Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù DungViên Dã bưng bát: “Chuột bự gì?” trong miệng ngậm phở, hai mắt xoay chuyển, cái hình tượng kia giống hệt mấy bà lão đầu thôn hóng chuyện thêm mắm dặm muối khắp nơi.
Khúc Nhất Huyền gõ gõ bát, gắp nửa số phở cho cậu ta: “Viên Dã.”
Viên Dã “ừ ừ’’ hai tiếng, húp hai ba ngụm nước, mồm miệng ồm ồm nói: “Cô vừa nói cái gì, chuột bự gì?”
Khương Doãn cũng nhìn lại.
Chén phở trước mặt cô ta cơ hồ không động đậy, rau thơm hành thái được rải trên mặt bị cô ta hớt ra, miệng nhỏ uống canh.
Khúc Nhất Huyền không lên tiếng.
Xem ra việc Phó Tầm mang theo con chồn tuyết trước mắt chỉ có cô biết.
Cô nhẹ ‘a’ một tiếng, nghiêng mắt nhìn Phó Tầm, ám chỉ: Các người hỏi anh ta nha! Viên Dã thật không hổ là đứa trẻ ngoan, cậu ta lập tức thay đổi họng súng, hỏi Phó Tầm: “Phó tổng anh còn nuôi chuột sao?”
“Có phải hamster nhỏ không?” Khương Doãn cũng hỏi.
Cô ta đang lo không có chủ đề nói chuyện với Phó Tầm, gấp gáp tiếp lời: “Tôi cũng từng nuôi hamster, tôi còn nuôi Long Miêu, là Long Miêu trong phim của Hayao Miyazaki, vuốt ve cực thích, dáng dấp cũng rất đáng yêu.”
Khúc Nhất Huyền kỳ thật không muốn phá hư bầu không khí, nhưng cô không nhịn được, lắm miệng hỏi một câu: “Không thấy cô đăng ảnh chụp lên vòng bằng hữu, cô nuôi lâu rồi à?”
Nụ cười trên mặt Khương Doãn nhàn nhạt, giọng nói cũng thấp: “Lúc học đại học.” Khúc Nhất Huyền ‘à’ một tiếng, hỏi: “Bây giờ thế nào?”
Khương Doãn tủi thân nhìn cô một chút, sau cùng ngay cả tia cười yếu ớt cũng biến mất: “Tặng người ta rồi.”
Khúc Nhất Huyền: “...”
Viên Dã: “...”
Cậu ta cảm thấy tiểu Khúc gia vô cùng không biết nói chuyện phiếm, nói cái nào ấm là ấm đó không ra hồn*, cái người này thả vào diễn trong phim cung đấu tuyệt đối là được ban cho một cái trượng đỏ của chủ nhân
(ý chỉ bị đánh).
*thành ngữ Hán: Na hồ bất khai đề na hồ thị nhất (cái ấm nào nên mở, cái ấm nào không nên) ý chỉ lúc nói chuyện không nên đề cập đến vấn đề riêng tư của người khác hay khuyết điểm của người khác.Cậu ta ho nhẹ một tiếng, nỗ lực xoa dịu không khí: “Tôi cũng từng nuôi một con rùa đen.”
Khúc Nhất Huyền nâng mắt liếc cậu ta, xem cậu ta định thả cái rắm gì.
Viên Dã gãi đầu một cái, nói: “… Có lần không để ý, bị rơi xuống cống thoát nước.”
Khương Doãn dùng thìa gõ nhẹ miệng bát, cô ta một lời khó nói hết mắt đối mắt với Viên Dã hai giây, bĩu bĩu môi.
Không an ủi một chút được sao!
Cả bàn bao trùm một bầu không khí quỷ dị, chỉ có Phó Tầm mây trôi nước chảy.
Anh ăn cháo gạo xong, khẽ huýt sáo.
Khúc Nhất Huyền để ý thấy, so với tiếng huýt sáo tối qua, lần này khẩu ngữ hơn, tiếng huýt nhẹ ngắn, ngữ điệu bình thản, không có bất kỳ ngữ cảnh hay cảm xúc gì. Nhưng chỉ chớp mắt, con chồn tuyết từng có giao tình bốn mắt nhìn nhau với Khúc Nhất Huyền không biết chui ra từ chỗ nào, đứng trên vai Phó Tầm.
Khương Doãn ngạc nhiên thấp giọng hô một tiếng, ngay cả canh cũng không uống, mắt cũng không chớp mà nhìn con chồn toàn thân tuyết trắng kia, hai mắt nó như ngọc thạch đen sáng long lanh, hưng phấn hỏi: “Đây là sủng vật chồn hả?”
Viên Dã vặn mi, thần sắc hoang mang: “Đây không phải chồn sao?”
Khúc Nhất Huyền cảm thấy lời nói của cậu ta không đáng tin cậy: “Cậu từng gặp chồn màu trắng rồi à?”
Viên Dã biện bạch: “Đột biến gien thì sao?”
Phó Tầm nhẹ gọi một tiếng, con chồn tuyết kia nghiêng đầu cọ cọ bên tai anh, dùng tốc độ cực nhanh tha thịt cá tầm đặc chế trên ngón tay anh đi, quay người chui vào mũ sweater.
Viên Dã há mồm trợn mắt.
Khúc Nhất Huyền ‘chậc’ một tiếng, cảm khái nói: “Đầu năm nay, người không bằng chuột.”
Phó Tầm nhìn cô, thản nhiên nói: “Phải xem đó là ai, người giống như cô, kém chuột cũng là nhân chi thường tình.”
Ủa ôi, còn biết cãi lại.
Khúc Nhất Huyền trừng anh: “Tôi như vậy? Tôi thế nào!”
Phó Tầm còn chưa lên tiếng, con chồn tuyết vùi trong mũ ăn cá tầm đã không vui trước. Thân thể nó co lại, nhảy lên đầu vai Phó Tầm, không nói hai lời, cầm nửa khúc cá tầm còn thừa trên móng vuốt ném cô.
Thanh thế không nhỏ, tuy nhiên sức lực có hạn.
Khúc Nhất Huyền nhìn nửa khúc cá tầm kia lướt qua trước mắt cô một vòng cung đẹp đẽ rồi nhẹ nhàng rơi vào canh thịt bò của cô.
Cô ngẩn ra.
Khoan đã...
Mới vừa rồi cô bị con chuột bự Phó tầm nuôi cầm cá khô ném?
Cô bị chuột bự cầm cá khô ném?
Cô bị con chuột ném?
Cả bàn yên lặng.
Phó Tầm thấp giọng cười, âm sắc trầm trầm, như ngọc vỡ rơi xuống mâm.
Anh đưa tay, xoa nhẹ đầu con chồn tuyết, đưa thêm khối thịt cá tầm ban thưởng cho nó.
Sau đó, đứng dậy, hai tay đút túi, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn Khúc Nhất Huyền, nói: “Mọi người cứ ăn từ từ.”
Dứt lời, anh cất bước đi.
Con hồn tuyết kia ngồi xổm trên vai anh, “Khanh khách” hai tiếng, chỉ lộ ra cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư…
Con mẹ nó, chồn còn biết ỷ thế người?
** ** **
Sau bữa ăn, Khúc Nhất Huyền dẫn đội, xuất phát đến hồ nước mặn Trà Tạp.
So với sự trầm mặc và phiền muộn của cô, đoạn đường này Khương Doãn cùng Viên Dã hưng phấn như được tiêm mấy liều thuốc kí©h thí©ɧ.
Mới đầu Khương Doãn còn có thể khắc chế, dùng Wechat thầm thì với Viên Dã. Về sau tín hiệu không tốt, cô nàng không thu được tín hiệu, mặt dày mày dạn xin mượn bộ đàm của Khúc Nhất Huyền.
Lần này, hai người này nói cái gì, giấu cũng không giấu được.
Viên Dã đang thuật lại câu trả lời của Phó Tầm về vấn đề của Khương Doãn: “Tầm ca nói, bình thường nó ăn thức ăn của chồn, đồ ăn thêm chỉ có một chút cá khô, thịt ruột. À… Còn có thịt ức gà cũng ăn, phải cắt thành khối nhỏ, đỡ tốn sức gặm. Khương Doãn, cô khoan hãy nói, nhìn nó nhỏ như vậy, nhưng không ăn chay.” Khương Doãn cười híp mắt đáp: “Nó có tên không? Bình thường Phó tiên sinh hay dùng tiếng huýt sáo nói chuyện với nó sao?”
Khúc Nhất Huyền dựa vào ghế liếc mắt.
Khương Doãn đã cười đến con mắt cũng híp thành trăng lưỡi liềm, biểu tình cầm bộ đàm kia, người không biết còn tưởng rằng cô nàng đang cầm phần thưởng.
Cô ‘xùy’’một tiếng — cô gái nhỏ rất dễ bị dụ dỗ.
Bộ đàm vang lên, Viên Dã lại đáp: “Cô cứ gọi Tầm ca giống như tôi là được, anh ấy không nhiều hơn chúng ta bao nhiêu tuổi. Anh ấy nói con chồn này tên là Điêu Thuyền, tứ đại mỹ nữ cổ đại – Điêu Thuyền đó.”
Khúc Nhất Huyền: Phó Tầm không hơn bọn họ bao nhiêu tuổi??? Viên Dã càng sống càng thụt lùi à, ngay cả số cũng không biết đếm? Còn hơn cô tận bốn tuổi đấy! Huống chi Khương Doãn.
Cô nhịn không được, nói: “Tuổi của Phó Tầm có thể làm chú của cô đấy, cô đừng nghe Viên Dã nói mò.”
Khương Doãn nghe xong, mặt mũi trắng bệch: “Chị Khúc, tôi vừa định đáp, vừa nhấp vào chốt nói rồi.”
Cô vừa dứt lời, bộ đàm lại vang lên, Viên Dã hét lên: “Khúc gia, có phải cô ghen đúng không, sao lại nói chuyện chua như thế hả?”
Khúc Nhất Huyền:... Mẹ, cỏ mọc đầu tường.
(Cỏ mọc đầu tường: ví người không có chủ kiến, gió chiều nào theo chiều ấy.)Cô đạp chân ga, chợt tăng tốc.
Đến núi Tượng Bì, trời còn âm u, không đổ mưa. Nhưng trên bãi cỏ ven đường vẫn ướt sũng, tựa như là mưa vừa tạnh không lâu.
Khúc Nhất Huyền sang bên cạnh ngừng xe, đuổi Khương Doãn xuống dưới: “Đến điểm tham quan rồi.”
Khương Doãn thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy dọc đường có đủ các loại xe đang đậu, đeo khăn quàng cổ xong, ôm máy ảnh xuống xe. Viên Dã thấy cô ta xuống, cũng đi theo sau, nhận máy chụp ảnh trong tay giúp cô ta chụp ảnh.
Quỷ xui thần khiến Khúc Nhất Huyền để ý đến Phó Tầm.
Wrangler dừng cách Cruiser hơn một mét, cửa sổ xe hạ xuống, chỉ lộ ra một đoạn áo jacket của Phó Tầm.
Cô thu tầm mắt lại, vô ý thức sờ hộp thuốc lá.
Vừa mở ra, tất cả đều là kẹo hoa quả xanh xanh đỏ đỏ, tay cô dừng lại giữa không trung.
Nửa ngày sau, cô mới cầm một viên lên, lột giấy gói kẹo, ném vào miệng.
Vị đào mật thơm ngọt trong nháy mắt tan ra trên đầu lưỡi.
Khúc Nhất Huyền híp híp mắt, đột nhiên cảm thấy… Phó Tầm cũng không chướng mắt như vậy.
Trong lúc chờ Khương Doãn chụp ảnh, cô gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hải.
Tối hôm qua Thẩm Thanh Hải cũng ở khách sạn Tinh Huy Giả Nhật, nhưng cô không gặp cậu ấy ở khách sạn, Khúc Nhất Huyền biết việc cậu ấy ở Hắc Hoàng Hà là nghe Viên Dã nói.
Cậu ta nói Thẩm Thanh Hải thiếu đường glu-cô, nên đến xin cho khách. Cậu ấy dẫn đội có ba nữ sinh, thành phần tri thức, nghỉ đông nên mời nhau đi chơi.
Kết quả một cô gái bị phản ứng cao nguyên nghiêm trọng, nếu đến chậm sợ là sau nửa đêm phải đưa người về Tây Ninh.
Bây giờ nhớ tới, cô cũng nên biểu thị chút quan tâm.
Khúc Nhất Huyền vừa nhai kẹo hoa quả, vừa chờ điện thoại gọi thông. Cửa sổ xe lộ ra một đường nhỏ, gió trên đỉnh núi lớn, có khí lạnh thuận theo cửa sổ xông vào, hơi rét, khiến cho tinh thần đặc biệt tỉnh táo.
Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói có vẻ hơi bứt rứt của Thẩm Thanh Hải lập tức vang lên: “Tiểu Khúc gia.”
“Là tôi.” Khúc Nhất Huyền nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy Khương Doãn còn đang hất khăn quàng cổ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính hỏi cậu ấy: “Tối hôm qua tôi nghe Viên Dã nói cậu dẫn đội đến Hắc Hoàng Hà, tình hình của khách thế nào rồi?”
“Không, không có việc gì.” Thẩm Thanh Hải hơi cà lăm: “Tôi vừa tới hồ nước mặn Trà Tạp, đang ở bãi đỗ xe.”
Khúc Nhất Huyền nghe đến hồ nước mặn Trà Tạp, thuận miệng nghe ngóng: “Thời tiết bên đấy thế nào?”
“Không tốt lắm.” Thẩm Thanh Hải nói: “Nhìn độ dày của mây, đoán chừng một lát nữa trời sẽ mưa, buổi chiều trời có thể trong hay không còn chưa chắc chắn.”
“Ừ, tôi đã biết.” Cô nghiêng đầu, dường như nhớ tới cái gì, đợi một hồi, lại hỏi: “Hành trình của cậu là gì?” Khúc Nhất Huyền hỏi một câu, cậu lại đáp một câu: “Xế chiều đi di chỉ của người ngoài hành tinh, buổi tối đến Đại Sài Đán. Ngày mai đi Ngọc Môn quan, đi Đôn Hoàng.”
Khúc Nhất Huyền thấy hơi lạ: “Di chỉ của người ngoài hành tinh?”
Giống như Viên Dã nói, bình thường khi đội xe dẫn đường, trừ phi khách yêu cầu đến điểm thăm quan này, nếu không sẽ không cố ý đi lượn qua đây.
Núi Bạch Công quá xa, điểm tham quan lại không tiện đường, đi đường nào về đường đó không có đường tắt, rất tốn thời gian.
Bởi vì mánh lới của điểm thăm quan so với tình tình thực tế khác nhau rất nhiều, đi chỉ tốn công mà không có kết quả.
Dần dà, không ai muốn dẫn khách đến đó.
“Đúng, khách yêu cầu.” Thẩm Thanh Hải hình như cũng có chút bất đắc dĩ: “Cho nên hôm nay hành trình tương đối gấp, sáng sớm tôi đã phải dẫn đội xuất phát.” Khúc Nhất Huyền suy nghĩ, gật gật đầu: “Vậy cậu chú ý an toàn, lúc nào đến di chỉ của người ngoài hành tinh thì gửi tin nhắn cho tôi, chiều tôi cũng qua đó, tìm cậu thăm dò đường một chút.”
Thẩm Thanh Hải vô cùng đồng ý.
Khúc Nhất Huyền cúp điện thoại, nhấn cửa sổ xe xuống, gọi Viên Dã: “Đến giờ rồi? Mau lên xe đi, đến hồ nước mặn Trà Tạp.”
Khương Doãn còn chưa chụp đủ, nhưng núi Tượng Bì cảnh sắc đơn giản, thêm vào đó trời còn âm u, sau khi sửa sang lại ảnh của cô ta cũng nhiều rồi. Cho nên cô ta cũng không lưu luyến, làm xong thì quay về cùng Viên Dã.
Khúc Nhất Huyền gọi người xong, khởi động động cơ.
Thân xe chấn động, vừa kích hoạt. Cửa bên ghế phụ bị kéo ra, Phó Tầm ngồi vào trong xe, đóng cửa xe đồng thời không quên ra lệnh cho cô: “Khóa cửa xe.”
Khúc Nhất Huyền: “???”
Phó Tầm giải thích: “Bảo Khương Doãn ngồi chiếc xe đằng sau kia đi.”
Khúc Nhất Huyền đoán là anh có chuyện muốn nói, không do dự, tay chân lanh lẹ mà khóa cửa xe.
Khóa xong phát hiện có gì đó không đúng... Nào có ai nhốt khách ở ngoài xe. Cô vừa muốn mở khóa, Phó Tầm bỗng nhiên nắm chặt cổ tay cô, đặt ở trên tay lái. Anh nhấn mở cửa sổ, cứ cầm tay cô như vậy, quay đầu gọi Khương Doãn đang đi đến cạnh xe chuẩn bị lên ghế sau ngồi quay sang xe Viên Dã.
Khương Doãn hơi bất ngờ. Cô ta ngừng động tác kéo cửa xe, cắn cắn môi, tựa như không vui, nhưng lại không tiện phát cáu. Chỉ có thể tủi thân nhỏ nhẹ yêu cầu: “Tôi có thể lên xe lấy điện thoại không?”
Khúc Nhất Huyền lập tức giành lời nói chuyện trước Phó Tầm, mở khóa cửa xe: “Được được được, anh đừng có mà quá trớn.” Phó Tầm quay đầu lườm cô một chút, sau đó mới buông tay cô ra, để Khương Doãn lên xe.
Khương Doãn cầm điện thoại, lại ôm ba lô, nhút nhát nhìn Phó Tầm một lúc, lại nhìn Khúc Nhất Huyền một chốc: “Chị Khúc, va ly của tôi có cần cầm xuống luôn không?” Thứ Khúc Nhất Huyền không chịu được nhất là cô gái nhỏ dùng ánh mắt thuần lương vô tội nhìn mình, cô liếc Phó Tầm, nói: “Thúc thúc (
chú) của cô chỉ ngồi một đoạn đường, lát nữa cô lại quay lại.”
Khương Doãn “A” một tiếng, không hỏi lại.
Trước khi xuống xe, lại tủi tủi buồn buồn liếc nhìn Phó Tầm, bấy giờ mới lề mà lề mề đóng cửa xe, lên chiếc Wrangler của Viên Dã.
Khúc Nhất Huyền nhìn Khương Doãn lên xe qua kính chiếu hậu, lát sau mới lái xe. Cruiser qua cửa núi rồi tiếp tục đi thẳng xuống dưới, dần vào đường bằng phẳng.
Cô đợi nửa ngày, cũng không thấy Phó Tầm mở miệng, nhịn không được hỏi: “Anh không có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Phó Tầm mở mắt, cảm thấy mắt nhập nhèm: “Cái gì?”
Khúc Nhất Huyền thiếu chút muốn dán anh lên kính cửa sổ: “Anh lên xe của tôi, không phải vì có chuyện muốn nói với tôi à?”
Phó Tầm quay đầu, nhìn nhìn cô, chỗ ngồi không quá thoải mái, anh điều chỉnh lại một chút, chân dài duỗi ra, nói: “Tôi nói có chuyện muốn nói với cô lúc nào?”
Khúc Nhất Huyền: “...”???
“Vậy anh lên xe tôi làm gì?” Không nhìn ra cô không muốn chở anh sao?
Phó Tầm ‘à’ một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng: “Cô ta ồn quá, chỗ cô thanh tịnh hơn.”
Khúc Nhất Huyền còn muốn nói gì đó.
Anh đã bổ sung một câu: “Nửa đêm hôm qua Khương Doãn đến gõ cửa phòng tôi, cô có biết chuyện này không?”
Khúc Nhất Huyền: “Hả?!!!”