Trên đường núi vắng vẻ, xe ngựa đi thẳng trên đường. Úc Nam Tinh đưa tay vén rèm lên, thấy phía Đông đã lóe lên chút tia nắng, mắt thấy trời sắp sáng.
Lúc chạy tới Hấp Châu, cổng thành đã được mở từ lâu, tiểu thương đông nghịt trên đường phố, dần dần đã có chút rộn ràng.
Úc Nam Tinh bảo xe ngựa dừng lại ở phố sau Trình gia, y khom người xuống xe, lấy ra vài lượng bạc vụn trong ngực ra, thưởng cho người đánh xe ngựa, sau đó chỉnh lại vạt áo, nhấc chân bước vào cửa sân sau Trình gia, vừa mới vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, đã thấy hộ vệ tên Lý Đinh hoảng hốt chạy tới: “Tam thiếu gia, ngài về rồi, tối hôm qua lão gia tìm ngài, bây giờ đang nổi giận ở đại sảnh, ngài mau qua xem chút đi.”
Trong lòng Úc Nam Tinh rơi lộp bộp: “Chẳng phải hôm qua sư phụ ra ngoài làm việc, nói vài ngày sau mới có thể về à?”
Lý Đinh lắc đầu: “Hôm qua mới nửa đêm, lão gia lập tức vội vã chạy về, tiểu nhân cũng không biết là chuyện gì.”
Úc Nam Tinh không kịp hỏi kỹ càng, ba chân bốn cẳng chạy qua cửa thùy hoa, vừa đi vừa chạy tới bên ngoài cửa sảnh chính, vừa giương mắt đã thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của Trình Bác Hâm in trên sàn nhà, ngồi ngay ngắn trên ghế bành điêu khắc gỗ đàn hương, ba vị sư huynh đệ cúi đầu sóng vai đứng đó, bộ dạng như mưa to sắp đến.
Úc Nam Tinh thầm nghĩ: “Tiêu rồi, lần này thảm rồi!” Y vội vàng vén vạt áo, đi nhanh vài bước, quỳ rạp xuống đất: “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Sắc mặt Trình Bác Hâm âm u, bàn tay đập lên bàn, tách trà màu xanh phát ra tiếng vang: “Khang nhi! Ngươi biết sai chưa!”
Úc Nam Tinh sợ đến mức toàn thân run rẩy, còn chưa kịp trả lời, chợt nghe Tứ sư đệ Trình Hạo Phong đứng bên cạnh nói: “Cha, chuyện này không thể trách Tam ca, hôm qua chân trước người vừa đi, chân sau đã có mấy đại hán cường tráng, kiên quyết muốn kéo huynh ấy đi khám bệnh, nói gì mà thiếu gia nhà hắn ta sắp không ổn rồi, nhất thời không trì hoãn được gì, không cản được luôn.”
“Nói bậy!” Đại sư huynh Trình Hạo Thiên bắt bẻ: “Tứ đệ, chẳng phải ngươi đọc sách nhiều quá rồi à, vừa há miệng lập tức nổ banh xác! Sao ngươi không nói đám người kia vừa ý Tam đệ trẻ tuổi tuấn tú, mới kiên quyết muốn bắt đệ ấy đi?”
Trình Hạo Phong gân cổ cãi: “Một số người tuổi già sắc héo, không nhìn người khác trẻ tuổi tuấn tú, ngay cả người ngoài liếc một cái cũng nhận ra, trong y quán, ngoại trừ cha, chỉ có Tam ca y thuật cao siêu, huynh muốn làm sói đuôi to à, người ta chưa nhìn trúng huynh đâu!”
“Ngươi…” Trình Hạo Thiên tức đến mức toàn thân run rẩy, vén tay áo muốn xông tới đánh người, lại bị Nhị sư huynh Trình Hạo Vũ bên cạnh cản lại: “Đại ca bớt giận, Tứ đệ, đệ cũng bớt nói hai câu đi…”
“Làm càn!” Trình Bác Hâm gào lên một tiếng, xung quanh lặng ngắt như tờ: “Chỗ này là chỗ nào, lại cho các ngươi làm càn vậy!”
Thấy phụ thân uy nghiêm, ba huynh đệ giống như mèo bệnh, đồng loạt cấm ngôn, khúm núm lui về một bên.
Trình Bác Hâm đè nén cơn tức, nói với Úc Nam Tinh đang quỳ trên đất: “Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con không cần giấu diếm, cứ nói thật đi.”
Úc Nam Tinh đã “so chiêu” với sư phụ nhiều năm, có thể nói là kinh nghiệm rất phong phú, bây giờ ba mươi sáu kế binh pháp: “Sợ” là thượng sách…
Giả điên giả ngu cái gì, tất cả những câu ăn nói bừa bãi đều không có tác dụng gì đâu, lối thoát duy nhất chính là thành thật khai báo sẽ được khoan hồng.
Vì thế y kiên trì, nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn: “Đúng như lời Tứ đệ nói, hôm qua, lúc đồ nhi đang trông y quán, sư phụ vừa đi, sau đó lập tức có người đến…”
Trong lúc nói chuyện, y ngẩng đầu nhìn thoáng sang Trình Hạo Phong, thấy đối phương đang nháy mắt ra hiệu với y, Úc Nam Tinh muốn cười lại không dám cười, vội vàng cúi đầu, nghiêm túc nói:
“Người đến tự xưng là đầy tớ của phủ Tề viên ngoại Huyên Thành, nói rằng không lâu trước đó, mắt của công tử nhà hắn ta đột nhiên phát bệnh, sợ mất thị lực nên lập tức chạy tới y quán muốn mời đại phu qua em. Đúng lúc người không có ở nhà, lại chỉ có một mình con ở y quán, đồ nhi thường nghe sư phụ dạy, y giả nhân tâm, cứu giúp chúng sinh, vậy nên…”
“Ấy, lạ thật nha.” Trình Hạo Phong ngắt lời: “Chẳng phải hôm qua hai người Đại ca và Tam ca trực sao, tại sao lúc có người đến y quán, cũng chỉ có một mình Tam ca thế?”
Nói xong, vẻ mặt hắn ta khıêυ khí©h nhìn về phía Trình Hạo Thiên: “Không lẽ huynh thấy cha không ở đây, nên trốn việc trở về phòng ngủ đấy chứ?”
“Nói láo!” Trình Hạo Thiên mắng lại: “Mỗi ngày ngươi vừa mở mắt thì mặt trời đã lên cao ba sào, mông bị phơi nắng đến mức cháy luôn rồi, còn có mặt mũi nói người khác à? Cả nhà ai dám so ngủ với ngươi chứ?”
“Ta phi!” Trình Hạo Phong nói: “Nói như kiểu huynh không ngủ vậy, ta làm lỡ chuyện quan trọng à? Huynh không thể ỷ vào bản thân tuổi tác đã cao, coi như kỹ nữ lập đền thờ, gặp rắc rối còn phải tìm người cõng.”
Đại ca và Tứ đệ bát tự trời sinh không hợp, số mệnh xung khắc, mở miệng lập tức đốt pháo cho nhau, còn chưa nói được hai câu đã náo nhiệt hẳn lên.
Mắt thấy sư phụ không thể nhịn được nữa, Úc Nam Tinh dứt khoát chủ động nhận sai: “Sư phụ, Khang nhi biết sai rồi, bằng lòng chịu phạt!”
Tuy khắp người Trình Bác Hâm đều là xương cứng, nhưng ông ấy sợ nhất là người khác bày ra vẻ mềm mại, thái độ của Úc Nam Tinh giống như nhẹ nhàng đâm vào lửa giận hừng hực của ông ấy, khiến tính tình không có chỗ đặt, nhất thời lập tức tan thành mây khói.
Nếu nói về hành y chữa bệnh, mặc dù Trình Bác Hâm không dám tự xưng là đệ nhất, nhưng vẫn phải có tự tin, nhưng ở phương diện dạy con nên người, ông ấy còn kém xa. Ngoại trừ ba nhi tử không chịu thua kém, chỉ riêng một Úc Nam Tinh, đã làm cho ông ấy không biết làm sao.
Đầu năm đó, lúc mới đến Trình gia, Úc Nam Tinh chỉ có năm tuổi, y nhỏ gầy giống như mầm đậu bị tưới bằng nước mắt, nhìn một chút thôi cũng cảm thấy lo lắng.
Dần dà, Trình Bác Hâm phát hiện, đứa nhỏ còn chưa cao bằng bếp lò này, trên người y luôn có một loại điềm tĩnh không phù hợp với tuổi tác, y không khóc cũng không ồn ào, không tranh cũng không cướp, nhưng luôn không ra bài theo lẽ thường, cho dù gặp rắc rối, cũng phải xông pha nổi bật.
Có một năm, y vừa tròn mười tuổi, bị Trình Hạo Phong nghịch ngợm gây chuyện xúi giục, hai đứa tay trong tay đi đào trứng chim phía sau cây hòe già. Hài tử choai choai có thể có bao nhiêu sức lực được chứ, y sử dụng hết sức bú sữa mới kéo được Tứ đệ không làm được gì lên cây.
Đáng tiếc Trình Hạo Phong tay nhỏ chân ngắn, lại không có sức trói gà, tụt lên tụt xuống trên thân cây cổ thụ hồi lâu, cuối cùng một người không giữ được rồi ngã xuống đất.
Cú ngã này không hề hấn gì, nhưng lại té ngã gãy mũi, đột nhiên máu chảy ra như vẩy mực, không dừng lại được. Úc Nam Tinh sốt ruột, la “Ui da” một tiếng, sau đó kéo tấm vải từ y phục xuống, rồi chọc vào mũi voi, bịt lỗ mũi Tứ đệ kín đến mức nước chảy không lọt.
Tuy nhiên, máu mũi vẫn chảy không ngừng. Trong lòng Úc Nam Tinh chợt lạnh đi: “Tiêu rồi, Tứ đệ sẽ không mất máu mà ngỏm chứ?”
Y không dám trì hoãn một khắc nào, vội vàng cõng Tứ đệ trên mặt đất lên, chạy nhanh như chớp về y quán tìm sư phụ. Mà ngày đó sư phụ lại không có ở y quán, dưới tình hình cấp bách, giương mắt nhìn thấy nghiên mực trên bàn, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó.
Một lát sau, y nhặt hai cục bông dính mực, nhét hết vào lỗ mũi Trình Hạo Phong, không lâu sau, máu thật sự không chảy nữa.