Chương 7: Lần đầu gặp (2)

“Công tử khách khí rồi.” Nam Tinh cười nói: “Tiền khám bệnh hôm đó, lệnh tôn đại nhân đã trả hết rồi, vả lại theo quy củ của sư môn, khám bệnh tại nhà chỉ thu hai lượng bạc, thu nhiều thì sẽ bị phạt. Hơn nữa, ta vốn chưa xuất sư, theo lý thì không nên đến chẩn bệnh, càng không thể thu tiền. Tấm lòng của công tử, ta xin nhận lấy, còn đồ vật thì kính xin ngài mang về.”

Tề Hàn Thạch thử thăm dò nhìn đối phương, phát hiện là một khuôn mặt khó xử, nhất thời cảm thấy bản càng khó xử hơn, đầu óc hỗn độn, lúc trên đường đến đã chuẩn bị lý do từ chối rõ ràng, giờ lại chẳng nhớ ra một câu nào, hắn ta do do dự nửa ngày, lúc này lại như thiếu nữ tơ tưởng chuyện yêu đương: “Nếu Úc đại phu không chịu nhận, vậy xin nể mặt ăn một bữa cơm cùng nhau đi.”

Trong lòng Nam Tinh tràn đầy kinh ngạc, mấy ngày trước nam nhi bảy thước còn lay không chuyển, rung chẳng rời, sao đột nhiên thẹn thùng như vậy. Y sợ bản thân nói nặng kích động đối phương, nhanh chóng biết nghe lời phải gật đầu nói: “Được, ăn cơm cũng được, vậy ăn cơm đi.”

Thấy y đã đồng ý, Tề Hàn Thạch mở cờ trong bụng, run rẩy nói: “Vậy... ngày mai thì sao? Vừa rồi lúc vào thành, ta có nhìn thấy một tửu lâu không tệ.”

“Mọi thứ đều nghe sắp xếp của công tử.” Nam Tinh đáp: “Lần này tới đây, ngài có chỗ nào đặt chân không? Chi bằng ở lại quý phủ, ta đi tìm sư phụ nói một tiếng."

“Không cần đâu!” Tề Hàn Thạch vội vàng khoát tay nói: “Đã gây ra không ít phiền toái cho tiên sinh, sao có thể tiếp tục quấy rầy.” Sau đó hắn ta kể chuyện Tề gia mua vài căn nhà ở Hấp Châu, có chút chuyện làm ăn qua lại.

Tất nhiên Nam Tinh biết, gia thế Tề đại thiếu gia hiển hách, sao không có chỗ đặt chân được, y cũng không miễn cưỡng nữa.

Hai người nói chuyện trên trời dưới biển hồi lâu, lúc này Tề Hàn Thạch mới chậm rãi trấn an tâm trạng tạo phản, nhất thời ngay cả nói chuyện cũng trở nên lưu loát hơn, chỉ là đôi mắt lưng lửng trên trời của hắn ta vẫn không có chỗ đặt, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc trộm đối phương vài lần, có thể lại cảm thấy Nam Tinh thực sự không thèm để ý, lúc này mới thử được voi đòi tiên, rốt cục trắng trợn đối diện ánh mắt.

Lại một lát sau, mắt thấy thời gian không còn sớm, Tề Hàn Thạch lưu luyến không rời đứng dậy cáo từ rời đi, lúc ra cửa còn suýt chút nữa đυ.ng vào Trình Hạo Phong đang xông tới.

Chờ tiễn hắn ta đi rồi, vẻ mặt Trình Hạo Phong khó hiểu hỏi: “Tên nhóc trông đần đần kia là ai thế?”

Có người khen người như vậy sao!

Nam Tinh không chấp nhặt với hắn ta, thành thật đáp: "Chính là vị công tử mà vài ngày trước ta đi khám bệnh."

“A!” Trình Hạo Phong ngạc nhiên nói: “Bảo sao… Ánh mắt cứ sai sai như nào ấy.”

Nam Tinh cho rằng hắn ta nói lớp vảy không thể nhận ra trên mắt trái Tề Hàn Thạch, thầm nghĩ: “Tiểu tử này tuy không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lực quan sát lại kinh người thật”.

"Ánh mắt ấy." Trình Hạo Phong vô tư giải thích: “Ánh mắt hắn ta nhìn huynh thẳng ghê, đây cũng là một trong những triệu chứng à?”

Nam Tinh: “...”

“Đệ tìm ta có việc gì?” Nam Tinh chuyển chủ đề.

Trình Hạo Phong vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới chưa nói chuyện quan trọng: “Nương đặt y phục từ Liên Thăng Đường cho chúng ta, nói chúng ta đến phòng bà ấy xem.”

Nương của Trình Hạo Phong, cũng chính là sư nương Trâu thị của Nam Tinh, là một người ăn chay niệm Phật, dưới ảnh hưởng của Phật A Di Đà, bà ấy coi thiên hạ là một nhà, càng không nói đến Nam Tinh người gặp người thích. Từ ngày đầu tiên Nam Tinh xuất hiện ở Trình gia, Trâu thị đã tự coi y là con mình. Nhưng tình thương của mẫu thân quá nhiều, khó tránh khỏi hăng quá hóa dở.

Dù sao mười ngón tay đều không giống nhau, bốn nhi tử muốn xử lý mọi việc công bằng, chẳng qua chỉ là một bên tình nguyện thôi. Trâu thị không hoàn toàn công bằng được, nên dứt khoát vì đại nghĩa không quản người thân, chỉ đối tốt với Nam Tinh, thế nhưng “công lao không bù đắp được tai họa” – Thân mẫu của mình không ngừng ăn cây táo rào cây sung, người làm con bình thường, có thể có mấy ai nuốt được cơn oán hận này.

Cũng may là trong ba nhi tử Trình gia, chỉ có Lão Đại Trình Hạo Thiên so đo những thứ này, Lão Nhị Trình Hạo Vũ, tính cách khá giống thân mẫu, cả nhà hòa thân hữu ái, Phật hệ đối với ai cũng tốt. Lão Tam Trình Hạo Phong, tuy không theo ai, nhưng lại không biết tại sao cứ một mực chỉ đối xử tốt với một mình Nam Tinh.

Vì thế mỗi khi Đại ca tức giận ức hϊếp Nam Tinh, Nhị ca sẽ dùng lời hay ý đẹp khuyên nhủ, còn Tứ đệ phần lớn khi gặp chuyện sẽ bất bình ức hϊếp lại – Đại ca và Tứ đệ xích mích với nhau cũng không phải hoàn toàn không có nguyên nhân.

Dưới sự giúp đỡ nối giáo cho giặc của Tứ đệ, sư nương thiên vị trắng trợn, đến chính bản thân Nam Tinh, phần lớn đều trở thành áp lực – Khi còn là một đứa trẻ, y đã cảm nhận được sự khác biệt giữa mình và các huynh đệ khác.

Thế cho nên, sư phụ cùng sư nương càng đối xử chu đáo với y, y lại càng cảm thấy mình chẳng qua chỉ là đệ tử khác phái, ăn uống đều do người khác thưởng, thương yêu cũng có thể là nhất thời cao hứng.

Điều này khiến Nam Tinh thường lo được lo mất, loại lo lắng ràng buộc không có huyết thống này không có biện pháp lâu dài, đồng thời cũng vào thời điểm y còn nhỏ tuổi, đa để lại dấu ấn thật sâu trong lòng y.

Y không thể giống như Đại ca, hiển nhiên thể hiện hận ý, cũng không thể giống như Tứ đệ, vô tư đi yêu, càng không có cách làm được loại phóng khoáng hơn người như Nhị ca. Dù y không thiếu tình yêu, nhưng khát vọng được yêu hơn bất cứ ai, chỉ có thể lần nào cũng tự nhắc nhở chính mình, phải cố gắng, phải cảm ơn, phải dốc hết toàn lực xứng vị đức tài, đây mới là ý nghĩa tồn tại trên đời của y.

Trâu thị đang đưa giày vào phòng, giương mắt nhìn thấy Trình Hạo Phong và Nam Tinh một trước một sau đi tới, bà ấy vội vàng gọi: “Hai đứa đi đâu thế? Sao đi lang thang vậy, nhanh vào thử y phục do Liên Thăng Đường mới đưa tới nào.”