Tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện nhi tử nhỏ tuổi nhất đang bưng một khuôn mặt sưng như bánh bao, hai lỗ mũi bị hai cục bông đen thui bịt kín lại, bộ dạng thê thảm đến mức khiến hắn ta không biết nên cười hay khóc.
Hỏi kỹ thì ông ấy mới biết được là xảy ra chuyện gì, nhưng đúng là không nỡ đánh mắng, chỉ dạy dỗ mỗi đứa vài câu, lại không giải quyết được gì.
Nhưng từ đó về sau, Trình Bác Hâm bắt đầu nhìn Úc Nam Tinh với một đôi mắt khác xưa – dùng mực cầm máu, vốn là phương pháp do người xưa ghi lại trong sách cổ: Mực, vị cay, không độc, có thể “Cầm máu, lành da, trị lở loét”.
Nếu nói hài tử nhà người bình thường bằng tuổi với Úc Nam Tinh, phần lớn chỉ lo nghịch ngợm gây chuyện, to bằng cái đầu mà chưa chắc có thể nhận ra mấy người. Nhưng y lại có thể hiểu rõ phương thuốc cổ truyền, thậm chí gặp cái khó ló cái khôn, chỉ cần điều này, cho dù là lang trung y sĩ hành nghề y nhiều năm, lại có mấy ai có thể làm được?
Còn có một lần, Úc Nam Tinh ra ngoài, vô tình gặp được một con chó gãy chân, không khỏi sinh lòng thương hại, y bế về nhà xin sư phụ chữa trị. Nhưng dù sao chỉ là súc sinh chứ không phải người, Trình Bác Hâm không quá để ý, chỉ đắp chút thảo dược cầm máu bầm lên vết thương, sau đó đuổi cả người lẫn chó đi.
Mấy tháng sau, một ngày nọ, Trình Bác Hâm ăn no xong đi tản bộ trong đình viện, đang đi tới núi giả trong hậu viện, chợt thấy bóng dáng màu vàng thoáng qua, nhìn kỹ lại, đúng là một con chó vàng đang bước đi như bay… Nhưng sao lại quen mắt như vậy?
Suy đi nghĩ lại nửa ngày, đây chẳng phải là con chó mà Úc Nam Tinh bế về trước đó sao? Có thể thấy được bộ dáng khỏe mạnh của nó, có chỗ nào giống bị gãy chân đâu chứ.
Sau khi truy hỏi nhiều lần, Trình Bác Hâm mới biết được, vì cứu sống con chó kia, mấy tháng qua, Úc Nam Tinh gần như đã lật hết tất cả sách của y quán, cuối cùng lại dùng phương pháp chỉnh xương, thật sự nối xương cốt gãy lại với nhau.
Nhưng tìm vị trí xương tuyệt đối không phải chuyện nói bằng miệng. Nó đòi hỏi thao tác người làm cần phải nhanh tay, tay sờ tâm hỏi, cách một lớp da thịt, xếp xương ở chỗ sai trở lại vị trí cũ, người bình thường nếu muốn nắm chắc thuần thục, không luyện tập tám trăm ngàn lần, quả thực là người ngốc nói mê, nhưng sao tiểu tử này lại làm được vậy chứ? Cho dù ăn may thì cũng quá chính xác rồi.
Thậm chí Trình Bác Hâm còn phát hiện, Úc Nam Tinh còn vì vậy mà đặc biệt chế tạo một thanh nẹp bằng gỗ đào, cột vào đùi chó để cố định chỗ đau… Đây căn bản không phải là chuyện mà đứa nhỏ mười mấy tuổi nên quan tâm.
“Huyết mạch còn lại của Úc gia thật sự không tầm thường!” Mỗi khi Trình Bác Hâm nghĩ tới đây, đều cảm thấy trọng trách trên vai càng nặng thêm vài phần…
Nếu chỉ là ba nhi tử ngốc không có chí lớn của ông thì thôi, có thể tùy tiện dạy dỗ, để bọn nó có thể có bản lĩnh để sống yên thân, tương lai mở một y quán tự lập môn hộ, coi như không thẹn với chư vị liệt tổ liệt tông.
Nhưng Úc Nam Tinh không giống vậy -- Y là do cố hữu giao phó, lại là mầm non tốt khó có được, Trình Bác Hâm sợ bản thân học sơ mới cạn, làm chậm trễ tiền đồ của đứa nhỏ.
Tuy Úc Nam Tinh thiên phú dị bẩm, thường xuyên có ý tưởng đột phá, kiếm tẩu thiên phong, đây là ưu điểm của y, nhưng cũng là tai hại của hành y. Thường nói dùng thuốc như dụng binh, hành y chẩn bệnh đều liên lụy đến tính mạng bản thân và gia đình, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng bản thân.
Kể từ đó, Úc Nam Tinh lại trở thành người khiến ông ấy nóng ruột nóng gan trong bốn huynh đệ. Trình Bác Hâm lo lắng y sẽ không theo như lẽ thường, lỡ như đi sai một bước, e rằng sẽ thua cả bàn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy học y vốn là nền tảng, không thể nóng lòng đòi hỏi, vậy nên đưa ra quy củ: “Chưa học thành nghề, không được tự tiện hành y”. Trước tiên giữ Úc Nam Tinh lại bên cạnh, rèn luyện vài năm rồi nói tiếp.