Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: RiêuKhúc Nhất Huyền có chút không được tự nhiên.
Lời Phó Tầm nói khiến cô có loại ảo giác dường như đã qua mấy đời.
Đoạn thời gian kia cơ bản có thể xem như là thời kì huy hoàng nhất trong nửa đời trước của cô.
Cô có cuống họng không rồi, có bốc đồng của nghé con mới sinh cùng dã tâm không sợ thua. Mới đầu chỉ là ở quán bar âm nhạc ở Nam Giang bưng rượu, về sau bởi vì tiền lương hát thuê nhiều hơn lại ngắn hơn thời gian làm ca, cô liền đổi nghề đi làm người hát thuê ở quán bar.
Khúc Nhất Huyền dáng dấp đẹp mắt, ca hát cũng không tệ, rất nhanh đã nổi tiếng ở quán bar, có cô ở đó, hàng đêm chật ních.
Nhưng người ấy mà, luôn được nâng lên, rất khó không tự đắc.
Khúc Nhất Huyền cảm thấy tiền kiếm đủ rồi, mặc kệ ông chủ cũ khẩn cầu thế nào, vẫn như cũ phủi mông một cái đi thẳng một mạch.
Lại về sau, chính là Tây An.
Trước khi xuất phát cô chưa hề lo lắng sẽ không sống nổi ở Tây An, cô vô cùng có quy hoạch, trước khi hạ cánh đã tìm một quán bar thích hợp với mình. Kết tiền lương theo ngày, thuê một phòng trọ tiện nghi, giải quyết ấm no.
Về phần Phó Tầm.
Cô không có bất kỳ ấn tượng gì.
Hồi ức thất bại.
Khúc Nhất Huyền chỉ có thể kiên trì không thừa nhận: “Anh đừng có ăn vạ, tôi sẽ không bồi thường phí tổn thất tinh thần đâu.”
Phó Tầm cười một tiếng: “Tây An, ca hát. Cô suy nghĩ một chút những cái đó có từng đề cập tới với người khác không?”
Anh hỏi như vậy, là bởi một tháng trước, có một lần Viên Dã nhắc đến cuộc họp thường niên, mời Phó Tầm cuối năm nay cũng tới tham gia, vừa vặn là lễ mừng năm mới của đội cứu viện ở bốn phương, làm rất náo nhiệt.
Anh liền thuận miệng hỏi họp thường niên năm trước là hình thức gì.
Viên Dã trả lời: “Hàng năm tôi đều đánh trống nhạc Jazz, năm ngoái đánh «nghịch chiến», năm nay tôi cũng đánh «nghịch chiến», dù sao cũng chỉ học được có một bài này.”
Phó Tầm có lòng muốn nghe ngóng Khúc Nhất Huyền, lại không muốn hỏi công khai, quanh co lòng vòng nhắc nhở Viên Dã: “Những người khác thì sao?”
“Đội trưởng Bành!” Viên Dã chợt cười to: “Đội trưởng Bành không phải đã kết hôn rồi sao, cha vợ anh ấy là người mê “yêu cổ”, liền mua cho anh ấy một cái yêu cổ, mỗi sáng sớm trong sân ở tiểu khu khom lưng luyện trống. Năm ngoái anh ấy lên đài biểu diễn cho chúng tôi xem, biểu diễn xong làm cho nhóm dẫn đội bên ngoài bình thường uy phong tám phương trong đội xe cười nằm hết.”
“Còn có hợp xướng, trên cơ bản chỉ cần biết chút tài nghệ thì đều có tiết mục. Cho nên anh Tầm, anh năm nay tới xem cho biết, họp thường niên của chúng ta tuyệt đối không hề kém thú vị, cái trình độ kia… Tôi cam đoan với anh, là đẳng cấp hội diễn văn nghệ tiểu học!”
Viên Dã không có mắt nhìn cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, Phó Tầm không nghe được cái muốn nghe, dứt khoát trực tiếp hỏi: “Khúc gia của cậu thì sao?”
“Khúc gia?” Viên Dã không biết nghĩ tới điều gì, cười đến thở hổn hển: “Năm ngoái mọi người khuyến khích cô ấy hát một bài, cô ấy nói không biết hát. Vậy thì lên múa đi, dù sao Khúc gia là nữ giới duy nhất trong đội xe chúng ta, mọi người vẫn rất chờ mong. Kết quả Khúc gia của tôi là gậy á, hỏi có xem tiết mục thể dục nhịp điệu* hay không? Thật muốn nhìn cô ấy đi lên khoa tay múa chân hai lần, xem như đã thỏa mãn nguyện vọng của mọi người trước khi chết…”
*nguyên văn
广播操: Quảng bá thao, Riêu không tra ra đc nghĩa là gìCó lẽ tác giả gõ thiếu体
trong
广播体操: tập thể dục theo đài/ thể dục nhịp điệu.“Về sau bức cho đội trưởng Bành cuống lên, liền nói không yêu cầu phải hát ca khúc được yêu thích, hát nhạc thiếu nhi cũng coi như đã qua cửa.” Viên Dã dừng lại, thở dài: “Vẫn là nói không thông, đánh chết cũng không đồng ý đυ.ng vào mic, nói trời sinh không biết hát, ngũ âm không được đầy đủ.”
Sắc mặt Khúc Nhất Huyền quả nhiên biến đổi, không lên tiếng.
Chuyện trước kia, cô rất ít nhắc đến với người khác, bất kể là huy hoàng hay là thất ý, tựa như là nửa đời trước đã sang trang mới. Cô không quan tâm, cũng không muốn lại nhớ lại.
Cô lưu tại nơi đây, tìm Giang Nguyên của cô, làm chuyện cô muốn làm.
Cứ thuần túy như vậy.
Cô nghĩ: Phó Tầm có tiền như vậy, đề tài này dù thế nào cũng sẽ không liên quan đến tiền thưởng cô muốn. Cô có gì mà phải thấp thỏm?
Dù sao bị từ chối cũng không phải cô.
Nghĩ như vậy, Khúc Nhất Huyền lại đúng lý hợp tình nói: “Đều là chuyện đã qua, nói đến làm đỏ mặt. Anh không đến mức hoài niệm thanh xuân chứ? Muốn cái gì, nói thẳng có được không?”
Nếu đặt trên người đại bộ phận phụ nữ, được một người đàn ông thâm tình chân thành nhắc lại hồi ức, coi như không cảm động, cũng sẽ không giống như đang đòi phí bảo hộ giống cô chứ?
Sau ngắn ngủi tắt tiếng, Phó Tầm cong ngón tay chống ở ấn đường, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Không muốn biết nguyên nhân? Cũng không muốn biết tôi là ai?”
“Muốn chứ.” Khúc Nhất Huyền thừa nhận dứt khoát: “Nhưng anh cũng phải nguyện ý nói cho tôi đã.”
Nói đến đây, cô đột nhiên hăng hái, bắt đầu lôi chuyện cũ ra: “Anh nhớ lại một chút, anh có lúc nào là ôn tồn nói chuyện với tôi để tôi hiểu ra? Không phải thăm dò tôi, thì cũng là muốn làm giao dịch. Nhìn thấy kết cục của chúng ta về sau không?”
Phó Tầm: “… Kết cục gì?”
Khúc Nhất Huyền đáp: “Cả đời không qua lại với nhau á.”
Phó Tầm nhịn không được nhíu mày, giống như nghĩ lại một chút, giải thích: “Tôi chưa từng có kinh nghiệm.”
Khúc Nhất Huyền “Gì” một tiếng, nghe không hiểu.
“Tôi không có kinh nghiệm chung đυ.ng với phụ nữ.” Phó Tầm rốt cục thối lui, ngồi dựa về sau trên tủ TV, nhìn thẳng vào mắt Khúc Nhất Huyền: “Cô đã có ý kiến, tôi sẽ sửa lại.”
Khúc Nhất Huyền: “…” Chờ chút, bọn họ nói tới cái này từ bao giờ?
“Ở Tây An, cô không nhớ rõ tôi là rất bình thường.” Phó Tầm vén tay áo lên, vặn bình nước suối trên bàn ra, đưa cho cô: “Tôi ngồi ở nơi hẻo lánh, một mình một bàn ở góc tựa cửa.”
Anh muốn nói, mời cô uống rượu là bởi vì tôi rất thích dáng vẻ ca hát của cô.
Giống như con chim sơn ca xinh đẹp không nhiễm bụi trần lạc xuống thế gian, đẹp không tự biết.
Chỉ là câu nói này quá mạo muội, không thích hợp nói ra lúc này. Huống hồ, đã qua nhiều năm như vậy, cô không còn là ca sĩ hát ở quán bar lúc trước, anh cũng không còn là người nghe năm đó gió mặc gió, mưa mặc mưa hàng đêm tới cổ động.
Có mấy lời, lúc ấy không nói. Chờ đến thời điểm có thể nói, sớm đã không còn thích hợp.
Anh vừa nhắc đến như thế, Khúc Nhất Huyền rốt cục có chút ký ức vụn vặt.
Cô nhớ rõ mỗi đêm hát xong ba bài hát, cô đều có thói quen uống nước nhuận cuống họng, cũng là lúc này mỗi đêm, phục vụ rượu sẽ bưng lên một chén rượu, nói nhỏ với cô: “Bên kia khách ở chỗ vắng người, mời cô uống rượu.”
Mỗi lần cô đều sẽ theo ánh mắt người phục vụ rượu nhìn qua, nhưng mà nơi đó lờ mờ, giống như là không gian hắc ám bị bài trừ toàn bộ ở bên ngoài. Cô chỉ có thể bằng cảm giác đối với vị khách ở nơi đó gật đầu ra hiệu, sau đó khách khí nhờ người phục vụ đưa rượu trở về.
Cô không biết là Phó Tầm, cũng không có cái lựa chọn “nếu như biết” này.
Lại nói, đối một người xa lạ kiên nhẫn mười phần bám riết không tha, cô vẫn sẽ như cũ không chút lưu tình tiếp tục từ chối, không có ngoại lệ.
“Không có mục đích gì không thể cho ai biết.” Anh rũ mắt, dùng mũi chân đùa đùa Điêu Thuyền bồi hồi vòng quanh chân anh: “Rất khó được thời cơ có thể bình tĩnh nói chuyện, nhớ đến nên nói.”
Anh đứng dậy, cầm lên áo khoác móc trên giá, chuẩn bị đi ra ngoài: “Đêm nay đổi phòng với cô, buổi tối có vài tình huống, cô ứng sẽ phó sẽ thuận tay hơn so với tôi.”
Lời này nửa che nửa lộ, nghe có chút dọa người.
Khúc Nhất Huyền vô ý thức đánh giá căn phòng này một lần, hỏi: “Căn phòng này có vấn đề?”
Phó Tầm không biết làm sao cô lại liên tưởng đến vấn đề “Căn phòng có vấn đề”, nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đoán đêm nay Khương Doãn sẽ đến gõ cửa phòng tôi, cám ơn tôi đã thay cô ta nói chuyện.”
Khúc Nhất Huyền: “…”
Cô trầm mặc mấy giây, hỏi: “Cô ấy có mục đích gì?” Phương thức câu dẫn đần như thế, thử một lần là đủ rồi, làm sao còn năm lần bảy lượt dùng không ngán chứ!
Phó Tầm không trả lời, anh đi tới cạnh cửa, cúi đầu nhìn Điêu Thuyền đã theo tới cửa, nói với Khúc Nhất Huyền: “Điêu Thuyền giao cho cô chăm sóc.”
Khúc Nhất Huyền lập tức bùng nổ: “Anh không mang chồn đi?”
Cô cúi đầu, cùng con chồn tuyết vừa quay đầu nhìn cô liếc nhau một cái, cô thề!
Cô thật sự từ trong mắt nó thấy được vẻ không tình nguyện không khác gì cô!
Phó Tầm đương nhiên nói: “Nó sao có thể đi với tôi ở phòng bốn người?”
Cái gì!
Sao nó lại không thể ở? Chỉ có nó quý giá!
Phi!
Không phải… Cô vì cái gì phải đáp ứng đổi phòng với Phó Tầm chứ?
Cô đồng ý sao?
Không có mà!
Nhưng mà, Phó Tầm căn bản không cho Khúc Nhất Huyền cơ hội nói chuyện, trở tay đóng cửa lại, đi thẳng.
Khúc Nhất Huyền đứng ở cạnh tường, nhìn vật nhỏ phiền muộn ngóng trông cửa… Mềm lòng.
Phó Tầm hiển nhiên đã thông báo với Điêu Thuyền, cục tuyết này chỉ phiền muộn một hồi ở cửa rất nhanh đã tiếp nhận được sự thật đêm nay phải sống chung một phòng với Khúc Nhất Huyền.
Nó nện bước chân ngắn nhỏ, vịn vào ga trải giường buông xuống mép giường, hai ba cái đã bò lên giường, bày cơ thể thành một vũng mềm mại.
Khúc Nhất Huyền đứng không yên: “Mày ngủ giường, tao ngủ ở đâu đây?”
Điêu Thuyền hơi ngẩng đầu, tựa hồ là phân biệt xem có phải cô đang nói chuyện với nó hay không, mấy giây sau, nó lại nằm về sau, chổng vó trở mình, lăn đến giữa giường, lại dang rộng tứ chi…
Đây là, ra oai phủ đầu?
Nếu mà việc này phát sinh trước khi tiền lẻ bị Điêu Thuyền giấu đi, không chừng Khúc Nhất Huyền sẽ xách cái đuôi của nó, ném con súc sinh này xuống dưới giường rồi.
Nhưng bây giờ không giống thế.
Khúc Nhất Huyền biết đây không phải một con chồn bình thường, nó không chỉ tham ăn mà còn mang thù.
Không thể xách không thể túm không thể đánh, dù sao không thể xuống tay. Nếu không lần sau, khẳng định không chỉ là tiền lẻ, với cái khí chất hèn mọn này của nó, dù được nuôi dưỡng trong giàu sang cũng lén lén lút lút như con chuột đồng, không chừng ngày nào đó lại làm ra chuyện gì đổi mới thế giới quan của cô.
Thế là, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có thịt ức gà có thể lấy ra giao dịch…
Khúc Nhất Huyền hắng giọng một cái, thấy nó ghé mắt nhìn qua, ngoắc ngoắc tay, thương lượng với nó: “Thịt ức gà có ăn hay không?”
Con chồn này quả nhiên có thể nghe hiểu.
Nó xoay người, giẫm lên chăn đi đến mép giường, hít hà Khúc Nhất Huyền. Lập tức bày ra dáng vẻ như bị lừa gạt, há mồm phát ra âm thanh ha ha ha uy hϊếp.
Cô lui ra phía sau một bước, quyết định đợi lát nữa hỏi Phó Tầm một chút, chồn cắn bị thương thì phải tiêm vắc xin phòng chó dại hay là uốn ván…
“Tao bây giờ không có.” Khúc Nhất Huyền nói: “Thịt ức gà phải tươi mới ăn mới tốt, phải đợi ngày mai trời tối. Nếu mày thích ăn, tao cắt một cân cho mày, bao ăn no.”
Điêu Thuyền nhìn vào hai mắt cô, “Khanh khách” hai tiếng.
Âm thanh của nó vừa nhẹ vừa mềm, giống như làm nũng.
Khúc Nhất Huyền nhìn nó chuyển ổ từ nằm giữa giường đến bên cạnh cái gối, biết là nó đồng ý, thở phào một cái đồng thời nhịn không được chửi mẹ nó.
Cô thế mà hồ đồ đến trình độ phải giảng đạo lý với một con chồn mới có giường để ngủ…
Thói đời ngày sau, thói đời ngày sau…!
** ** **
Khúc Nhất Huyền nhớ Phó Tầm nói nửa đêm Khương Doãn sẽ đến gõ cửa, lật qua lật lại ngủ không được.
Cô dò xét Điêu Thuyền nằm bên gối ngủ đến ngáy to, cũng coi như có thêm hiểu biết…
Mấy phút sau.
Cô thắp sáng một chiếc đèn ngủ, lấy một gái gối làm đệm sau đầu, gửi Wechat cho Viên Dã: “Đã ngủ chưa?”
Viên Dã trả lời chỉ trong giây lát: “Chưa!”
“Tôi đang đợi cô gửi Wechat cho tôi đấy!”
Khúc Nhất Huyền buồn bực: “Có chuyện tìm tôi?”
“Không phải!” Viên Dã nói: “Tôi sợ cô da mặt mỏng, lát nữa sẽ kéo đen tôi.” (
Kéo đen tức là kéo vào danh sách đen, chặn nick trong wechat)
Xem ra là vì chuyện Phó Tầm đổi phòng với cô. Cô cố ý không trả lời, trêu cậu ta.
Viên Dã đến một phút cũng không chống đỡ nổi, lốp bốp phát một chuỗi tới: “Tôi thật sự không tin giữa cô và anh Tầm là đơn thuần, cô biết anh ấy nói gì với tôi không! Anh ấy nói phòng bốn người ngoại trừ tôi còn một phòng đều là nam, sao cô có thể ngủ ở chỗ như thế này! Cho nên đổi phòng với cô!”
“Khúc gia! Tôi còn đang ở tuổi lớn đấy, sao lại không thấy anh Tầm đau lòng tôi chứ!”
Khúc Nhất Huyền tâm niệm vừa động, nhịn không được vểnh khóe môi lên: “Anh ta thật sự nói như vậy?”
“Cùng phòng còn có một người dẫn đội của Tinh Huy chúng ta, nếu mà cô không tin, ngày mai tôi dẫn cậu ta tới đối chất với cô!”
Ngón tay Khúc Nhất Huyền đặt trên màn hình di động dừng lại, đang cân nhắc nên trả lời thế nào, trên màn hình lại bắn ra một tin Wechat: “Nói chuyện chính!”
“Món đồ lần trước Hạng Hiểu Long giám định ở mấy cửa hàng cầm đồ, nghe nói một hai tháng trước cũng đã rời tay.” (
Rời tay ở đây ý là bán ra)
Tác giả có lời muốn nói:Chồn muội: Hôm nay cũng là một ngày manh manh.Editor: Nói một chút về “Yêu cổ”, là một loại nhạc cụ cổ truyền của Trung Quốc trong dàn nhạc bát âm (tám âm sắc), “yêu cổ” thuộc âm cách (là các nhạc cụ làm bằng da), có lẽ là hơi tương tự trống, sợt mãi chưa thấy hình:v