Edit: Tuyết Phù Dung
Lúc Khúc Nhất Huyền lại vén rèm vào lều, cả khuôn mặt âm trầm như muốn nhỏ nước.
Cô không nói một lời ngồi trên ghế, một đôi mắt nhìn chằm chằm Quyền Khiếu một lúc lâu, hỏi: "Anh cam đoan mỗi câu nói của anh trước đó đều là thật?"
Quyền Khiếu thấy cô không tin, gấp gáp: "Nếu cô không tin thì bây giờ tôi lại hứa hẹn mấy trăm lần cô cũng vẫn sẽ không tin." Hắn như muốn chơi trò vô lại, ngồi bệt xuống mặt đất, thì thầm nói: "Tôi thấy cô chính là lật lọng, không muốn đưa tôi đi xuống."
"Muốn đi xuống?" Khúc Nhất Huyền chậm rãi lắc đầu: "Hiện tại chỉ sợ còn chưa được."
Cô hướng bên ngoài lều vẫy vẫy tay, rất nhanh có lĩnh đội chạy chậm tới, hỏi cô có chuyện gì.
Khúc Nhất Huyền chỉ chỉ Quyền Khiếu: "Dẫn người đi trông coi, tôi đi phía sau núi tìm kiếm."
Lĩnh đội kia mắt nhìn Quyền Khiếu, ai một tiếng, cũng không đi, đứng ở trong lều chớp cũng không chớp mắt đến một cái nhìn chằm chằm vào hắn.
Khúc Nhất Huyền đã đứng dậy, cô tìm kiếm gậy leo núi, lại chọn dao găm Thụy Sĩ vừa tay nhét vào trong giày leo núi. Dù sao cô cũng sẽ không đi được quá xa, cô suy nghĩ, lại rải rác trang bị trong túi công năng của áo jacket la bàn cùng hệ thống định vị.
Phó Tầm thấy cô đặt chính mình ở ngoài kế hoạch, lúc cô nghiêng người đeo dây đeo bình nước ấm lên lưng, anh đưa tay nắm lấy, chăm chú giữ lại cổ tay cô: "Em muốn một mình đi dò đường?"
"Em không đi xa." Mắt Khúc Nhất Huyền ra hiệu miệng vết thương của anh: "Miệng vết thương của anh vừa bị xé rách, ở trong doanh địa đợi, chờ chính thức bắt đầu lục soát cứu viện lại nói."
Phó Tầm nghiêm mặt, lực cầm cổ tay cô buông lỏng, cũng đứng dậy đeo trang bị: "Em cảm thấy việc này có thể thương lượng?"
Anh thân cao, dáng người thon dài, đứng lên có thể đυ.ng tới đèn trần trong lều vải lớn, ánh đèn kia lung lay hai cái trên đỉnh đầu anh, khiến khuôn mặt anh trở nên càng lạnh lẽo cứng rắn kiên quyết.
Nhìn... là rất không thể thương lượng.
Khúc Nhất Huyền từ trước đến nay tôn trọng quyết định của anh, không can thiệp cũng không kiên trì, chỉ ôm tay nhìn, hỏi: "Anh xác định tình trạng của anh có thể?"
Phó Tầm quay đầu, ánh mắt nặng nề, lộ ra cảm giác không được xía vào: "Đây không phải trèo lêи đỉиɦ Everest, yêu cầu trạng thái thân thể nhất định phải điều chỉnh đến tốt nhất. Doanh địa ở đây, có vấn đề tùy thời có thể trở xuống rút lui. Nhưng em muốn đi, đây chính là lý do anh không thể không đi."
Anh gắn xong một kiện trang bị cuối cùng vào túi, đưa găng tay cho cô: "Cũng không cần dẫn người theo, anh đi cùng em."
Khúc Nhất Huyền tự nhận chính mình cùng Phó Tầm đều không phải người dễ nóng đầu, có anh dẫn đường, so mang bất kỳ một lĩnh đội nào có kinh nghiệm lục soát cứu viện trên núi cao đều có hiệu suất cao hơn nhiều.
Cô không hề phản đối, nhận bao tay đeo lên, dẫn đầu xốc rèm vải ra ngoài.
** ** **
Theo lời Quyền Khiếu, vị trí phía sau bệnh xá đúng là có con đường mòn.
Phó Tầm lúc ấy không thể dò xét đến, một là bởi vì đầu đường mòn này là kiểu bậc thang ngược lên sườn đồi, hai bên bậc thang bao trùm thảm thực vật tươi tốt, cơ hồ che giấu tất cả tung tích; hai là bởi vì trên núi tuyết rơi không ngừng, đã sớm che giấu hành tung của mấy người.
Tuyết lớn ngập núi, dưới tầm nhìn của loại khí trời ác liệt này muốn truy tìm được hành tung Bùi Vu Lượng, không khác mò kim đáy biển.
Bởi vậy, Khúc Nhất Huyền căn bản không nghĩ đến có thể đi bao xa.
Leo lên đường mòn, là một đường núi hoang tích. Đường núi do đá vụn chồng chất tạo thành, nhìn hẳn là trước kia đội thăm dò mỏ địa chất vì lối tắt đi thuận tiện hơn, nên đã tiết kiệm thời gian khai thác con đường mòn này.
Sau khi Khúc Nhất Huyền theo một đoạn đường, trong dự liệu... không thu hoạch được gì.
Cô nhìn về phía đường quốc lộ lên núi cách đó hơn năm mươi mét, hơi kéo xuống khẩu trang, hỏi Phó Tầm: "Anh cảm thấy Giang Doãn có thể có một nửa trí thông minh của em, biết dọc theo đường lưu cái ký hiệu gì đó hay không?"
Phó Tầm quay đầu, ánh mắt dưới kính bảo hộ rơi vào trên mặt cô, lắc đầu: "Cô ta không lưu được."
"Quyền Khiếu bị bỏ rơi là bởi vì đối với Bùi Vu Lượng mà nói, hắn đã không còn giá trị lợi dụng. Giữ lại hắn, sẽ chỉ tiêu hao vật tư và lương thực dự trữ. Giang Doãn thì khác, cô ta là con tin, thời khắc nguy cấp có thể trở thành lá bùa hộ thân đổi một cái mạng cho hắn."
Anh đưa tay, vòng qua eo cô nhấc lên, giúp cô leo lên thềm đá, tiếp tục nói: "Lưu lại Quyền Khiếu có rủi ro, Bùi Vu Lượng không có khả năng chưa từng suy xét. Nếu hắn đã bỏ rơi, vậy nói lên hắn đã làm xong chuẩn bị khả năng bị bại lộ. Nêu lại để cho Giang Doãn ra bên ngoài truyền lại tin tức, những tin tức kia em cảm thấy có mấy phần có thể tin?"
Phó Tầm che chở cô đi ở phía trước, anh đi theo sau lưng Khúc Nhất Huyền, bảo hộ cô đến giọt nước không lọt.
Khúc Nhất Huyền quay người khó khăn, cũng chỉ có thể tiếp tục một đường tục leo lên trên: "Em đã nói chuyện điện thoại với Viên Dã, cậu ta nói với em, từ một tuần trước Vương Khôn đã không còn ở Đôn Hoàng."
Đường núi u ám, cô đi chậm rãi, lúc từ trong rừng xuyên ra, cô mới đột nhiên phát giác, đầu đường nhỏ này là thẳng tới đường quốc lộ vòng quanh núi điểm trung chuyển tới doanh địa thứ hai.
Cách một đường xe chạy, giữa núi rừng ở bờ bên kia lờ mờ đứng lặng những gian nhà nhỏ cao thấp đan xen, trong ánh sáng nắng sớm ít ỏi, mặt tường những căn nhà một tầng thấp bé lộ ra cảm giác thảm đạm tái nhợt. Trong những bức tường đã bong ra từng mảng kia, thậm chí có thể thấy được tấm gạch ngói màu vàng, từng tấm từng tấm, kết cỏ bùn.
Cô quay đầu, cùng Phó Tầm liếc nhau một cái.
Cách kính bảo hộ, hai người đều nhìn không thấu ánh mắt sau thấu kính. Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng Khúc Nhất Huyền từ bóng dáng lặng im trầm lập của anh nhìn ra được đồng dạng kinh ngạc.
Tư liệu công khai của ngọn núi tuyết này chỉ có một bộ phận rất nhỏ. Ngoại trừ là một cái quặng mỏ, năm chín mấy sửa đường quốc lộ vòng quanh núi để thuận tiện cho việc lấy quặng ra ngoài, tư liệu có thể tìm tới thực sự là có hạn.
Đây là còn chưa tới quặng mỏ, chỉ là dọc theo đường trung chuyển doanh địa. Nếu không phải tự mình lên núi, thấy được trước mắt hết thảy, khả năng chưa chắc đã biết được quy mô lấy quặng lúc đó sẽ to lớn như thế.
Khúc Nhất Huyền đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trên eo, là hai tay Phó Tầm đưa tới, nhẹ nhàng ôm về sau một cái, cô đã an vị trên hòn đá nhô ra trên vách núi.
"Việc này, cần báo cáo với Cố Yếm và Bành Thâm." Anh đẩy kính bảo hộ lên gác trên mũ chống tuyết, thấp giọng nói: "Vương Khôn xuất hiện đột nhiên, cần đề phòng có trá."
"Em cũng nghĩ như vậy." Cô quay đầu, nhìn quang cảnh doanh địa dưới ánh bình minh như phủ một tầng sương mù, nói: "Chỗ bệnh xá tất cả văn kiện tư liệu không phải đã mang đi thì là bị tiêu hủy, không có đạo lý trong ngăn kéo vừa vặn thả một quyển sổ bút ký công việc còn có tên cụ thể."
"Em không tin trùng hợp."
Phó Tầm còn có chút suy nghĩ không giống cô.
"Còn nhớ anh đã từng nói với em, anh đã từng xem toàn bộ tư liệu văn kiện cứu viện Giang Nguyên. Năm đó làm lĩnh đội của đội xe, đêm đó Bành Thâm cùng đội viên tuần núi cùng nhau tham dự lần thứ nhất truy tìm lục soát cứu viện, hẳn là sẽ trực tiếp chính mắt trông thấy tư liệu nhiều nhất. Nhưng những văn tự ghi chép bên trong kia, liên quan tới những miêu tả và suy đoán của Bành Thâm đối với sự kiện Giang Nguyên, tất cả đều là đứng ở góc độ của Giang Nguyên đi phân tích. Tỷ như: Đêm đó cảm xúc cô ấy không tốt; cường điệu thân phận cô ấy vừa tốt nghiệp đại học và hướng tới cùng không hiểu rõ Khả Khả Tây." Anh dừng lại, thanh âm bỗng nhiên giảm thấp xuống hỏi cô: "Giống có người đang đùn đẩy trách nhiệm hay không?"
Khúc Nhất Huyền nhíu mày: "Ý của anh là, trong sự kiện Giang Nguyên mất tích này nhất định phải có một bên chịu trách nhiệm lớn nhất. Có người cố ý đẩy trách nhiệm cho bản thân Giang Nguyên, để làm nhạt hiềm nghi của chính mình, để dễ bề đứng ngoài cuộc?"
Suy đoán này năm đó Khúc Nhất Huyền không phải là không có, chẳng qua là lúc đó cô xuất phát từ Bành Thâm là vì cứu vớt thanh danh đội xe, thêm nữa trong sự kiện này Bành Thâm đã biểu hiện hết toàn lực lục soát cứu viện, cũng không truy cứu đến cùng.
"Chỉ nhìn một cách đơn thuần thì không có điểm đáng ngờ." Phó Tầm thay cô dựng lên cổ áo chống gió, nói: "Trong sự kiện Giang Nguyên mất tích, cô ấy đích xác là ở trước mắt bao người tự mình lái xe rời đi, sau đó rốt cuộc không còn ai thấy cô ấy nữa. Cô ấy không có cách nào vì chính mình chứng minh cái gì, tất cả ác ý phỏng đoán đều không có người chứng thực, dần dà liền biến thành sự thật. Em hoài nghi Giang Nguyên mất tích có ẩn tình khác, nhưng người khác sẽ chỉ cảm thấy em là bởi vì áy náy hoặc không chấp nhận được hiện thực bạn em mất tích, mới một mực liên hệ mọi chuyện với nhau." Anh dừng một chút, lúc lại mở miệng, nói trúng tim đen: "Có giống lần này hay không?"
"Em vừa hoài nghi Bành Thâm, liền bắt đầu liên tiếp xuất hiện nhân tố quấy nhiễu. Thí dụ như, em từ nhận định ban đầu tin tưởng không nghi ngờ chứng minh Bành Thâm không có mặt ở chỗ ở đến dần dần dao động, lại thêm bằng chứng từ chỗ Cố Yếm và ông chủ tiệm trái cây, có phải em đã thay Bành Thâm tìm được lý do thoát tội hay không? Em có phải nghĩ... chỉ cần ngày đó người đến doanh địa cấu kết với Bùi Vu Lượng làm việc xấu không phải Bành Thâm, vậy toàn bộ suy đoán của em sẽ không thành lập?"
Không có ánh sáng, cái đèn pin duy nhất cũng đã cất trong túi áo jacket.
Nhưng dù cho không có ánh sáng, cô cũng có thể rõ ràng thấy được anh ở trước mặt mình, như là khắc ở sâu trong óc, không cần ánh sáng, không cần tận lực tìm kiếm, anh đang ở trước mắt, có thể chạm tay tới.
"Em còn cần chút thời gian để làm rõ." Khúc Nhất Huyền trầm ngâm một tiếng: "Chỉ là em còn chưa nghĩ thấu Vương Khôn ở trong chuyện này... Hoặc là trong sự kiện Giang Nguyên mất tích kia, đến cùng là đóng vai trò nhân vật gì. Chủ đạo, hay là tòng phạm."
Anh bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Muốn đi đường tắt không?"
Khúc Nhất Huyền khẽ giật mình, lập tức hiểu được: "Anh muốn trực tiếp nói cho em đáp án?"
Phó Tầm nói: "Có cái gì không thể?"
Ngắn ngủi một câu, lại xốp giòn lại trêu chọc.
Khúc Nhất Huyền lần đầu tiên cảm nhận được đi theo Phó Tầm là chuyện chính xác cỡ nào.
Ánh mắt của cô khẽ cong, cắn bao tay cọ xuống nhét vào trong túi, đôi tay kia lạnh buốt, từ bên cạnh tai của anh vươn vào phần gáy sưởi ấm: "Anh này gọi là dung túng, về sau dưỡng thành vạn sự em đều không muốn động đến đầu óc, toàn theo thói quen dựa vào anh, để em xem anh kết thúc như thế nào."
"Có cái gì không tốt?" Ngữ khí của Phó Tầm còn rất đương nhiên: "Anh đang lo người phụ nữ của anh quá độc lập, anh chính là muốn vì cô ấy móc tim móc phổi còn phải vắt hết óc."
Khúc Nhất Huyền lườm anh: "Lúc trước anh theo đuổi em cũng không có thấy anh xum xoe như thế."
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút thua thiệt. Cô còn chưa hưởng thụ được máy in tiền theo đuổi đến vui vẻ, làm sao đã đi theo chứ?
"Anh là người tương đối ích kỷ." Anh thấp giọng: "Chỉ thích đối tốt với người thuộc về mình."
Ngữ khí của anh rõ ràng là đùa giỡn, nhưng Khúc Nhất Huyền lại nghe ra một tia thâm tình giấu ở nơi sâu nhất.
Cô nâng mắt, nhìn anh nửa ngày, mới nói: "Anh rõ ràng là nói em."
Phó Tầm đối với cô dung túng, đối với cô trả giá, đối với cô thận trọng từng bước, cô không phải không phát hiện. Trước khi chưa xác định tâm ý, trước khi chưa hạ quyết tâm, trước khi chưa bị hoàn toàn đả động, cô cũng không cảm thấy mình sẽ bị một người đàn ông ràng buộc.
Động tính có thể, động tâm không được.
Chỉ tiếc, cô đến cùng không phải người có trái tim kiên cố như sắt.
Cũng may, người đàn ông kia cũng không phải người bình thường.
** ** **
Cô cong môi, tay đã sưởi ấm mới vừa thuận cổ áo của anh chuồn ra, muốn đi vuốt ve môi anh. Lòng bàn tay vừa để lên khóe môi anh, nơi xa lại có ánh đèn xuyên thấu qua tuyết lớn trên núi, thẳng tắp đánh vào phía trước trên vách núi đá đường núi.
Ánh đèn kia vừa chuyển, sau một cái chớp mắt biến mất, Phó Tầm "Xuỵt" một tiếng, tập trung đi nghe.
Có một chiếc việt dã, động cơ nổ vang, đang dọc theo đường núi uốn lượn nhanh chóng tiến lên. Tốc độ kia so với trên đường bằng không tính là nhanh, nhưng trên loại đường trơn trượt ngày tuyết này, khi đường xá không tốt, lại giống như con ngựa hoang thoát cương tiến lên cao tốc.
Vách núi vừa vặn che đậy bóng dáng của Khúc Nhất Huyền và Phó Tầm.
Cô ngửa đầu, ghé mắt, ở chỗ ngoặt có một chiếc việt dã màu đen, dáng xe hung mãnh, đang lao tới.
Đi tới đường rẽ, cửa sổ xe việt dã nửa mở, từ ghế lái bắn ra một đầu điếu thuốc. Tàn thuốc rơi xuống đất, tia lửa tung tóe chạy vội hướng trong sơn cốc, rất nhanh bị ép tắt trên mặt tuyết.
Mà chiếc việt dã kia, cửa sổ xe kéo lên, chặn kín mít chỉ lộ ra nửa gương mặt đàn ông.
Ấn đường Khúc Nhất Huyền nhảy lên một cái, toàn bộ trái tim giống bị một đôi tay xiết chặt xoa nắn.
Cô mím môi, một đường đưa mắt nhìn chiếc việt dã kia cực nhanh trôi đi qua đường rẽ. Bánh sau nghiền lên đá vụn trên đất tuyết phát ra âm thanh nhấp nhô không nhẹ không nặng, cuối cùng bùm một tiếng đi vào trong sơn cốc.
Trên núi tuyết mọi âm thanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ từ xa đến gần, lại từ gần đến xa, dần dần đi mất.
Ánh đèn xe kia theo đường quốc lộ vòng quanh núi uốn lượn, từng đợt khói bụi bốc lên, thẳng đến hoàn toàn biến mất không thấy, Khúc Nhất Huyền mới hồi phục tinh thần lại.
Cô nhìn qua vùng núi cao giống như ngưng kết vạn trượng huyền băng, hồi tưởng lại gương mặt thoáng nhìn thấy trên đường núi vội vàng kia, dùng sức mấp máy môi.
Phó Tầm thu tầm mắt lại, lòng bàn tay cọ xát ấn đường nhíu chặt của cô, trầm giọng nói: "Là Bành Thâm."
- -----------
* Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay có việc, sớm một chút gõ xong sớm một chút đổi mới ~