt với cô ấy nha.”

“Em xem, mắt thẩm mĩ của chúng ta không hẹn mà giống nhau rồi. Yên tâm đi, anh đương nhiên là sẽ đối xử tốt với cô ấy, nhưng mà sao em biết được trong mắt Ngô phu nhân tương lai anh không phải là người chỉ để kết hôn thôi, có cũng được, không có cũng không sao? Nồi nào úp vung đó, thế chẳng phải tốt hay sao?”

Trước khi Tư Đồ Quyết định phản bác lại thì hai người đã đi đến cạnh xe. Ngô Giang vội nói: “Nín thở nha, lại có một bất ngờ khác dành cho em đây.”

Lời còn chưa nói hết, cửa xe phía bên người lái đã mở ra, một người tươi cười đang đứng trước mặt cô.

“Nhìn xem là ai?”

“Lâm Tĩnh!” Tư Đồ Quyết hét lên một tiếng kinh ngạc, một cái ôm nữa lại tái diễn. Nếu như nói sự xuất hiện của Ngô Giang còn có chút có thể dự đoán được thì sự xuất hiện của Lâm Tĩnh thực sự là một bất ngờ lớn đối với cô. Tư Đồ Quyết và Ngô Giang có thể nói là đôi bạn nối khố, tình cảm không nhất thiết phải nói ra thì Lâm Tĩnh và cô lại là một trong những người bạn thân nhất trong những năm cô ở nước ngoài, hai người là bạn học cùng trường đại học, chìa khoá dự phòng chỗ ở của cô đều là do Lâm Tĩnh thay cô bảo quản, mãi cho đến khi anh về nước. Sự trùng phùng bạn thân tiếp nối thế này bảo sao không khiến cô hân hoan chứ!

“Cậu xem, tôi nói mà, lúc nãy chúng tôi còn ôm nhau khóc một hồi cơ.” Ngô Giang cười nói với Lâm Tĩnh.

Tư Đồ buông Lâm Tĩnh ra, nói: “Cũng là anh giỏi kiềm chế nha, lúc nãy Ngô Giang còn khóc ướt hết một mảng áo em đây này, thật là hết cách mà.”

Lâm Tĩnh trên mặt cũng đầy nét cười, “Ba năm không gặp, chỉ ôm qua loa như vậy thôi sao? Anh còn tưởng rằng sẽ có nhiều hành động hơn nữa chứ.”

“Đó là em kìm chế, em mà kích động là thể nào cũng cắn người đấy.”

Ba người cười cười nói nói quay vào xe. Lâm Tĩnh cầm tay lái, Tư Đồ Quyết ngồi ở hàng ghế sau, vẫn còn chưa hết xúc động, tâm trạng rất phấn khích, như là có vô số lời nói mãi không hết vậy.

“Sao hai người lại đi chung đến đây vậy? Hẹn trước sao? Lâm Tĩnh anh vẫn làm ở viện kiểm sát à? Vốn không phải là nói ở lại Thượng Hải sao? Anh tới đón mà không báo cho em biết trước…”

Cô thao thao bất tuyệt không ngừng như một đứa trẻ, như thể là bằng cách này có thể kéo dài giây phút vui vẻ này hơn một chút, bản thân có thể sống trong niềm vui này lâu hơn một chút.

Liên tiếp hỏi vài câu nữa, cô mới phát hiện ra hai chàng trai ngồi trước không trả lời câu hỏi nào, ánh mắt Lâm Tĩnh dường như dõi về hướng nào đó, Ngô Giang cũng vậy.

Tư Đồ Quyết tò mò nhìn theo hướng ánh mắt họ, ở góc độ đó, ngoại trừ một chiếc Lexus ra không có gì khác cả, nhưng chính vào lúc cô nhìn qua đó, một nhân viên an ninh sân bay đi đến chiếc xe đó, gõ vào cửa xe, dường như nhắc nhở vị trí đó không cho phép đỗ xe.

Lâm Tĩnh lúc này mới cảm thấy Tư Đồ Quyết đang nói đã ngừng lại, anh hơi quay đầu cười nói: “Tôi nói mà, chỗ đó không nên đỗ xe… Tư Đồ, em hỏi nhanh quá, vội gì, chúng ta còn bao nhiêu thời gian cơ mà, có thể từ từ nói. À phải, nước hoa của em hôm nay được đấy.”

Tư Đồ Quyết dựa vào ghế nhìn anh ta, ngẫm nghĩ: lúc nào cũng bình tĩnh, không bỏ sót một chi tiết nào, đấy chính là Lâm Tĩnh.

“Anh thích sao? Vậy để em tặng bạn gái anh, nhưng mà một lọ hình như không đủ.” Cô giả bộ vô tâm mà nói đùa, giả vờ như không nhìn thấy cánh cửa xe mở ra đóng vào của chiếc xe Lexus đã thu hút sự chú ý của hai chàng trai ngồi ghế trước.

“Ha ha, hương vị đặc biệt toả ra từ một người đặc biệt mới có sức hấp dẫn nha.”

“Thôi đi, rõ ràng là anh sợ một lọ cũng không đủ chia hết. Lâm Tĩnh à, bác sĩ Ngô Giang đã kết hôn rồi, thế còn anh thì sao chứ?”

“Không chừng cũng sắp nha.” Lâm Tĩnh nửa đùa nửa thật.

“Thật sao? Tháng trước anh còn nói trên MSN là chưa tìm được người “cùng chung quãng đường đời” mà, nhanh thế mà đã ‘Sắp rồi’?” Tư Đồ Quyết vẻ mặt hoài nghi, không hề che giấu thái độ tò mò của mình.

Lâm Tĩnh nói: “Cho nên em phải chúc anh may mắn đi.”

Xe chạy đến đường cao tốc, Lâm Tĩnh do dự một lúc rồi vẫn quyết định hỏi: “Tư Đồ, em lần này về định ở đâu?”

Ngô Giang nghiêng người nhìn cô ở ghế sau, “Chi bằng về nhà anh ở đi.”

“Đồ thần kinh.” Tư Đồ vừa mắng vừa cười, “Em có vô lương tâm đến đâu cũng không vào nhà một anh trai mấy ngày nữa kết hôn để ở. Các anh yên tâm, em không làm phiền ai cả. Em… Em đã sớm đặt phòng ở khách sạn rồi.”

Ngô Giang và Lâm Tĩnh đều không nói gì cả. Tư Đồ Quyết biết trong lòng họ nghĩ gì. Cô đã sinh và lớn lên ở thành phố này, đừng nói đến là cha mẹ cô vẫn khoẻ mạnh, vô số bạn bè thân thiết cũng đều sống ở khắp thành phố này, nhưng cô chỉ có thể ở trong khách sạn. Một người xa quê nay trở lại, ai mà đều chẳng cảm thấy ít nhiều xa lạ.

“A, Lâm Tĩnh, Lâm Tây có nhờ em gửi lời hỏi thăm anh. Anh sớm quyết định như thế, em nghĩ cô ấy hẳn cũng rất vui, dù sao cũng có thể giải quyết chấm dứt nỗi băn khoăn trong lòng.”

Lâm Tây là bạn gái qua lại với Lâm Tĩnh lâu nhất trong thời gian anh ở Mĩ. Cô ấy là Hoa Kiều đời thứ ba, cũng là bạn rất tốt với Tư Đồ. Tư Đồ còn từng nghĩ rằng hai người này nhất định sẽ có kết quả tốt đẹp, ai ngờ ba năm trước Lâm Tĩnh trở về nước, đồng thời cũng kết thúc mối quan hệ với Lâm Tây. Lâm Tây là một cô gái mạnh mẽ và hiếu thắng, Tư Đồ từng khuyên cô hãy giữ Lâm Tĩnh lại, hoặc tìm Lâm Tĩnh nói chuyện đàng hoàng, nhưng cô ấy đã không làm thế. Sau khi Lâm Tĩnh đi, cô ấy cũng không hề liên lạc với anh, nhưng Tư Đồ lại nhìn thấy nước mắt và sự yếu đuối của cô ấy sau khi cô ấy uống rượu say. Sau này, Lâm Tây lấy một Hoa kiều Canada sang du lịch Mĩ.

Lâm Tây từng nói với Tư Đồ Quyết rằng cô không níu kéo Lâm Tĩnh, cũng không dám cùng anh ấy trở về nước bởi vì cô phát hiện ra sự thật: Lâm Tĩnh là một người tình tốt, nhưng anh ấy chưa hề yêu cô.

Tư Đồ Quyết rất thấu hiểu nỗi tuyệt vọng của Lâm Tây. Có những người phụ nữ không yêu cầu nhiều, không quan tâm anh ta có gì, cũng không quan tâm việc ở cùng anh ta sẽ phải vượt qua bao nhiêu khó khăn; nhưng họ lại muốn rất nhiều, đó chính là toàn bộ trái tim chân thành của người đàn ông đó, nếu như không có, thà rằng buông tay. Cho nên có một khoảng thời gian, Tư Đồ thực sự cảm thấy không hiểu Lâm Tĩnh. Sau này cô đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện tình cảm giống như người ta uống nước, ấm hay lạnh bản thân tự biết, người ngoài cuộc có thể hiểu được bao nhiêu. Cho dù Lâm Tĩnh phụ Lâm Tây nhưng đó là việc của hai người bọn họ, còn đối với Tư Đồ mà nói Lâm Tĩnh đơn giản vẫn là bạn tốt của cô.

“Lâm Tây, cô ấy hiện giờ tốt chứ?” Lâm Tĩnh dùng giọng điện ôn hoà, như ân cần hỏi thăm một người bạn cũ.

Tư Đồ Quyết thở dài, “Rất tốt, con trai được ba tháng rồi, vô cùng dễ thương, chồng cũng rất yêu thương cô ấy.”

Lâm Tĩnh nói: “Thật tốt, cô ấy là người phụ nữ tốt, xứng đáng có được hạnh phúc ấy.”

“Lâm Tĩnh, khi nào anh mới cho em gặp ‘người cuối cùng’ của anh? Em thật sự rất hiếu kì nha”. Tư Đồ Quyết nói.

“Được thôi.” Lâm Tĩnh khẳng khái nhận lời, “nếu không có gì ngoài ý muốn, em sẽ gặp được cô ấy ở đám cưới của bác sĩ Ngô.”

“Đến lúc đó, anh phải giới thiệu cho em đó.”

“Vậy phải xem cô ấy có chịu nghe lời anh không đã, với cô ấy anh thật không dám chắc đâu.”

Khi Lâm Tĩnh nhắc đến “cô ấy”, cảm giác vừa bất lực lại vừa dung túng, tình cảm dịu dàng để lộ ra ngoài có thể chính anh cũng không biết. Tư Đồ Quyết có chút vì tâm tư của Lâm Tây nhiều năm mà buồn bã thở dài.

Cô bất giác cười nói: “Em càng muốn nhanh chóng nhìn thấy cô ấy rồi. Nhắc nhở anh nha, sau khi em trở về bên kia, em nhất định sẽ “bà tám” thêm mắm thêm muối vào để kể lại cho Lâm Tây nghe đó.”

Lâm Tĩnh phì cười.

Ngô Giang chen vào nói: “Sở thích của phụ nữ thật là kì quái.”

“Các anh tốt nhất là ngoan ngoãn mời em ăn cơm đi, chặn miệng của em lại, bở vì thực chất nhược điểm của các anh đều bị em nắm rõ hết rồi, ngàn vạn lần không được ở trước mặt em tuỳ tiện nói xấu phụ nữ. Đừng quên, phụ nữ là nhỏ mọn nhất, một chút không vừa lòng là sẽ nhịn không được mà châm ngòi ly gián.” Tư Đồ Quyết nhướng mày nói.

“Người khác thì khó nói, nhưng em nhất định sẽ không. Em là cô gái độ lượng nhất mà anh từng gặp.”

“Tư Đồ Quyết nở nụ cười, “Lâm Tĩnh, xem như anh biết điều, chưa gì đã đề cao em rồi.”

“Tuyệt đối xuất phát từ tận đáy lòng.”

“Vậy thì anh sai rồi, em là người rất hẹp hòi, chuyện mà em hận, cả đời em cũng không quên.”

Cuối cùng xe cũng vào nội thành, thời gian cũng không còn sớm nữa, đường phố vẫn rất náo nhiệt, đèn đường như kéo dài vô tận, giống như một con đường đi mãi không hết. Khi rời khỏi chẳng qua là cắn răng ra đi, quay trở về lại cần rất nhiều dũng cảm. Nhưng mà rồi cũng phải có ngày này thôi, chỉ là không biết thời gian bảy năm liệu đã đủ lâu chưa. Lần này trở về nhất định là một chuyến đi khó khăn, không thể không khiến cô nghĩ lại một vài chuyện không muốn nhớ, nhưng mà chẳng có sự khởi đầu nào tốt đẹp hơn bây giờ nữa, cô cảm thấy rất mãn nguyện