Nửa câu nói sau của Khúc Nhất Huyền khơi dậy ý chí chiến đấu của Bùi Vu Lượng, hắn nhìn chăm chú Khúc Nhất Huyền nửa ngày, cười như không cười nhẹ gật đầu: “Quỷ môn quan, mười tám tầng địa ngục… Tiểu Khúc gia ví von cái này thật có ý tứ.”
Cô ngụ ý rất rõ ràng.
Quỷ môn quan, ám chỉ Bùi Vu Lượng gặp gỡ cô là gặp phải Diêm vương, quá quan (qua cửa) như sinh tử.
Nhấn ngược lại cô, phía trước chính là sinh môn (cửa sống). Trái lại, bị cô quật ngã, chính là tử môn (cửa chết).
Mười tám tầng địa ngục ví von thì càng trực tiếp.
Khúc Nhất Huyền hàm ý lần dẫn đường này thân như ở mười tám tầng địa ngục, đã là cô không cam lòng làm, lại là chuyện khiến cô cảm thấy chịu đủ dày vò.
Khúc Nhất Huyền chỉ coi Bùi Vu Lượng là đang khen cô.
Cô rút ra ba tấm bài khác đặt ở trước bàn, lá bài đã xào kỹ đoan chính đặt ở trung tâm bàn, ra hiệu địa chủ ra đề mục trước.
Bùi Vu Lượng vuốt cằm lộ ra chút gốc râu do lâu chưa xử lý, sau một lúc lâu vuốt ve, trầm ngâm: “Ngọc bội Câu Vân ở chỗ cô?”
Khúc Nhất Huyền đến mí mắt cũng không nhảy một chút, cô đảo mắt, nhìn Phó Tầm: “Anh ra đề mục.”
Phó Tầm rủ mắt xuống, mặt không chút thay đổi nói: “Anh cùng Quyền Khiếu kết thù oán gì?”
Khúc Nhất Huyền không đổi sắc mặt, bắt đầu chia bài.
Ưu tiên địa chủ.
Cô bắt đầu chia bài từ Bùi Vu Lượng, vòng thứ nhất hai lá bài, đến vòng thứ hai mỗi lần chia ba lá, thẳng đến trong tay ba người số bài như nhau. Chờ địa chủ rút ra ba lá bài trước.
Nguyên bản còn có khâu — “Gọi địa chủ”, nhằm gia tăng lợi thế mỗi vòng, nhưng quy tắc trò chơi này hiển nhiên không thích hợp ở chỗ bọn họ.
Khúc Nhất Huyền chỉnh bài xong, một lần nữa thuận theo trình tự lá bài, để phòng Bùi Vu Lượng suy đoán ra quy luật kẹp bài của cô.
Lập tức, cô rủ mắt xuống, không đổi sắc mặt liếc nhìn Phó Tầm.
Người sau dù bận vẫn ung dung, giống như thật sự chỉ là đang tham dự một ván bài bình thường, không hiển sơn không lộ thủy, ngoại trừ thuật đọc tâm, sợ là không ai có thể dựa vào nét mặt, ánh mắt cùng động tác để đọc lên ý nghĩ của anh vào thời khắc này.
Cho nên, lời nói thật lòng này của Bùi Vu Lượng, đến cùng là đề tặng hay là đề mất mạng?
Trong nội tâm cô không chắc, chỉ có thể chờ xem Phó Tầm ra bài lại phân tích ý tứ anh.
Bùi Vu Lượng ra bài trước.
Vòng thứ nhất coi như bảo thủ, chiến thuật cũng có dấu vết để lại, lá bài đánh từ nhỏ đến lớn, đánh khá gò bó theo khuôn phép cũ.
Phó Tầm thả hắn mấy vòng, mắt thấy lá bài trong tay Bùi Vu Lượng càng ngày càng ít, cuối cùng lúc chỉ còn lại sáu lá, anh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Trong quy tắc trò chơi Đấu địa chủ, có kiến giải lựu đạn tăng gấp đôi.” (Bom ở đây có thể như kiểu chơi lợn, có 1 lá đặc biệt)
Anh nâng mắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bùi Vu Lượng, hỏi: “Không biết có tính hay không?”
Ngay từ đầu quy tắc trò chơi do Khúc Nhất Huyền chế định, anh không tiện nói chen vào, cho nên chỉ làm phối hợp. Mắt thấy địa chủ muốn xông ra bảo vệ tuyến, anh vừa đúng lúc vứt vấn đề cho Bùi Vu Lượng, không hề nghi ngờ là trận chiến tâm lý.
Mắt Bùi Vu Lượng vô ý thức nhìn số bài trong tay anh, lúc này mới phát hiện chẳng biết lúc nào Phó Tầm đã thu bài, dù bận vẫn ung dung nắm bài cùng hắn nhìn nhau mấy giây.
Lập tức, lại tựa như muốn nhục nhã, ở trước mặt hắn rải ra từng lá bài, nói: “Còn rất nhiều.”
Bùi Vu Lượng đối với Phó Tầm không tính quá hiểu biết, thấy mấy người Thượng Phong ở bên cạnh say sưa ngon lành nhìn xem, mặt mũi có chút không nhịn được, sắc mặt có chút xấu hổ: “Đương nhiên chắc chắn, một lựu đạn tăng gấp đôi, lựu đạn nổ mấy lần thì tăng theo từng đó.”
Phó Tầm nhàn nhạt gật đầu, làm động tác “Mời”, ra hiệu Bùi Vu Lượng tiếp tục ra bài.
Khúc Nhất Huyền lập tức lĩnh ngộ Phó Tầm tính toán.
Anh đang tính bài.
Bùi Vu Lượng không nói hai lời kéo anh tới chắn súng, Phó Tầm mang thù, cố ý ngáng chân hắn.
Nếu là cô đoán không sai, trong tay Phó Tầm khẳng định giữ lựu đạn, sẽ đợi sau khi thả Bùi Vu Lượng chạy mới lộ ra làm hắn tức chết.
Nói cách khác. . .
Việc ngọc bội Câu Vân ở trên người cô, nói cho Bùi Vu Lượng cũng không có vấn đề gì?
Không đợi cô suy nghĩ ra ý tứ của Phó Tầm.
Một tấm đại vương (có lẽ lá K) của Bùi Vu Lượng chụp chết lá bài của Phó Tầm.
Ánh mắt Phó Tầm rơi vào tập bài trong tay hắn, sau khi có phỏng đoán nhất định, hỏi: “Còn lại ba lá?”
Có lẽ là vừa rồi lúc Phó Tầm hỏi quy tắc trò chơi nhắc đến lựu đạn, Bùi Vu Lượng cảm thấy không nắm chắc, biểu lộ cũng có vẻ hơi mất tự nhiên: “Đúng vậy, ba lá. Không nổ coi như thả tôi chạy.”
Phó Tầm vuốt ve mặt bài, liếc mắt nhìn Khúc Nhất Huyền.
Cô giống như đánh xì dầu, thả ra những lá nhỏ, đoán chừng là không trông cậy vào được.
Anh cong cong môi, lá bài trong tay đặt ở trên bàn, cong tay lại khẽ chọc mặt bàn hai lần: “Qua.”
Ba lá bài cuối cùng Bùi Vu Lượng thả ra một lượt, đồng thời thở dài một hơi, ánh mắt của hắn như đuốc, không chút nào né tránh nhìn về phía lá bài trong tay Phó Tầm: “Phó tiên sinh, có thể lật bài không?”
“Tất nhiên.” Phó Tầm buông tay, ném toàn bộ tập bài lên bàn: “Có một lá lựu đạn, nhưng bài lẻ quá nhiều…”
Ánh mắt Khúc Nhất Huyền rơi xuống trên lá số 2 anh ra cuối cùng, nhịn không được kéo ra khóe môi.
Cô vẫn nghĩ Phó Tầm quá thiện lương. . .
Bùi Vu Lượng không có lựu đạn, chỉ thắng ở thuận bài. Phó Tầm nếu là thật sự không thả thả hắn chạy, không hủy đi lá số 2 thì đã có hai lá lựu đạn, một bộ vui vẻ phá, một bộ giỏi giang đi.
Anh hết lần này tới lần khác lại muốn hủy đi lá số 2 cố ý buồn nôn Bùi Vu Lượng…
Cô giữ im lặng xếp bài, đang muốn xào bài, ánh mắt dò xét của Bùi Vu Lượng dừng ở Thượng Phong đứng một bên.
Người sau hiểu ý, lập tức tiến lên tiếp nhận: “Tiểu Khúc gia, tôi đến tôi đến, cô cũng đừng bị liên lụy.”
Khúc Nhất Huyền cười không nói, tự nhiên buông tay ra, hỏi Bùi Vu Lượng: “Địa chủ muốn nghe ai nói lời thật lòng?”
Bùi Vu Lượng nhíu mày, do dự mấy giây sau, cười nói: “Tiểu Khúc gia đi.”
Khúc Nhất Huyền nhíu mày, dứt khoát nói: “Ngọc bội Câu Vân ở trên người tôi.”
Cô một bên lưu ý Thượng Phong xào bài, một bên tính toán thế cục tiếp theo: “Ông chủ Bùi, có thể ra đề mục mới.”
Bùi Vu Lượng giống như ván trước, vuốt cằm, sau khi trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Vấn đề này tôi thay cô gái kia hỏi một chút, đêm Giang Nguyên mất tích đó, tiểu Khúc gia đang làm cái gì?”
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ bổ sung một chương đại mập ~