Chương 55: Thay đổi kịch bản

Chương 55: Thay đổi kịch bản

Editor: Gỏi Cuốn

Beta: Nguyệt Nguyệt

Hồ Phong nói lời nghiêm túc, chốc lát lại quay mặt về phía đạo diễn Vương cười nịnh nọt lấy lòng, nói giọng thăm dò: “Chuyện ồn ào trên mạng lớn như vậy, nếu không làm rõ ràng mọi chuyện chỉ sợ là khó mà xua tan cơn tức giận của cộng đồng mạng, đạo diễn Vương ông nghĩ sao?”

Không thể không nói rằng đây là cách nhanh nhất để giải quyết chuyện này mà ai cũng sẽ không bị tổn thất, đoàn làm phim còn có thể nhận được nhiều sự chú ý, chỉ có duy nhất An Đóa bị tổn hại mà thôi.

Cô hít thở sâu, một tia lửa giận chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất, Hồ Phong chắc chắn cho rằng cô không có cách nào chống lại, vì vậy tùy tiện giở trò với cô sao?

Rốt cuộc Hồ Phong là người đại diện hạng ba của cái công ty hạng ba nào mà tầm nhìn quá nông cạn. Cô nhẹ nhàng nở ra một nụ cười trào phúng, bình tĩnh đứng ở đó không hề chột dạ.

Hồ Phong hùng hổ dọa người, An Đóa vô tội đều bị mọi người ở đây nhìn thấy. Đôi mắt Vương Nhược Minh càng ngày càng lạnh lùng hơn, ngọn lửa trong đầu đã dấy lên giờ lại điểm thêm nhiều đốm lửa nhỏ, ông ta híp mắt nhìn Hồ Phong: “Cậu nghĩ như vậy à?”

Hồ Phong đánh giá sắc mặt của Vương Nhược Minh, nhận thấy sắc mặt này không khác với thường ngày nên thầm thở ra, nghĩ rằng cách của mình là tốt nhất nói: “Đạo diễn Vương ông cũng biết chuyện ồn ào này trở nên như bây giờ chúng ta đều khó xử giống như nhau, Song Song từng muốn giải thích trên mạng, nhưng những người hâm mộ căn bản không nghe lời giải thích, bây giờ chỉ có An Đóa tự mình giải thích mới có thể làm nguôi ngoai cơn tức giận này.”

“Còn sau đó thì sao?” Vương Nhược Minh hỏi lại.

Tự cho rằng biện pháp của mình là tốt nhất trên đời Hồ Phong khẽ nhếch môi: “Sau đó thì toàn bộ quyền chủ động đều trong tay chúng ta, ông nói xem, như vậy đoàn làm phim vừa có người để ý lại còn được tuyên truyền, An Đóa...” Giọng anh ta có chút chân thành: “Bây giờ diễn viên giỏi có nhiều, trước đó An Đóa ở trên tay tôi thái độ cô ấy như thế nào tôi biết rất rõ, nếu còn ở lại đoàn làm phim của ông sợ rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện ồn ào hơn, chi bằng...”

“Cậu im miệng cho tôi!” Cơn giận dữ của Vương Nhược Minh cuối cùng cũng bùng phát, đột ngột đứng lên, mặt đen như đáy nồi, chửi ầm lên: “Từ khi nào mà đoàn làm phim của tôi, người của tôi lại đến phiên người đại diện hạng ba như cậu quyết định? Bà nó, cậu cho rằng tôi không dám đuổi Ngô Song Song ra khỏi đoàn làm phim phải không?Mới đến đoàn làm phim hai ngày mà đã đem đến cho tôi nhiều chuyện như vầy, cậu cho rằng tôi bị ngốc sao, cậu nói cái gì thì là cái đó à? Vậy chức đạo diễn này cậu đến làm luôn đi!”

Những lời mắng chửi tục tĩu của Vương Nhược Minh gây sốc cho mọi người ngoại trừ Tiểu La, Ngô Song Song kinh sợ đến nỗi quên việc khóc lóc kể lể, ngây ngốc trừng mắt nhìn đạo diễn Vương. An Đóa đứng ở một bên cũng ngỡ ngàng, cô không ngờ đến rằng tính cách tiềm ẩn của đạo diễn Vương là như thế này.

Tiểu La vui sướиɠ nhếch miệng lên khi thấy người khác gặp họa, hung dữ trừng Hồ Béo một cái, hừ! Cho anh nói lung tung. Cho anh đắc ý, cho anh nếm khổ, mặc dù chú của cô bình thường thì vờ như dễ bắt nạt, nhưng thực tế đó là một ngọn núi lửa đang nổ tung, là tự anh ta đã châm ngòi cho nó, đây không phải là tự đâm đầu vào cái chết sao?”

“Mẹ kiếp, diễn viên do ông đây tuyển cần cậu quản, bắt nạt sao? Cậu nghĩ thủ đoạn này có thể lừa được ai, không phải cậu muốn có bằng chứng sao, đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra vết thương ngay lập tức, tôi thật sự muốn nhìn xem cô ấy bị thương như thế nào mà không thể đi. Làm trì hoãn đoàn phim, mới chút liền làm mưa làm gió, cậu thực sự cho rằng tôi không biết nóng giận, vì sợ người đứng sau cô ta à? Có rất nhiều người muốn đầu tư và đoàn phim của tôi, cũng không thiếu loại kĩ thuật diễn rác rưởi đạo đức suy đồi như vậy! Tôi cần tin tức giả của cậu để thu hút sự chú ý sao? Vương Nhược Minh tôi quay phim cho dù nó không được quảng bá thì cũng sẽ có người xem, ai cần cậu đem lại rắc rối cho tôi? Cậu nghĩ cậu là chủ tịch nước M hay là minh tinh thế giới?”

Kĩ thuật diễn rác rưởi đạo đức suy đồi - Ngô Song Song sắc mặt cực kì khó coi.

“Kĩ năng diễn xuất không tốt thì chăm chỉ học cho tôi, mới tới đã gây sự, cho rằng không ai có thể cản được cô ấy? Người như vậy tôi không hợp tác nổi, vậy thì để tôi rời khỏi ngay.” Ngọn lửa hừng hực bùng lên, đạo diễn Vương cuối cùng cũng đem cục tức ở ngực phát ra, chỉ vào Ngô Song Song đứng gần đó rồi đuổi đi.

Ngô Song Song bị dọa choáng váng, vội vàng quay lại nhìn Hồ Phong. Gương mặt béo của Hồ Phong cứng đờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đạo diễn Vương, dường như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi nuốt một ngụm nước miếng. Mãi cho đến khi Ngô Song Song nôn nóng kéo anh ta lại, mới lấy lại tinh thần vội vàng tìm cách khắc phục: “Đạo...đạo diễn Vương, đây...đây không phải lỗi của chúng tôi...” Vừa mới dứt lời đã cảm thấy sắc mặt của đạo diễn Vương càng khó nhìn, vội vàng sửa lại: “ Đây đều là lỗi của chúng tôi, ông yên tâm tôi sẽ kêu Song Song xử lý thật tốt chuyện này, sẽ không làm cho đoàn phim của ông bị tổn thất, cầu xin ông rộng lượng, tha lỗi cho Song Song lần này, tôi cam đoan về sau cô ấy sẽ không bao giờ...tái phạm nữa, nhất định sẽ chăm chỉ quay phim. Lại nói chuyện này cũng không phải lỗi của một mình Song Song, nếu An Đóa không động thủ, Song Song cũng sẽ không bị thương ngoài ý muốn rồi đăng bức ảnh đó.”

An Đóa thấy Hồ Phong đã chết đến nơi còn không quên kéo người xuống nước, như say rượu, khóe môi cong lên mỉa mai, bởi vì chỉ số thông minh của hai người này.

Quả nhiên, lửa giận của đạo diễn Vương càng lớn: “Cậu nói An Đóa là người ra tay trước, mẹ nó đầu tiên cậu đi lại hỏi đoàn phim, sau đó gạt tôi, vậy rốt cuộc là ai ra tay. Mẹ nó đợi người từ bệnh viện khâu vết thương trở về, giấy khám bệnh đều ở trên tay, cậu còn muốn tôi nói lung tung, trước tiên đưa Ngô Song Song đi khám vết thương rồi nói sau.”

“Nói rất đúng!” Cửa phòng bị người mở ra, Thần Manh nhanh nhẹn tiến vào, trừng mắt nói: “Trước đó tôi đã nói Ngô Song Song không thích hợp với Lưu Huỳnh của tôi, các người lại không nghe, xem đi, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, còn gần như huỷ hoại Minh Hoàn của tôi.” Nói xong vội vàng nhìn An Đóa một vòng từ trên xuống dưới, thấy mặt cô không xảy ra việc gì mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục phẫn nộ nói: “Dù sao tôi không cần cô ấy diễn vai Lưu Huỳnh mau chóng đổi người cho tôi! Đổi người!”

Nếu là thường ngày, biên kịch không có quyền lớn mà yêu cầu thay đổi người như vậy. Nhưng Thần Manh thì khác, bộ phim này là cô viết tiểu thuyết, cũng là cô chuyển thể, quyền lực ở đoàn phim của cô cũng không nhỏ, thậm chí ở cuộc tuyển chọn cũng là lắng nghe ý kiến của cô ấy, nghe đồn rằng chính cô ấy đã cho Lý Việt vào đoàn.

Trong tình huống này, chỉ cần không phải kẻ ngốc sẽ có thể biết được Ngô Song Song không có bất kì cơ hội nào, hôm nay mới bắt đầu quay, căn bản phân cảnh của cô ấy không nhiều, Hồ Phong thật sự không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng chuyện An Đóa đã ra tay với Song Song tất cả mọi người đều biết, đạo diễn Vương chỉ xử lý một mình Song Song thì thật không công bằng phải không?”

Vương Nhược Minh bị không khí này làm cho vui vẻ, không đợi ông chụp lấy cái bàn tức giận, em gái Tiểu La liền rầm rì nói: “ Nếu anh công bằng, vừa rồi sẽ không cậy thế ép người muốn An Đóa rời khỏi đoàn phim, cái này không phải là tự vả mặt mình sao?”

Sắc mặt Hồ Phong lúc xanh lúc trắng, thịt béo run lên, còn vẻ mặt của Ngô Song Song xám xịt lại khi bị đánh bại.

VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC