Chương 25: Phượng hoàng giương cánh
Editor + beta: Nguyệt Nguyệt
Vừa dứt lời, ánh mắt cô ấy dừng lại trên người An Đoá, di chuyển bước chân, hai mắt được giấu sau kính đột nhiên toát ra ánh lửa: "...Cô!" Cô ấy đột nhiên ngậm miệng vội vàng xông đến chỗ An Đoá nhìn nhìn, gương mặt đỏ bừng, sau đó lùi về phía sau vài bước phun ra một câu: "Cái gì mà "bình hoa"? Làm sao mà lại có hậu trường, những người đó quả nhiên là không có việc gì làm còn kích động người khác nháo ra chuyện."
Ngoài cửa truyền đến một tiếng cười lạnh, đạo diễn Vương đi đến, ánh mắt dừng trên người An Đoá, sau đó vừa lòng liếc xéo cô gái kia: "Hiện tại cháu đã yên tâm rồi chứ?"
Thần Manh phồng quai hàm lên nhìn An Đoá không chớp mắt, chém định chặt sắt nói: "Chính là cô ấy, cho dù cô ấy là bình hoa nhưng chỉ bằng cách hoá trang này cháu cũng nhận. Dù sao trong giới bây giờ không ai có thể diễn được vai Minh Hoàn, nếu mọi người đều không thể diễn được thì chi bằng tìm một người giống y hệt Minh Hoàn, ít nhất những đọc giả của cháu cũng có thể nhìn thấy Minh Hoàn trông như thế nào."
An Đoá nghe xong dở khóc dở cười, cuối cùng cũng biết cô gái dám nghênh ngang xông vào đây là ai. Trong lòng tràn đầy kinh ngạc, không thể tin một bộ tiểu thuyết như vậy lại được viết ra từ tay một cô gái có vẻ nhỏ xinh như vậy.
Đạo diễn Vương xụ mặt nhưng khoé miệng lại nhếch lên, nhìn khắp nơi rồi hừ một tiếng: "Yên tâm, cô ấy không chỉ giống ngoại hình, ngay cả kỹ thuật diễn xuất cũng giống hệt Minh Hoàn ở trong sách bước ra.
Thần Manh sửng sốt, lại nhìn An Đoá thêm lần nữa, ánh mắt kia làm An Đoá hoài nghi cô ấy sẽ gói mình mang về nhà nhét vào quầy triển lãm pha lê. An Đoá ho nhẹ một tiếng, lúc này Angela mới trợn trắng mắt tìm được cơ hội nói chuyện: "Không phải mọi người muốn chụp ảnh tạo hình hay sao, ở đây trì hoãn cái gì thế?"
Lúc này đoàn người mới phản ứng lại, hai mắt Thần Manh sáng lên, bắt lấy cánh tay của An Đoá kéo ra ngoài: "Đi mau, chúng ta đi chụp ảnh tạo hình." Dưới sự ám chỉ của đạo diễn Vương cô ấy không thể chờ nổi muốn nhìn xem An Đoá diễn Minh Hoàn trong lòng cô ấy như thế nào.
Đạo diễn Vương vừa lòng đi theo ra ngoài, trong lòng đã suy nghĩ về cảnh tượng sau khi ảnh tạo hình được tung ra, sẽ ném văng và vả mặt bôm bốp đám người **** trên mạng kia. Dám nói ông ấy sử dụng quy tắc ngầm, làm ông ấy bị con cọp cái bắt quỳ ván giặt đồ, bắt ông ấy phải chấp nhận hậu quả.
Tiểu La nhắm mắt đi theo đạo diễn Vương bị ánh mắt của ông ấy doạ sợ, nhịn không được run lẩy bẩy. Đạo diễn Vương lập tức đưa khuôn mặt uy nghiêm nhìn Tiểu La, cảnh cáo: "Weibo Official trước khi chưa đăng ảnh chụp của cô ấy, con không được tung loạn trên mạng ****."
Tiểu La rụt rụt đầu, lệ rơi đầy trong lòng. Cô ấy không thể nào nghĩ tới hôm đó đạo diễn Vương lôi mình ra, cảnh cáo cô ấy mấy ngày nay không được dùng cái tài khoản [Ta phải gả cho nữ thần Minh Hoàn] để nói chuyện, nếu không cô ấy đã sớm tung hoả tiễn vào những người thủy quân kia, vả bôm bốp mặt của họ, làm sao có thể để thủy quân nói bừa, phỉ báng nữ thần nhà cô ây.
Không thể mở tài khoản chính đi giải thích, Tiểu La phẫn nộ mở mấy acc clone đi cãi nhau, nhưng tất cả đều bị bao phủ bên trong những bình luận của thủy quân, làm cô ấy tức giận đến mức miệng đã loét hết cả.
Tiểu La đáng thương gật đầu, thấy đạo diễn Vương nhìn cô ấy chằm chằm như cũ giống như muốn nói gì đó, nhỏ giọng nói: "Chú, An Đoá sắp bắt đầu chụp ảnh, con muốn đi xem."
Đạo diễn Vương trừng mắt liếc cô ấy một cái, cũng nhỏ giọng cảnh cáo: "Ở đoàn phim phải gọi chú là đạo diễn Vương."
Tiểu La bĩu môi gật đầu, trong lòng mắng thầm trăm lần, chú quả nhiên giống hệt lời cô nói, cho dù xụ mặt cũng như hạt đậu, trong đoàn phim có ai không biết ông ấy là chú của cô ấy?
Ôn Lăng đã chụp xong ảnh tạo hình, nhân viên công tác đang tranh thủ lúc rảnh rỗi để nghỉ ngơi. Lúc An Đoá được Thần Manh lôi ra, studio đang náo nhiệt đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, lúc Ôn Lăng đứng lên chuẩn bị thay quần áo ánh mắt lại trở nên sắc bén, nhìn thẳng An Đoá.
Cô gái đi ra thanh y như liên, tóc thuần tịnh và cao khiết buộc cao ở sau đầu, cái trán bạch ngọc lộ ra trong không khí, nụ cười bên môi xa cách mà lãnh đạm, trong nháy mắt kia An Đoá giống như Minh Hoàn được tái sinh.
Trái tim cô ta đột nhiên lại căng thẳng, nhìn vào An Đoá muốn tìm ra một khuyết điểm gì đó.
Hai mắt nhϊếp ảnh gia đang nghịch camera sáng ngời, vội vàng đi tới nhìn những biểu tình của An Đoá chằm chằm, hưng phấn kích động giống như cuồng phong, hét lớn: "Đúng vậy, tôi muốn chính là loại cảm giác này, cô cứ giữ nguyên trạng thái này. Tốt nhất đừng thay đổi. Nào! Chúng ta nhanh chóng chụp cho xong, mọi người đẩy nhanh động tác lên."
Nhϊếp ảnh gia vội vàng sai nhân viên công tác chuẩn bị, một bên đẩy An Đoá lên phông nền màu trắng phía trước, cầm camera khoa tay múa chân nói: "Tôi bây giờ sẽ bắt đầu chụp nhé, cô cứ tùy tiện đi lại, tôi sẽ chụp hình."
Trước bối cảnh camera màu trắng, biểu tình của An Đoá tạm dừng suy nghĩ một chút mới nhẹ nhàng giương cánh môi lên, vung tay áo màu xanh như nước chảy xẹt qua, ngón tay bạch ngọc tinh tế chỉ giữa không trung, bên môi bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh bễ nghễ.
Tươi cười trong chớp mắt biến mất, trong giây lát cô mỉm cười đi về phía trước, đoan trang tao nhã, lạnh nhạt như thần, sống lưng như thanh trúc thẳng tắp, nụ cười trách trời thương dân, nhưng nhìn kỹ thì sâu trong mắt cô nhuộm đẫm sự lạnh lẽo nhàn nhạt.
Nhϊếp ảnh gia nhẹ nhàng than thở, cầm camera chụp liên tục mười mấy tấm, sau đó kích động gào lên: "Bước lên phía trước vài bước đi, đúng rồi… Chính là như vậy, ngẩng đầu, cười một tiếng đi, đúng rồi, chính là nụ cười này, chính là như vậy!!"
Ngón tay Ôn Lăng không tự giác bóp chặt trâm hoa trong tay, cắm thật sâu vào lòng bàn tay, sự bất an trước đó của cô ta cũng đã biến thành sự thật.
Dung mạo tinh xảo xinh đẹp của An Đoá không chặn lại sự cao khiến vốn có của trang phục, mà dưới hai mắt sương mù lại tôn nhau lên nhiều như thế. Lưng thẳng, từ trong xương cốt lộ ra khí chất cao quý thanh khiết, trong mắt có ý cười nhạt nhẽo hàm súc, Minh Hoàn dưới cái nhấc tay quý khí rụt rè ngạo nghễ của An Đoá, đột nhiên xuất hiện một cách sống động.
"Chị Ôn, trâm hoa?" Trợ lý nhìn trâm hoa sắp bị Ôn Lăng bóp nát, mặt lộ ra sự chần chừ.
Ôn Lăng lúc này mới hoàn hồn đưa trâm hoa cho trợ lý, che đi lòng bàn tay đã ửng hồng, nhẹ nhàng cười: "Không có việc gì." Nói xong, vừa sửa sang quần áo, vừa phân phó: "Đến phòng hoá trang tháo trang sức." Nói xong bước nhanh ra khỏi studio, cuối cùng cũng không quay đầu nhìn lại.
Phượng Phi đứng cách đó không xa nhìn An Đoá đứng trước phông nền, thấy mọi người xung quanh nhớ mãi không quên, kích động trên mặt lộ ra trong ánh mắt, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười thật tươi.
An Đoá đứng trước phông nền cười cười, hai tròng mắt hơi rũ xuống, sắc mặt trấn định thong dong, từng cái nhấc tau của cô đều có ngạo khí của danh sĩ. Nhưng ngạo khí của cô giấu trong xương cốt, cũng không cong sống lưng, dáng người thẳng tắp không thay đổi gì.
Bỗng nhiên cô vung tay áo lên, sợi tóc bay múa, khuôn mặt lạnh lẽo, vẻ mặt giận tái đi kẹp trong đôi mắt ôn hoà, lúc chỉ trích Phương Tù, uy áp trống rỗng làm hô hấp những người xung quanh cứng lại.
Ý cười trên môi Phương Phi càng ngày càng nở rộ, buông lỏng đôi bàn tay đã nắm chặt từ khi nào, cười lạnh một tiếng. Hồ mập mạp chẳng lẽ cho rằng thủ đoạn như vậy có thể áp cô xuống à?
Anh ta sẽ không biết, lực lượng phượng hoàng giương cánh ẩn núp đã lâu anh ta làm sao có thể ngăn cản?