Chương 91: Nổi tiếng và không nổi tiếng, thiên đường và địa ngục

Chương 91: Nổi tiếng và không nổi tiếng, thiên đường và địa ngục

Editor + beta: Nguyệt Nguyệt

An Đoá ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nhàn nhàn trả lời: "Một bộ phim gián điệp thời dân quốc."

An Hành đang đắm chìm trong ý tưởng của mình theo bản năng nhíu mày hỏi: "Xinh đẹp không?"

An Đoá ấn chân mày luôn nhảy lên: "Cũng tính là có xinh."

An Hành không hài lòng, bĩu môi: "Sao không thể chọn một nhân vật nào xấu chút, giống như cô ngốc bên trong Anh Hùng Xạ Điêu hoặc là xấu nữ Vô Song ở trong Tên mập xấu xí ấy?"

An Đoá ném cái muỗng "bang" một tiếng lên bàn, đen mặt nhìn chằm chằm An Hành, cắn răng gằn từng chữ nói: "Em cảm thấy chị xấu đến mức chỉ có thể diễn cô ngốc và kẻ mập mạp à?"

"Cái gì cơ?" Thiếu niên đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình không thể tự kiềm chế mà ngẩng đầu, mờ mịt khi đối mặt với ánh mắt nổi giận của An Đoá và Roman, giật mình đột nhiên tỉnh táo lại: "Em…" Nói xong một chữ, cậu đột nhiên chau mày bĩu môi ghét bỏ nói: "Có thể tự mình hiểu lấy là tốt, lớn lên xấu như vậy đi diễn những nhân vật đẹp không phải là để người khác chê cười hay sao?"

"Này!" Roman không hài lòng trừng cậu: "Cậu nói hươu nói vượn cái gì, chị An xinh đẹp vô cùng có được không."

An Hành nghiêng mắt kỳ quái, lúc cậu cho rằng An Đoá bị chọc giận mà hắt một bát canh vào người cậu, việc kỳ lạ đã xảy ra, chị gái xui xẻo của cậu thở sâu nhịn xuống, sau đó tiếp tục uống canh.

Đây quả thực không khoa học!

Trong lòng An Hành điên cuồng hỗn độn mà nổ mạnh.

Chờ sau khi uống xong canh Roman cũng cáo từ rời đi, chung cư nhỏ ấm áp chỉ còn dư lại hai chị em không bình tĩnh này. An Đoá tắm rồi thay đổi quần áo đi ra nhìn An Hành đang nằm trên sô pha xem bóng đá, vài giây sau mới tìm được đề tài: "Em thích đá bóng à?"

An Hành đang ăn bắp rang suýt nữa thì bị sặc, kỳ lạ nhìn An Đoá sau đó mới miễn cưỡng gật đầu, lúc nagy trên đó đang phát trận bóng vòng loại lượt về giữa Real Madrid và Barca. An Đoá từ trước đến nay không hề hiểu rõ lướt qua một chút sau đó ngồi xuống, một đầu tóc dài ướt đẫm ngừng một chút mới nói: "Hôm nay chị đến trường học của em."

Vừa nghe lời này An Hành đột nhiên giật mình ngồi thẳng dậy, ra vẻ bình tĩnh liếc nhìn cô, nói: "Chị muốn nói cái gì?" Cậu đã biết An Đoá sẽ không bỏ qua cho mình, khẳng định là góp nhặt tội trạng của cậu ở trường, hiện tại chuẩn bị tính sổ cho hết đi!

Nhưng làm cậu kinh ngạc chính là, ngữ khí của An Đoá lại cực kỳ bình tĩnh: "Chị đã xử lý xong thủ tục thôi học cho em, trước khi chị đi đến đoàn phim tiếp theo sẽ nhanh chóng tìm trường học cho em. Cho nên trong khoảng thời gian này em sẽ ở cùng một chỗ với chị." Trầm mặc một giây cô lại tiếp tục nói: "Những việc ở trường học chị sẽ giải quyết thật tốt, nhưng chị hy vọng em đến trường mới sẽ không tùy hứng như vậy nữa, có việc có thể không động thủ thì tận lực không cần động thủ, cho dù em có lý do chính đáng, chị cũng hy vọng em có thể giữ vững lý trí."

Nghe đến đó An Hành cảm thấy kỳ lạ, không thích hợp nhíu mày: "Chị có ý gì?"

Tránh khỏi ánh mắt cậu, An Đoá ấn ấn giữa mày bất đắc dĩ mở miệng: "Chuyện này cũng có lỗi sai của chị, nếu chị thường xuyên gọi điện thoại đến trường học tìm hiểu cũng sẽ không xảy ra chuyện này. Sự việc lần này cứ như vậy thôi, tới trường học mới chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, chị sẽ tận lực làm tốt chuyện mà một người giám hộ, một người chị nên làm, cũng hy vọng em…"

An Hành càng nghe càng khó hiểu cất cao âm thanh, mặt đầy bực bội: "An Đoá, chị đang nói cái quỷ gì vậy, còn có chị có phải là bị sốt hay bị thứ đồ dơ bẩn gì bám vào người không?" Làm sao tự nhiên lại biến hoá lớn như vậy, quả thực là từ Godzilla biến thành HelloKitty.

"Em nói bậy cái gì?" An Đoá thật vất vả mới muốn nói chuyện thật tốt với An Hành nhăn mi lại.

"Chị đừng nói chuyện như vậy với em." Trên mặt An Hành có chút không được tự nhiên mà vặn vẹo, chần chừ một chút nói: "Em sẽ cảm thấy chị bị bệnh."

"An Hành!" Trong chung cư truyền đến tiếng hô tức đến nổ phổi của An Đoá, vài giây sau cửa phòng ngủ "phịch" một tiếng đóng lại, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, An Hành lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Nhưng tâm tình này không giữ được ba giây, cho đến khi một cuộc điện thoại gọi tới, cậu dùng ly bắp rang ấn nhận điện thoại: "Có chuyện gì?"

"Cái gì cơ!" Mười mấy giây sau cậu đứng thẳng lên, bắp rang trong tat rơi đầy trên sô pha, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy khϊếp sợ, cắn răng muốn mắng to, nhưng đảo qua cửa phòng ngủ đang đóng chặt của An Đoá, đột nhiên hít sâu một hơi đè thấp âm thanh, ngữ khí như sắp nổi điên nghiến răng nghiến lợi: "Mẹ nó, ai bảo cậu nói bậy với chị ấy? Lão tử cần cậu nói hộ à!! Cậu không thể câm miệng cho tôi hay sao?" Giờ khắc này, trong lòng cậu chỉ còn hai chữ máu chảy đầm đìa to lớn, xong rồi!

Cậu ở trước mặt là một tên bạo chúa lạnh lùng đều bị tên ngu ngốc này nói mấy câu hủy đi tất cả, mẹ nó, ai vì chị gái xui xẻo như An Đoá mà đánh nhau, tôi chỉ không quen nhìn gương mặt mấy đứa kia thôi không được ư? Cúp điện thoại, nhìn chằm chằm bắp rang đầy đấy cùng với việc ăn mừng của Real Madrid sau khi đá vào, cậu lại không hề cảm thấy kích động, cả người giống như bị ngâm trong nước đá, lạnh như băng đến tận xương.

Sáng sớm ngày hôm sau An Đoá cảm thấy động tác mở cửa của mình có chút không thích hợp, tại sao tên nhóc lớp 11 hôm qua đã biến hoá lớn như vậy? Nhưng cô giờ khắc này cũng không còn kiên nhẫn đi quan tâm thiếu niên đang trong thời kỳ phản nghịch này, nhìn nhìn thời gian nhanh chóng đi đến tủ giày một bên xỏ giày một bên nói với An Hành: "Hôm nay chị có công việc khoảng buổi tối mới có thể trở về, em đi ra ngoài mua đồ ăn vặt về mà ăn, tiền đặt trên tủ đầu giường trong phòng chị ấy, nếu không đủ thì lấy ở trong két bên cạnh kia kìa, mật mã em cũng biết rồi."

An Hành ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, mơ hồ đáp lại hai tiếng đã nghe thấy tiếng cửa nhà đóng lại, ngay lập tức giống như phá được khí cầu hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Công việc chủ yếu hôm nay của An Đoá là hai cái thông cáo, chờ đến lúc bận xong đã là 5 giờ chiều, do dự một chút cô cuối cùng cũng không gọi điện cho An Hành, sợ tên nhóc này sẽ nghi ngờ mình mỗi giờ mỗi khắc đều đang nhìn chằm chằm cậu, không cho cậu có không gian riêng, sau khi cùng ăn bữa tối với Phượng Phi mới trở về Giải trí Dương Hồng.

"Chào chị An."

"Chị An, suất diễn của chị xong rồi à? Chúc mừng chị nhé."

"Chị An có rảnh không, chúng em đúng lúc muốn tụ tập một chút, chị muốn đi cùng không?"

Vừa vào đến cửa cô đã gặp mấy nghệ sĩ nhỏ mới chụp vài tạp chí hoặc nghệ sĩ còn chưa ra mắt, so với sự lạnh nhạt và tránh không kịp lúc trước, lúc này lại nhiệt tình như ngày mùa hè xán lạn. Nhìn chằm chằm sự lấy lòng trên mặt những thiếu nữ, thiếu niên mười tám mười chín tuổi hoặc cùng tầm tuổi bây giờ của cô, tâm tình của An Đoá phức tạp thở dài, trả lời đại vài câu rồi mới cùng Phượng Phi đi vào thang máy.

"Sao thế, không quen à?" Phượng Phi cười như không cười liếc nhìn cô một cái: "Cô có tin chờ ngày mai nếu mà cô không nổi tiếng, đám người vừa nãy sẽ mắt lạnh nhìn cô hay không?"

"Em tin." Vượt ngoài dự kiến của Phượng Phi, An Đoá đạm nhiên cười, trên mặt không hề có dị sắc, có vẻ vô cùng trầm ổn. Những việc cùng loại như thế này cô đã trải qua quá nhiều, lúc cô nổi tiếng tất cả mọi người sẽ cưng cô lên tận trời.