Đêm trăng sáng sao thưa, trống đã gõ vang hai lần ở canh hai, xung quanh một khoảng tĩnh lặng, chỉ có tiếng dế mèn thỉnh thoảng vang lên trong bụi cỏ.
Một đường cong quanh co chảy thẳng ra ngoài mực nước cao bên bức tường. Xuyên qua cửa nhỏ sơn đỏ chính là hậu viện phủ đệ Tề viên ngoại, đèn l*иg đỏ thẫm treo cao giữa cây, ánh lên một mảng đèn đuốc sáng trưng. Chỉ thấy đám thị nữ tạp dịch bưng nước nóng rất bận rộn, nhưng chẳng dám thở mạnh một hơi nào.
Trong phòng của thiếu gia, một tấm bình phong khắc hoa ngăn cách không gian hai bên, nến to bằng cánh tay được thắp sáng hơi mười cây, trong ánh nến chập chờn nửa tắt nửa cháy, chiếu ra hai bóng người một đứng một nằm.
Người nằm trên giường là Tề Hàn Thạch, con trai độc nhất của Tề viên ngoại, tuổi của hắn ta khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ áσ ɭóŧ bằng tơ tằm, nghiêng người dựa vào gối đầu phía sau, sắc mặt có chút đau đớn.
Vốn dĩ là một gương mặt trắng trẻo thanh tú, nhưng hắn ta vẫn luôn có một lớp vảy bên mắt trái, con ngươi đen láy gần như không thấy được, bị một lớp màng trắng dày dán lên mắt, nhìn thoáng qua, khiến cho người ta cảm thấy có chút khủng bố.
Bên cạnh hắn ta còn có một thiếu niên khác, tuổi chưa cao, mái tóc đen được một sợi vải màu mực nhẹ nhàng buộc lại. Tuy cách ăn mặc là thư sinh nghèo, nhưng từ trong ra ngoài vẫn không giấu được nét tuấn tú xuất trần.
Chỉ thấy y vén vạt áo, ngồi xuống ghế tròn trước giường, đưa tay lên chạm cổ tay Tề Hàn Thạch.
Thiếu niên khép hờ hai mắt, bỗng nhiên ngồi yên lặng. Cả căn phòng một mảng yên tĩnh, chỉ còn lại ngọn nến trên giá nến, tiếng rít nhẹ nhàng lay động.
Không biết đã qua bao lâu, bên kia bình phong truyền đến tiếng Tề viên ngoại lo lắng hỏi: “Đại phu, bệnh của con ta còn cứu được không?”
Thiếu niên hành y không vội đáp lời, khẽ nhíu mày, suy tư một lát rồi hỏi: “Trước đây lệnh công tử đã dùng thuốc nào?”
Tề viên ngoại cuống quýt vẫy vẫy tay, lệnh cho người hầu bên cạnh lấy đơn thuốc tới: “Mắt trái của con ta vốn chỉ sưng đỏ nhẹ, không ngờ hai ngày sau lại nghiêm trọng lên, toàn bộ tròng trắng mắt giống như bị chảy máu, dần dần lây sang tròng đen. Ta lập tức sai người đi mời Phan y sĩ ở Thành Đông đến, hắn ta phán do đại tràng của tiểu nhi nóng nên mới bị như vậy, lập tức kê hoàng liên, đại hoàng và các loại thuốc xổ cho con ta uống vào.” Nói xong, ông ấy đưa đơn thuốc cho thiếu niên.
Tề viên ngoại nói tiếp: “Uống thuốc hắn ta kê, con ta liên tục bị chảy máu hai ngày, mắt tật chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng nghiêm trọng hơn, thân thể cũng càng ngày càng suy yếu.”
“Trong lòng ta rất sốt ruột, sợ là thuốc của Phan y sĩ xảy ra vấn đề, lại vội vàng tìm một vị đại phu khác tên Trịnh Tính đến, Trịnh đại phu nói con ta ra ngoài, bị cảm phong hàn nên bị đổ mồ hôi khu lạnh, để nó quấn chăn bông, còn mở cái gì mà… Canh quế cam gừng táo gì đó, kết quả không ít mồ hôi đổ ra, mắt lại càng lợi hại hơn, bây giờ, mắt đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa.”
Nói đến đây, Tề viên ngoại lại nức nở nghẹn ngào, ông ấy bái lạy một cái về phía thiếu niên: “Ta nghe nói y thuật của tiên sinh rất cao siêu, có một không hai ở Huy Châu. Bây giờ con ta bị bệnh cấp bách, thật sự kéo dài không nổi, nên sai người một mạch đến đón ngài tới, mong rằng tiên sinh giống như Hoa Đà tại thế, cứu con ta, trên dưới Tề gia ta, chắc chắn cả đời không quên.”
Thấy thế, thiếu niên vội vàng đứng dậy đáp lễ: “Đại nhân đừng đa lễ, tại hạ chẳng qua chỉ là một kẻ bình dân, đi theo gia sư học y thuật vài năm, đọc qua vài quyển sách y học, không dám tự xưng Hoa Đà tại thế. Chỉ là…”
Sắc mặt y có chút khó xử: “Tại hạ vẫn chưa xuất sư, theo quy củ sư môn, vốn không nên ra ngoài hành y, chỉ là tình hình trước mắt khẩn cấp, vừa lúc gia sư lại xa nhà, đắn đo nhiều lần mới theo người nhà quý phủ chạy đến, nhận được tín nhiệm của đại nhân, hôm nay tại hạ nguyện phá lệ thử một lần.”
Trải qua mấy ngày tra tấn, khi tuyệt vọng, cái gì cũng có thể thử, Tề viên ngoại đã sớm hạ quyết tâm muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống - phàm là có thể có một tia hy vọng, ông ấy cũng phải mạnh mẽ bắt lấy, tuyệt đối không thể để cho nhi tử bảo bối thật sự biến thành kẻ mù. Nhưng khi ông ấy nhìn thiếu niên trẻ tuổi trước mặt, trong lòng lại không khỏi nổi lên nghi ngờ, nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, do dự thăm dò: “Không biết tiên sinh có phán đoán gì không, rốt cuộc bệnh của con ta là do đâu mà lại nguy hiểm đáng sợ như thế?”
Thiếu niên không nhanh không chậm nói: “Nếu tại hạ đoán không sai, thứ khiến cho mắt của công tử bị màng trắng che là do gió nóng tà độc xông vào trong, ẩn không tan.”
Tề viên ngoại vô cùng lo lắng không hiểu chữ nào, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Vậy nên chữa trị như nào mới ổn?”
Thiếu niên nói: “Bệnh này có nhiều loại, có cạn có sâu, có thể trị có không thể trị, may mà bệnh của công tử còn ở giai đoạn đầu, chưa vào quy luật, chỉ cần châm vào chỗ bệnh, loại bỏ máu bầm, lại có thêm thuốc, tin rằng chưa đến mấy ngày, chứng bệnh có thể giảm bớt.”
Tề viên ngoại nghe nói phải châm kim vào mắt, suýt chút nữa ngất tại chỗ, nhất thời nói chuyện không lưu loát: “Chuyện này… chuyện này… chuyện này… sao làm được? Nếu tiên sinh hơi có sai lầm, vậy… vậy mắt của con ta…”
Thiếu niên cười cười trấn an, nói: “Đại nhân đừng sợ, bệnh mắt của công tử chỉ cần dùng châm đâm nhẹ, căn bản không bị thương được, nếu chỉ dùng thuốc thì cũng không phải không thể, nhưng chỉ sợ hiệu quả thuốc quá chậm, làm bệnh tình bị chậm trễ.”
Tề viên ngoại nhất thời không có chủ kiến, lúc đang tiến thoái lưỡng nan, chợt nghe Tề Hàn Thạch trên giường mở miệng nói: “Phụ thân! Cứ làm theo tiên sinh nói đi. Lần này, nhi tử hơn phân nửa là theo ý trời, chỉ cầu cố gắng nghe thiên mệnh, cho dù mù một con mắt này, cũng không trách người khác được.”
Nói xong, hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, gằn từng chữ một: “Xin ngài yên tâm, làm đi.”
Tề viên ngoại thấy nhi tử cố chấp như vậy, lại không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài một hơi, gật đầu với thiếu niên.
Thiếu niên hiểu ý, dặn dò người hầu bên cạnh lấy chút nước ấm đến, đợi chuẩn bị xong xuôi thì tiến hành châm cứu.
Chỉ thấy khớp xương ngón tay thon dài tinh tế của y mở hộp gấm kim châm mang theo bên người, lấy một cây ngân châm ra. Cây kim này rất nhỏ, giống như sợi tóc, không thể nhìn thấy dưới ánh nến. Thiếu niên cầm vững cây kim, giơ tay đâm vào chỗ đau mắt trái của đối phương.
Toàn thân Tề Hàn Thạch căng thẳng như cây chày gỗ, vốn tưởng rằng khi kim đâm xuống thì sẽ đau đến mức như chết đi sống lại, chưa từng nghĩ cảm giác lại giống như muỗi đốt, tê dại bên trong mang đến cảm giác ngứa ngáy không đáng nhắc tới.
Sau khi châm mấy cái, lập tức có chất nhầy sền sệt dính máu chảy ra, thiếu niên dùng vải bông lau sạch, lại xoa chút thuốc bột ở chỗ đau, lúc này mới lên tiếng: “Chất ứ đọng trên mắt công tử đã được xuất ra, tin rằng dưỡng thương thêm mấy ngày nữa, sau đó loại bỏ gió độc bằng thuốc, không lâu sau sẽ có thể hồi phục.”
Tề viên ngoại ôm ngực mừng rỡ nói: “Kính xin đại phu phiền ngài nói ra phương thuốc, ta lập tức sai người bốc thuốc.”
Thiếu niên gật đầu nhẹ, cầm bút chấm mực, viết lại một chữ viết tay trên sách, đợi mực khô, đứng dậy giao cho Tề viên ngoại: “Mười sáu vị thuốc này, phiền đại nhân dặn dò nhà thuốc luyện thành thuốc ngọt, mỗi ngày uống cùng với cháo, một ngày ba lần, uống liền năm ngày, đến lúc đó xem hiệu quả thuốc ra sao.”
Đợi dặn dò rõ ràng mọi thứ xong, đã là canh ba nửa đêm. Tề viên ngoại vội vàng phân phó nha hoàn tạp dịch dẫn thiếu niên đến phòng khách nghỉ ngơi, nhưng lại bị từ chối.
“Đa tạ ý tốt của đại nhân.” Thiếu niên nói: “Chẳng qua lần này ra ngoài hành y, thật sự đã vi phạm quy củ của sư môn, ta lén chạy ra ngoài, không dám ở lại lâu, phiền đại nhân chuẩn bị xe ngựa, đưa tại hạ về tới Hấp Châu.”
“Nhưng đường ở đây vừa xa vừa sâu, ngài lại phí sức đến tận giờ này, chi bằng nghỉ ngơi ở đây một đêm, sáng mai lại…”
Thiếu niên ngắt lời nói: “Đại nhân có điều không biết, gia sư luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc, chưa cho phép ra ngoài khám và trị bệnh, một khi tra ra, chắc chắn sẽ bị phạt. Nếu như bây giờ chạy về y quán, có lẽ còn có thể thoi thóp qua cửa, nếu như chậm trễ bị sư phụ phát hiện, e là…”
Tề viên ngoại tiếc nuối thở dài nói: “Lần này mời ngài từ xa đến đây, còn gây phiền phức lớn như vậy cho ngài nữa, ngày khác chắc chắn ta sẽ đến nhà cảm tạ, nói rõ tình hình với tôn sư.”
Thiếu niên lập tức vội vàng khoát tay: “Tuyệt đối không được! Mong đại nhân giữ bí mật thay ta, vì chuyện chẩn đoán bệnh cho công tử, không nên làm phiền đến sư phụ.”
Tề viên ngoại thấy y nhất quyết muốn đi, không ép ở lại nữa, ra lệnh cho người hầu chuẩn bị xe ngựa trong đêm, lại lấy chút ngân lượng mua chuộc gác đêm cổng thành, một đường đưa y rời khỏi thành.