Khúc Nhất Huyền yên tĩnh.
Cảm thấy. . . Là đạo lý này.
Trong cả đội xe, người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn không phải là Phó Tầm sao?
Cô đã quen bất cứ chuyện gì cũng tự mình giải quyết, vừa đấm vừa xoa cũng tốt, thủ đoạn giang hồ cũng được, mới đầu là không ai giúp cô, về sau là người có thể giúp cô còn không bằng chính cô.
Cô từ từ, cũng liền thói quen.
Đây là lần đầu tiên, có người nói với cô “Không có chuyện tôi không giải quyết được”.
Cô cắn môi, có chút muốn cười, lại khắc chế, chỉ cong cong môi: “Được, tôi không vội.”
Biểu tình này của cô rơi vào trong mắt Phó Tầm, khó được khiến hàn ý trong mắt anh tan ra.
Anh ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ, trong mắt hình như có tầng tầng đè nặng, hiện lên cảm giác áp bách che trời lấp đất.
Trong khoảnh khắc, bầu không khí thay đổi.
Có một cái chớp mắt, Khúc Nhất Huyền giống như chạm đến giao giới giữa trắng và đen ngưng tụ trên người Phó Tầm. Trong đầu cô lướt qua dáng vẻ thân sĩ của anh đứng bên cạnh bục giảng tập trung lắng nghe, lại nhìn người trước mắt, ánh mắt Phó Tầm hắc trầm giống như là của Diêm vương, tiếng lòng khẽ run lên, hình như có cục đá rơi xuống, dẫn tới huyền âm rung động không ngừng.
Thật lâu sau, Bùi Vu Lượng thỏa hiệp.
Hai con ngươi hắn hơi hợp lại, ra hiệu lão Tổng gọi Bản Thốn lại.
Có lẽ là đau lòng vật tư theo xe việt dã cùng lưu lại trong sông, hắn chuyển mắt nhìn về phía một chiếc xe việt dã khác bên bờ sông hơn phân nửa là nước bùn, mới từ trong nước ướt đẫm bò ra, nhanh chân lên xe rời đi.
** ** **
Sau khi Bản Thốn lên bờ, bờ môi cóng đến phát xanh, toàn thân giống kẻ ngốc run rẩy không ngừng.
Anh ta cảm kích nhìn về phía Khúc Nhất Huyền, khóe môi động động mấy cái, giống như muốn nói gì.
Khúc Nhất Huyền nhất không có kiên nhẫn nghe cái này, phất phất tay, ra hiệu anh ta nhanh đi tìm Thượng Phong: “Anh bây giờ cũng đừng tới chỗ lão Tổng kia tìm rủi ro, nhanh đi thay quần áo khác.”
Dứt lời, cô giống như nhớ tới cái gì, quay người nhìn về phía Giang Doãn đứng ở sau xe, dựa vào Cruiser xoa bắp chân đầy nước bùn.
Lúc qua sông cô ta hẳn đã ngã một phát, từ ngực trở xuống toàn bộ ướt đẫm, đầu gối cùng mắt cá chân tất cả đều là nước bùn dày đặc.
Bùi Vu Lượng này lại đang đau lòng vật tư ngâm nước, sợ là không có tâm tình quan tâm đến cô ta; lão Tổng là kẻ mặc kệ mọi sự, trông cậy vào hắn có thể chăm sóc đến con tin Giang Doãn này, quả thực là kẻ ngốc nằm mơ; Thượng Phong lại muốn giúp Bản Thốn, không dứt ra được… Trước mắt có thể có lòng từ bi chăm sóc Giang Doãn, cũng chỉ có cô.
Khúc Nhất Huyền thở dài: Cô kiếp trước nhất định là thiếu tên mắc dịch Giang Doãn này tám trăm vạn không trả đã đầu thai!
Cô vẫy tay, kéo ra cửa xe chỗ ngồi phía sau Cruiser ra hiệu Giang Doãn lên xe: “Lên xe thay quần áo.”
Giang Doãn không lên tiếng, cô ta mím môi nhìn Khúc Nhất Huyền nửa ngày, không nói tiếng nào lên chỗ ngồi phía sau.
Vừa qua khỏi chỗ nguy hiểm, cả đoàn xe người ngã ngựa đổ vội vàng giải quyết tốt hậu quả.
Giang Doãn nắm chặt váy ẩm ướt, nhìn Khúc Nhất Huyền đang vặn mi tìm kiếm, thấp giọng nói: “Tôi cố ý ngã một cái ở trong sông.”
Thanh âm này ôn hòa thanh thuận, nghe mềm mại lại vô hại.
Khúc Nhất Huyền phản ứng một hồi mới phát hiện người nói chuyện là Khương Doãn.
Động tác trên tay cô dừng lại, đánh giá cô ta nửa ngày, cười: “Tìm cho cô bộ quần áo thôi mà đã cảm động rồi?” Cô cúi đầu, tiếp tục tìm quần áo để Khương Doãn có thể thay nhanh.
Giang Doãn lắc đầu: “Đêm đó ở Đại Sài Đán, sau khi chị và Phó tiên sinh bị người của lão Tổng bức rời khỏi khách sạn. Viên Dã lập tức mang tôi đổi khách sạn, tôi lúc ấy trốn ở bên ngoài phòng Viên Dã muốn nghe trộm anh ấy gọi điện thoại, Bùi Vu Lượng là lúc ấy tới tìm tôi.”
“Hắn nói với tôi, hắn biết tôi đang điều tra vụ án chị tôi mất tích, hắn từng làm việc cho Bành Thâm, cho nên biết chút ít nội tình.” Giang Doãn thấy tốc độ tay Khúc Nhất Huyền chậm lại, biết cô đang nghiêm túc nghe, cực nhanh liếc mắt ngoài cửa sổ xe, tăng tốc độ nói: “Tôi lúc đầu đích thật là không có ý tốt, tôi muốn bắt chước Hồng tiền bối nằm vùng nhà máy đen đến nằm vùng trong đội xe, ý đồ tìm ra chứng cứ vi phạm quy định của đội xe các người. Cho nên bắt đầu từ nửa năm trước, tôi đã lên kế hoạch lần du lịch tây bắc này.”
“Đội xe?” mi tâm Khúc Nhất Huyền nhăn lại, nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta: “Cô không phải đến tìm đầu mối mất tích của Giang Nguyên?”
“Tôi không có ngây thơ như vậy.” Cô ta che miệng ho nhẹ hai tiếng, có lẽ là có chút lạnh, hai tay cô ta vòng lấy vai, thanh âm run run nói: “Chị tôi đã mất tích bốn năm, một người Nam Giang không biết gì như tôi muốn tìm manh mối chị tôi mất tích ở tây bắc, khó như lên trời. Tôi chỉ là muốn gặp chị một lần, muốn đào chút tài liệu có thể phá đổ đội xe, về phần có thể tìm thấy manh mối hay không…”
Mắt cô ta nhìn Khúc Nhất Huyền, bị tức giận mấp máy môi: “Coi như những cái này đều không thể thực hiện, tôi cũng đã nghĩ tốt, đến cuối cùng trước khi đi, nói cho chị tôi là em gái Giang Nguyên. Nhưng mà… Những cái này đều chỉ là ý nghĩ ban đầu của tôi.”
Ngoài cửa sổ xe đêm tối mênh mông, giống như vực sâu bên vách núi vô biên vô tận.
Cô ta quay đầu, nhìn dưới đèn xe Cruiser nước sông cuồn cuộn chảy xiết, có chút mệt mỏi gối lên cánh tay: “Trước khi đến, tôi đích xác hoài nghi việc chị tôi mất tích có ẩn tình khác. Nhưng sau khi thấy chị, những cái hận cắn răng cùng chán ghét kia cũng mất đi, trực giác nói cho tôi chị không phải người tiếp tay việc chị tôi mất tích.”
Khúc Nhất Huyền đưa quần áo cho cô: “Vậy cô còn đi cùng Bùi Vu Lượng?” Cô lúc trước cùng Phó Tầm phỏng đoán, Giang Doãn sẽ nghe lời thuận theo phối hợp với Bùi Vu Lượng mất tích tại núi Minh Sa, mục đích lớn nhất hẳn là trao đổi tin tức.
Nếu như không phải tin tức về Giang Nguyên, Khúc Nhất Huyền không tin còn có tin tức gì khác có lực hấp dẫn lớn như thế để cho Giang Doãn cam nguyện đi làm con tin trong tay Bùi Vu Lượng.
“Hắn nói hắn theo dõi chị đã lâu, mấy năm này chị vẫn luôn điều tra manh mối mất tích của chị tôi, nhưng chậm chạp không có đầu mối.” Giang Doãn tiếp nhận quần áo, mở ra, vuốt lên: “Bùi Vu Lượng nói, đó là bởi vì chị tìm nhầm phương hướng.”
“Hắn hẹn tôi ngày đó gặp mặt ở núi Minh Sa, sẽ đi được xa hơn một chút, chỉ cần tôi có thể dẫn chị tiến vào sa mạc, hắn sẽ nói cho tôi nguyên nhân. Nếu như tôi không nguyện ý hoặc là báo cảnh sát, mật báo với chị, hắn nhất định sẽ tới Nam Giang thắp nén hương cho chị tôi, cũng nhất định sẽ tới tìm tôi tính sổ.”
Cô ta cởϊ qυầи áo ướt, bởi vì lạnh, vai hơi co lại, cuộn tròn người, thanh âm nhỏ mà run rẩy: “Tôi cảm thấy cái này chưa hẳn không phải biện pháp, biết đâu trong tay hắn thật sự có manh mối mất tích của chị tôi, cho nên tôi liền đi cùng hắn.”
Khúc Nhất Huyền nhịn xuống xúc động mà chửi thề, hít vào một hơi thật sâu: “Hắn uy hϊếp cô?”
Cô dừng lại, lại hít sâu, lấy hơi, ngữ khí tận lực bình thản nói: “Vậy hắn về sau nói với cô cái gì?”
Giang Doãn lắc đầu: “Hắn nói cho tôi biết, cũng giống như chị nghe được ở trong lều lớn cùng ngày đó. Hắn nói Bành Thâm là u ác tính bên trong đội cứu viện, là tiểu nhân mang mặt nạ.”
Cô ta hợp góc áo lại, đổi quần: “Tôi biết chị sẽ không ngồi chờ chết, thật sự đưa hắn ra ngoài biên giới. Cho nên mấy ngày nay, tôi toàn làm bộ ngủ, vụиɠ ŧяộʍ nghe bọn hắn nói chuyện. Bọn hắn đề phòng tôi, xưa nay không nói chuyện quan trọng, cho nên tôi cố ý biểu hiện địch ý với chị…”
Cô ta hít sâu một hơi, lúc lại mở miệng trong giọng nói rốt cục có chút ấm áp: “Tôi biết tọa độ hắn cất vật tư ở đâu.”
Cô ta đưa tay, vượt qua mu bàn tay Khúc Nhất Huyền, dùng đầu ngón tay lạnh buốt viết một chuỗi số tọa độ trong lòng bàn tay của cô.
“Đây là lúc sau nửa đêm tỉnh lại hút thuốc hắn cùng lão Tổng nói, hẳn là có thể tin.”
Biểu lộ của Khúc Nhất Huyền có chút vi diệu.
Giang Doãn lấy lòng, cô không phải không cảm giác được. Đêm đó ngày đầu tiên xuất phát, cô ta ở bên ngoài lều lớn đã từng vô tình hay cố ý nhắc nhở cô, cô ta tới nơi này là hướng về phía chuyện Giang Nguyên mất tích có kỳ quặc, đội xe Tinh Huy cũng càng có mờ ám.
Chỉ là lúc ấy cô không thể lý giải, cũng không cách nào hiểu thấu đáo dụng ý của Giang Doãn.
Có thể cho tới giờ khắc này, trong tay còn có xúc cảm đầu ngón tay lạnh buốt của cô ta xẹt qua, chuỗi tọa độ vị trí này càng giống như khắc ở đáy lòng, vô cùng rõ ràng.
Giang Doãn thay xong quần áo, cười với cô, nói: “Bùi Vu Lượng cùng Bành Thâm liên hệ rất sâu, tôi nghe hắn nói qua muốn rời khỏi tây bắc là bởi vì lo lắng Bành Thâm đối xử với hắn như lúc trước đối với Vương Khôn.”
“Tôi rất cảm kích chị những năm này còn ghi nhớ chị của tôi, mặc dù có thể chị sẽ có phương thức tốt hơn đi điều tra manh mối mất tích của chị tôi. Nhưng tôi nhịn không được, cũng muốn vì chị ấy làm chút chuyện, muốn biết lúc ấy đến cùng chị ấy đã gặp cái gì.”
Trước khi đẩy cửa xe ra, cô ta nhìn chằm chằm cô một chút, cho đến lúc xuống xe, cũng không nói thêm gì nữa.
** ** ** **
Giang Doãn vừa đi, Khúc Nhất Huyền ngồi một mình ở chỗ ngồi phía sau tiêu hóa suy nghĩ.
Lần gặp mặt cùng Giang Doãn đêm nay có chút nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng là tinh tế tưởng tượng, lại cảm thấy… Hợp tình hợp lý.
Cô có gắng chỉnh lý những manh mối phân loạn kia, đang tâm loạn như nha, cửa sổ xe bị nhẹ nhàng gõ vang, Bản Thốn bung dù đứng ở ngoài xe, chờ nói chuyện với cô.
Khúc Nhất Huyền thu thập xong cảm xúc, nhấn cửa sổ xe xuống, dựa chỗ ngồi lười biếng nhìn về phía anh ta: “Đến nói lời cảm ơn?”
Bản Thốn cúi đầu, có chút xấu hổ, càng đừng đề cập đến khí thế cáo mượn oai hùm lúc trước, anh ta hắng giọng một cái, vẫn không dám ngẩng đầu đối mặt với cô: “Bùi ca muốn tôi tới hỏi một chút, đêm nay sắp xếp thế nào?”
“Trời cũng sắp sáng, còn có thể sắp xếp thế nào.” Khúc Nhất Huyền chỉ chỉ tại chỗ: “Cứ như vậy đợi, chờ sau khi trời sáng lại lên kế hoạch.”
Nói xong, cũng không đợi Bản Thốn có lời nói sau, kéo cửa sổ xe lên, tư thái lười nhác phản ứng lại.
Bản Thốn trù trừ thật lâu, lời cám ơn đến bên miệng lại lần nữa nuốt trở về, xám xịt rời đi.
Anh ta chân trước vừa đi, chân sau Phó Tầm liền chỉnh lý xong vật tư trả xe.
Bùi Vu Lượng đau mất một chiếc việt dã, xe trước mặt tự nhiên muốn phân phối một lần nữa.
Discovery Phó Tầm lái vốn chính là xe của lão Tổng, trả lại cho Bùi Vu Lượng một lần nữa phân phối cơ hồ là chuyện rất được Khúc Nhất Huyền hoan nghênh, còn kém quang minh chính đại thả pháo lớn chúc mừng giai đoạn thứ nhất chiến thẳng trong gian nguy.
Phó Tầm vừa đến, cô lập tức có người có thể nói chuyện.
“Discovery để lại cho lão Tổng?”
“Trả rồi.” Phó Tầm tìm ra chăn lông từ cốp sau Discovery đưa cho cô: “Đêm nay ở ghế sau chấp nhận một đêm.”
Khúc Nhất Huyền thuận tay tiếp nhận, vừa muốn tâm sự thật tốt với anh, thình lình phát hiện anh căn bản không có ý tứ buông chăn lông ra. Cô kéo một cái không động, lúc lại dùng lực, bị anh dựa thế xoay người, đặt ở dưới thân.
Chỗ ngồi phía sau cũng không rộng rãi, hai người đều không thấp vừa chen, cơ hồ không dư thừa chút không gian hoạt động nào nữa.
Cô không nhúc nhích, giãy dụa cũng không có, nhu hòa bị nhốt tại giữa cánh tay và l*иg ngực của anh.
Khoảng cách như vậy cô không xa lạ gì, thậm chí sát lại càng gần càng có xúc động.
Cô khẽ nâng cằm, bờ môi nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng cằm của anh.
Cô vừa chủ động, tự chủ của Phó Tầm lập tức toàn bộ sụp đổ. Anh cúi đầu, làm chuyện mà anh đã suy nghĩ thật lâu — hung hăng hôn môi của cô.
Môi của anh hơi lạnh, hô hấp rất nhẹ.
Một chút ý lạnh kia, sau vài giây đồng hồ hơi thở giao hòa liền vô thanh vô tức bị thiêu đốt thành một ngọn lửa vô hình, tia lửa tung tóe. Giống như cây gỗ khô bị dính lửa, đốt ra nồng đậm thấm hương.
“Giang Doãn nói với em cái gì?” Anh phân tâm hỏi.
Khúc Nhất Huyền ôm lấy gáy anh, khẽ cắn môi dưới của anh: “Nói rất nhiều, anh nói câu nào?”
Anh cười khẽ, lòng bàn tay vuốt ve eo cô, dần dần đi lên: “Tổng kết một chút?”
“Cô ta cho tôi một tọa độ, nói là nơi Bùi Vu Lượng giấu vật tư.” Đầu ngón tay của cô vây quanh sau lưng anh, cách một tầng vải áo sơ mi thật mỏng, viết một chuỗi số.
Phó Tầm có chút ngoài ý muốn, đến đầu ngón tay cũng chỉ dừng lại ở cạnh nội y của cô, không tiếp tục tiến vào bên trong: “Cô ta nhớ rõ ràng như vậy?”
Khúc Nhất Huyền ngửa đầu, bờ môi rơi vào bên trên vành tai anh, nhẹ nhàng khẽ cắn.
Cô rõ ràng cảm giác được Phó Tầm run lên, giống như phát hiện đại lục mới, dùng răng nhọn khẽ trêu vành tai của anh: “Anh nói, cô ta là quy hàng, hay là nội ứng?”
Cô vô sự tự thông, năng lực học tập cực nhanh.
Phó Tầm bị cô cắn đến ngứa cả lỗ tai, tránh một chút, cúi đầu đi hôn cổ cùng xương quai xanh của cô: “Tôi đã từng nói, so với Bùi Vu Lượng cô ta tín nhiệm em hơn.”
Đúng. . . Anh đã từng nói.
Nhưng lúc đó cô vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, căn bản không nghĩ nhiều.
Khúc Nhất Huyền nhắm mắt lại, chỉ bằng xúc cảm vuốt ve thân thể của anh. Từ phần gáy, cánh tay, đến phía sau.
Anh ép tới gấp, trọng lượng thuộc về đàn ông khiến cô an tâm lại có cảm giác vô cùng an toàn.
Cô nhấc eo, như yêu tinh ngẩng lên chân quấn lấy eo của anh, thấp giọng ở bên tai anh hỏi: “Anh muốn tôi thế này, đã nghĩ bao lâu rồi?”
Phó Tầm giả bộ như nghe không hiểu, thanh tuyến trầm thấp nặng nề, còn mang một tia gợi cảm khàn khàn: “Em thế nào?”