Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Sao Phương Nam

Chương 5: Bị phạt (3)

« Chương Trước
Trình Bác Hâm bỏ bao công sức vạch đất làm lao, không muốn người bị gọi là Úc Nam Tinh lao ra khỏi vòng, vì thế không ngoài dự đoán, y lại bị sư phụ phạt đi từ đường hậu viện, đối diện với tượng đồng của dược sư Bồ Tát, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm.

Phòng từ đường này không lớn, cửa đóng chặt, ngăn ánh sáng mặt trời bên ngoài lại, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Úc Nam Tinh không chợp mắt một ngày một đêm, y vừa quỳ gối trên một tấm đệm cói nhỏ, vừa gật gù như gà mổ thóc, chợt nghe một tiếng kêu quái dị như có tang bên ngoài cửa sổ, y sợ tới mức giật cả mình, bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh ngủ.

Khóe miệng Úc Nam Tinh giật giật, nói to về phía ngoài cửa sổ: “Tổ tông, đừng kêu nữa, dược sư Bồ Tát bị đệ dọa tỉnh rồi.”

Trình Hạo Phong cười cợt nhả đẩy cửa đi vào: “Tam ca, sao huynh biết là ta?”

“Con quạ còn kêu dễ nghe hơn đệ.” Úc Nam Tinh đáp: “Đệ chạy đến đây làm gì? Mau về đi! Đừng để sư phụ biết, đệ cũng sẽ bị phạt đó.”

Trình Hạo Phong đưa mì trường thọ nóng hổi được nấu từ đêm qua: “Nương bảo ta đưa tới, nói mì sắp bị vón cục rồi, bảo huynh ăn nhanh lên.”

Úc Nam Tinh có chút kinh ngạc, đưa tay nhận lấy, nhìn thấy hai quả trứng ốp la bóng loáng đang nằm bên trong, nhất thời một luồng cảm xúc ấm áp dâng lên trong lòng, lại nghe Trình Hạo Phong nói: “Ta dùng ngón chân cũng có thể đoán ra, đây nhất định là cha đã dặn dò, nếu ông ấy không nói, làm sao nương biết huynh đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ở đây?”

Từ khi Úc Nam Tinh đến Trình gia, qua nhiều năm như vậy, sư phụ và sư nương chưa lần nào quên sinh nhật của y. Có nhiều lúc còn để tâm y hơn cả con ruột của mình.

Nghĩ tới đây, Úc Nam Tinh không khỏi áy náy, hỏi: “Sư phụ đâu? Còn giận không?”

Trình Hạo Phong vô tư nói: “Cha mới ra ngoài nữa rồi, huynh kệ ông ấy đi, chắc đã không còn giận nữa đâu, cũng đâu phải chuyện lớn gì.” Nói xong, hắn ta không hề khách khí cắn trứng ốp la trong bát mì của Úc Nam Tinh trứng ốp la, lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy hỗn loạn nên quên hỏi huynh, hôm qua người nhà kia không làm khó dễ huynh chứ?”

Úc Nam Tinh: “Làm khó dễ ta làm gì?”

“Ta thuận miệng hỏi thôi.” Trình Hạo Phong cười xấu xa đến gần: "Vậy... bọn họ... không có bày tỏ chút gì à?”

Vẻ mặt Úc Nam Tinh khó hiểu: “Là sao?”

Trình Hạo Phong: “Ui giời, Tam ca, huynh thông suốt chút đi, tiền, là tiền ấy!”

Tiểu nhi tử Trình gia này, làm gì cũng không được, đệ nhất phá của, không quan tâm chính sự, lại lưu tâm chuyện không liên quan tới mình. Nể tình vừa rồi hắn ta đưa một bát mì trường thọ, Úc Nam Tinh tốt tính không so đo với hắn ta, thành thật đáp: “Dựa theo tiêu chuẩn của sư phụ, thu hai lượng bạc, không nhiều hơn.”

Trình Hạo Phong vô cùng đau đớn bóp đùi: "Huynh nộp hết rồi?"

Úc Nam Tinh: "Nếu không thì sao?”

“Trời ơi!” Trình Hạo Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thật sự muốn đâm khối đậu hủ này: "Vất vả lắm mới có cơ hội kiếm thêm thu nhập, sao huynh không nắm chắc chút vậy?"

Úc Nam Tinh: "Ta cũng không thiếu ăn thiếu mặc, cần thêm thu nhập làm gì?”

Trình Hạo Phong: "Đệ đệ! Đệ đệ của huynh thiếu nè! Ta…”

Úc Nam Tinh lười nghe hắn ta lắm lời, nhét hết trứng gà vào miệng hắn ta: “Cho ngươi, cho ngươi hết, ăn chậm chút, tất cả đều là của ngươi…”
« Chương Trước