Chương 49: Phản đòn
Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Màn ảnh lùi ra, mọi người rõ ràng nhìn thấy miệng vết thương lớn một tấc trên cổ tay trái của An Đoá, còn nhìn thấy cái chủy thủ mang theo vết máu trên mặt đất. Sắc mặt của đạo diễn Vương biến đổi, vội vàng gọi người băng bó cho An Đoá: "Có cần đi bệnh viện không?"
Tiểu La bên người ông ấy híp mắt, tràn đầy cảnh giác cùng hoài nghi nhìn Ngô Song Song, trong mắt toát ra một ý tứ, cô ta cố ý! Nhất định là cố ý! Đừng bảo là cô ấy nhìn nhầm, gương mặt kia của cô ta tràn ngập hai chữ cố ý!
Roman bị doạ choáng váng, vội vàng vọt lại vội vàng đi xem cổ tay của cô: "Chị An, chị còn tốt chứ?"
Lý Việt nhíu mày nhìn chủy thủ trên mặt đất một cái, như nghĩ gì đó nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Ngô Song Song, cúi đầu hỏi An Đoá: "Bị thương nghiêm trọng không?"
Đặng Vũ đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm chủy thủ vẫn mang theo vết máu, híp híp mắt.
"Không có việc gì." An Đoá vươn tay tùy ý để trợ lý tạm thời băng bó cho mình, rũ mắt làm tất cả mọi người không nhìn rõ cảm xúc của cô, nhưng giây tiếp theo cô ngẩng đầu lên cười cười không hề để ý nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có việc gì, đạo diễn Vương tôi vẫn có thể tiếp tục quay."
Khuôn mặt đạo diễn Vương âm trầm, nghiêm túc nhìn cô: "Cô chắc chắn?"
Một bộ phim liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nghĩ đến quan hệ giữa hai người không tốt, những người ở đoàn phim làm sao không biết hai người đang thừa cơ báo thù nhau, nhưng lúc này thì trong lúc diễn Ngô Song Song luôn chiếm thượng phong chiến thắng, nhưng thắng được cũng thật sự ghê tởm, chả lẽ cô ta còn cho rằng thủ đoạn nhỏ này, đoàn phim có ai không nhìn ra?
So với gương mặt vô tội trốn tránh trách nhiệm của Ngô Song Song, An Đoá không nói câu gì về chuyện đó càng làm người ta có thêm hảo cảm, quan hệ của người với người tương đối chính là như vậy.
An Đoá cử động tay một chút, lúc này đang tiêu độc và thay đổi băng gạc, tuy còn hơi đau nhưng không có trở ngại gì, áp lực tràn đầy lạnh lẽo nghiêm túc nhẹ giọng nói với đạo diễn Vương: "Tôi chắc chắn."
Dưới cảnh ngục giam dơ bẩn hỗn độn, giờ khắc này An Đoá lại mệ người lộng lẫy đến cực điểm, khoé môi treo nụ cười nhạt nhẽo sắp tiêu tan giống như làm hoa mắt người khác, không phải là nụ cười của nữ thần Minh Hoàn, mà là nụ cười mang phong thái của chính An Đoá.
Đạo diễn Vương im lặng một chút, giống như đang suy nghĩ, mười mấy giây sau mới gật đầu nói: "Vậy thì tiếp tục quay, cảnh này diễn xong thì bảo người đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem."
An Đoá nhẹ nhàng thở ra, cảm kích cười với đạo diễn Vương, ông ấy hiếm khi không tức giận, mà nhìn cô chằm chằm mới trở về sau camera. Đoàn phim bắt đầu tản ra, Lý Việt trước khi rời đi nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
"Không có chuyện lớn gì." An Đoá cười cười, không có dị sắc đẩy anh ta một cái: "Anh Lý rời đi đi, chờ sau khi tôi diễn xong thì nói tiếp được không?"
Lý Việt nhíu mày, nhưng cuối cùng không nói gì. Nhìn những người không liên quan dần dần đi ra ngoài, ngục giam vài phút trước vẫn còn náo nhiệt vô cùng lại trở nên âm lãnh, an tĩnh một lần nữa.
Ngô Song Song nhặt chủy thủ lên, sắc mặt nhăn nhó trừng mắt nhìn An Đoá, một lần nữa bóp chặt, cô ta nâng cằm ác ý vô cùng nói ra lời thoại: "Ngươi tuy là lớn lên không đẹp bằng ta, nhưng Quý đại ca nhìn thấy ngươi sẽ hối hận thì phải làm sao? Bằng không ta hủy gương mặt ngươi trước, rồi mang ngươi đi gặp hắn, được chứ?"
Nhược điểm trên người bị người khác nắm bắt, chủy thủ lạnh băng nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt, thần sắc Minh Hoàn vẫn nhàn nhạt nhìn Lưu Huỳnh, đột nhiên nói: "Ngươi gạt ta."
Lưu Huỳnh cả kinh, hoảng loạn trừng mắt: "Ngươi nói bậy cái gì, ta cần gì phải lừa gạt ngươi."
Minh Hoàn lắc lắc đầu, đột nhiên chống khuỷu tay từ mặt đất đứng lên, một thân bố y màu xám không chút thu hút lại còn xinh đẹp hơn cả hoa phục cùng châu thoa của Lưu Huỳnh, nàng nhìn một cọng rơm dính trên người, lông mày nhíu lại, vươn ngón tay mảnh khảnh lấy cọng rơm ra: "Quý Đồng không có khả năng cùng ngươi thành thân."
Lưu Huỳnh trừng lớn mắt, không đủ tự tin phản bác: "Ngươi… Sao ngươi biết là không có khả năng?"
Đúng vào lúc này, khoé môi nữ tử trước mắt hơi hơi mỉm cười, mở bàn tay trắng nõn ra, Lưu Huỳnh theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, trong chớp mắt chủy thủ trong tay bị người khác đoạt đi, đồng thời chủy thủ lạnh lẽo đặt lên cổ nàng ta, lưỡi đao lành lạnh suýt chút nữa làm Ngô Song Song kêu lên.
"Hắn còn rất nhiều việc chưa làm, làm sao có thể ở lại đây thành thân với ngươi?" An Đoá trở tay đặt chủy thủ lên cổ Ngô Song Song, một bên nhếch hai tròng mắt lên rồi âm thầm đá một phát vào dây thần kinh của chân Ngô Song Song, vừa lòng nghe thấy tiếng kêu của cô ta, dưới chân vô lực nên cô ta cũng muốn giãy lên. Nhưng đồ vật trên cổ cố tình uy hϊếp nên cô ta căn bản không dám tùy tiện vọng động, chỉ phải nghẹn khuất đi theo hành động của An Đoá, cũng không biết là theo lời thoại hay thực sự hoảng hốt mà nói: "Ngươi muốn làm gì?"
An Đoá khẽ cười một tiếng, bắt nàng ta làm con tin đi ra khỏi ngục giam, đồng thời lại hung hăng đá thêm một cái, ánh mắt nhìn xung quanh, uy hϊếp Ngô Song Song không chút do dự đi ra ngoài.
Mặt thổ phỉ bảo vệ lao tù kinh ngạc nhìn An Đoá chậm rãi đi ra, lúc nhìn thấy Ngô Song Song trong tay nàng, sắc mặt biến đổi hét lên: "Ngươi mau thả tiểu thư ra."
"Cut!" Cùng với tiếng quát trung khí mười phần của đạo diễn, cảnh diễn này cuối cùng cũng xong.
Ngô Song Song gấp gáp không chờ nổi đẩy chủy thủ mà cô đặt trên cổ cô ta đẩy ra, sau đó cả người xụi lơ trên mặt đất, trừng mắt nhìn An Đoá, ẩn chứa ngọn lửa giống như muốn đốt thành một toà Hoả Diệm Sơn
"Chị An." Roman vội vàng chạy tới, bắt lấy cánh tay của cô nhìn thật kỹ, ngay lập tức lo lắng nhíu mày lên án" "Đều đã chảy ra máu rồi, chị còn nói không sao."
"Vừa rồi đóng phim trên tay có động tác cho nên nhất thời lại làm vỡ miệng vết thương, chờ một lúc thì tốt rồi." An Đoá cười cười trấn an cô ấy, trong mắt lướt qua vài tia lạnh lẽo. Ngô Song Song làm cô không tốt, cô cũng không có khả năng rộng lượng cười cho qua, cô dám cam đoan trong vòng 3 ngày chân trái đi đường sẽ xuất hiện vấn đề, nhưng cố tình sẽ không ai nhìn thấy vết thương ở đâu.
"Trước đi bệnh viện phụ cận băng bó một chút." Đạo diễn Vương đi đến, lãnh đạm nhìn hai trợ lý đỡ Ngô Song Song đáng thương, nói với An Đoá.
"Tôi đưa cô đi, hôm nay tôi không có suất diễn vừa lúc tôi cũng có việc phải qua bên đó gặp bạn, tiện đường." Lý Việt vỗ vỗ lòng bàn tay, cười đi về phía trước: "Tiểu Đoá Tử, mau đi thay quần áo, anh Lý của cô hôm nay sẽ làm tài xế miễn phí cho cô."
Khoé môi An Đoá co rút, bên ngoài cười nhưng trong không cười, cảm kích nói: "Tôi thật sự rất vinh hạnh đấy." Nói xong, cô gật gật đầu với mọi người, cùng Roman bước vào phòng hoá trang tháo trang sức, thay quần áo.
Một làn da không tỳ vết đối với nữ minh tinh quan trọng bao nhiêu, cô cũng vô cùng rõ ràng, cô thật sự dùng thủ đoạn lưu lại vết thương để cô lập Ngô Song Song não tàn, cô cũng rất luyến tiếc. Vừa rồi thuận nước đẩy thuyền là một chuyện, rõ ràng vết thương của mình ra sao lại là một việc khác.
VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC