Hôm nay Giả Vân Địch mặc áo màu xám thoải mái, quần jean màu lam nhạt, tóc húi cua, dáng người cao cao gầy gò như cây trúc.
Ngũ quan của hắn rất bình thường, mắt một mí, mang một cặp kính cận, mặt mũi đầy mụn trứng cá trông rất khó coi.
Nói đến Giả Vân Địch, chính là lịch sử đen tối của Thẩm Điềm Hinh.
Giả Vân Địch là bạn học cấp 3 của Thẩm Điềm Hinh, năm Thẩm Điềm Hinh học lớp 11, vào một lần có kinh nguyệt, không cẩn thận làm dây máu lên quần.
Giả Vân Địch thấy vết máu trên quần cô, đặc biệt đến nhắc nhở chuyện này, còn đưa áo khoác đồng phục của hắn cho Thẩm Điềm Hinh để che đi vết máu.
Thẩm Điềm Hinh trẻ người non dạ, cảm thấy Giả Vân Địch dịu dàng, biết quan tâm, là một người con trai tốt, cho nên lúc Giả Vân Địch theo đuổi cô, cô liền đồng ý kết giao.
Lúc ấy, Hàn Hành Ngạn biết Giả Vân Địch là người nông thôn, trong nhà rất nghèo, mà hắn lại có tới sáu người chị, có thể thấy được nhà hắn ta cực kì trọng nam khinh nữ.
Bởi vậy, Hàn Hành Ngạn từng mãnh liệt ngăn cản Thẩm Điềm Hinh kết giao với Giả Vân Địch, cho rằng Giả Vân Địch không xứng với cô.
Tuy nhiên, Thẩm Điềm Hinh đã bị tình yêu làm cho mù quáng, căn bản không nghe vào tai lời khuyên của Hàn Hành Ngạn.
Lúc đó Hàn Hành Ngạn chưa thích Thẩm Điềm Hinh, chỉ coi cô là tỷ tỷ, cho nên cũng không quá can thiệp vào việc cô tự do kết bạn.
Thế là, Giả Vân Địch trở thành bạn trai của Thẩm Điềm Hinh. Hơn nữa, hắn còn thường xuyên vay tiền của cô.
Lý do vay tiền của Giả Vân Địch rất đáng ngạc nhiên, nói ba hắn mắc bệnh ung thư, cần tiền gấp để cứu mạng.
Thẩm Điềm Hinh nghĩ không có người con nào sẽ lại lấy sức khỏe ba mẹ ra làm trò đùa, cho nên tin lời Giả Vân Địch, đi khắp nơi vay tiền cho hắn, thậm chí còn từng tìm Hàn Hành Ngạn mượn tiền.
Nhưng Hàn Hành Ngạn cũng không tin ba Giả Vân Địch thật sự mắc ung thư, yêu cầu Giả Vân Địch dẫn mình và Thẩm Điềm Hinh đến bệnh viện thăm ba hắn.
Giả Vân Địch dùng mọi cách từ chối, nói hắn và Thẩm Điềm Hinh vẫn chưa đến mức cần phải gặp mặt gia đình.
Vì thế, Hàn Hành Ngạn càng hoài nghi hơn, anh âm thầm đi theo Giả Vân Địch đến bệnh viện nhân dân, nơi Giả Vân Địch nói ba của hắn đang chữa trị, sau đó hỏi thăm bác sĩ, y tá, bệnh nhân và nhiều người khác trong bệnh viện, phát hiện Giả Vân Địch nói dối, ba hắn không bị ung thư, cũng không nằm viện!
Nói cách khác, Giả Vân Địch vì muốn lừa tiền Thẩm Điềm Hinh mà lấy cớ ba mình mắc bệnh ung thư, chính là vừa bất hiếu, vừa vô liêm sỉ!
Sau khi Thẩm Điềm Hinh biết được Giả Vân Địch lừa gạt mình, lập tức nổi trận lôi đình, hỏi hắn vì sao muốn lừa tiền mình.
Giả Vân Địch bày tỏ, hắn muốn đi xem khỉ trên núi Nga Mi, nhưng không đủ tiền, mới nghĩ ra chủ ý ngu ngốc này, cầu xin Thẩm ĐIềm Hinh tha thứ cho hắn.
Thẩm Điềm Hinh vừa nghe, nguyền rủa ba mình bị ung thư chỉ vì muốn đi xem khỉ trên núi Nga Mi, quả thật là chuyện cười! Đơn giản là không thể nói lý!
Lẽ ra, Thẩm Điềm Hinh không nên tha thứ cho Giả Vân Địch, nhưng cô lại mềm lòng, không nỡ chia tay, sau khi nghiêm khắc phê bình hắn, hai người vẫn tiếp tục qua lại.
Cô vốn cho là mình chiều chuộng Giả Vân Địch như thế, chẳng những tha thứ cho lời nói dối của hắn, mà xưa nay cũng không bao giờ tiêu tiền của hắn, cùng đi chơi đều là Thẩm Điềm Hinh trả tiền, còn thường cho hắn mượn tiền, Giả Vân Địch chắc chắn sẽ cho rằng cô là một cô gái thiện lương, biết quan tâm, sẽ càng yêu quý cô gấp bội.
Nào ngờ, Giả Vận Địch lại hèn hạ trơ tráo đến mức nhân thần cộng phẫn*.
*người và thần thánh đều phải tức giận.
Hai tháng sau khi Thẩm Điềm Hinh và Giả Vân Địch quen nhau, cô liền phát hiện Giả Vân Địch dùng Wechat hẹn hò, mà với không chỉ một cô gái.
Xem trong nhật kí trò chuyện Wechat của Giả Vân Địch, có người căn bản không muốn hẹn hò với hắn, nhưng vẫn bị hắn mặt dày mày dạn quấn lấy đòi hẹn hò, còn rêu rao là mình độc thân!
Kết quả, Thẩm Điềm Hinh được sự vô sỉ của Giả Vân Địch mở mang tam quan, sau khi khóc lóc một hồi, tan nát cõi lòng mà chia tay với Giả Vân Địch.
Thẩm Điềm Hinh vốn cho là, cô và Giả Vân Địch không còn liên quan nữa, nào ngờ hắn ta cũng thi vào trường đại học S, trở thành bạn học của cô!
Hôm nay thật là xui xẻo! Trước khi ra cửa đáng lẽ phải xem hoàng lịch!
Nghĩ tới đây, Thẩm Điềm Hinh nhìn Cát Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: “Vũ Hàm, tớ không muốn chạm mặt Giả Vân Địch, chúng ta đi thôi!”
Cát Vũ Hàm là khuê mật của cô, đương nhiên biết hắn là bạn trai cũ của Thẩm Điềm Hinh, cũng biết hắn là tên đàn ông hèn hạ vô sỉ, nên lập tức kéo tay Thẩm Điềm Hinh, nói: “Được, vậy chúng ta đi chỗ khác!”
Vừa nói xong, Thẩm Điềm Hinh và Cát Vũ Hàm chào hỏi mọi người, định rời đi.
Ai biết được, vừa mới quay đi, Giả Vân Địch đã nhanh chân chạy tới trước mặt Thẩm Điềm Hinh, nở nụ cười vô cùng bỉ ổi: “Bảo bối, thật trùng hợp nha! Cậu cũng tới đây chơi gϊếŧ người sói sao?”
Sắc mặt Thẩm Điềm Hinh nháy mắt trở nên khó coi, muốn đi tới cửa FunPlay Bar.
“Này, đừng vội đi!” Giả Vân Địch cười ha ha, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn khắp toàn thân Thẩm Điềm Hinh, giống như nhìn hàng hóa để rồi định giá, nói: “Tôi thấy cậu quay quảng cáo thuốc nhỏ mắt Trân Ái, cậu đúng là càng ngày càng đẹp, chúng ta làm hòa đi!”
“Con mẹ nó mày bị bệnh à? Cút!” Hàn Hành Ngạn sắc mặt âm trầm, dắt tay Thẩm Điềm Hinh, định dẫn cô ra khỏi FunPlay Bar.
Nhưng Giả Vân Địch nhanh chóng ngăn hai người lại, chép miệng hai tiếng, nhìn Thẩm Điềm Hinh châm chọc: “Thẩm Điềm Hinh, hai chúng ta chia tay đã một năm, nhưng cậu vẫn không có bạn trai, có phải là nhớ mãi không quên tôi không? Đã thích tôi như thế, liền đi theo tôi đi, đừng chơi trò lạt mềm buột chặt nữa!”
“Fuck, tên xấu xí này từ đâu nhảy ra vậy?” Không đợi Giả Vân Địch nói xong, Mai Lan Hi liền ngắt lời hắn, nhìn Thẩm Điềm Hinh nói: “Tiểu khả ái, cậu đừng nói tên xấu xí này là bạn trai cậu đấy?”
Giả Vân Địch: “…”
Thẩm Điềm Hinh bị Mai Lan Hi độc miệng chọc cười một lúc lâu, mới nói: “Trước kia mắt tôi mù…”
“Không sao, bây giờ không mù là tốt rồi.” Mai Lan Hi cười híp mắt nói.
“Mày nói ai xấu xí? Ngu xuẩn!” Giả Vân Địch hung dữ trừng mắt Mai Lan Hi, nghiến răng nghiến lợi mắng.
Nghe vậy, Mai Lan Hi không giận mà còn cười, nhìn về phía Hàn Hành Ngạn nói: “Tôi thấy hai chúng ta có thể hợp tác đấy, hai người cùng đánh tên xấu xí này, thấy thế nào?”
Hàn Hành Ngạn cười nhẹ nói: “Cả ngày đánh nhau, chẳng có ý nghĩa gì, tôi đánh với cậu hai lần, với huấn luyện viên một lần, hôm nay chơi cái gì nhã nhặn chút đi?”
Nói đến đây, Hàn Hành Ngạn nhìn Giả Vân Địch: “Giả Vân Địch, chơi bi-a không? Hai chúng ta đơn đấu, ai thua liền gọi đối phương là ba ba lần, rồi dập đầu ba cái, được không?”
Giả Vân Địch liếc nhìn Hàn Hành Ngạn, trước kia hắn chưa đánh bi-a với Hàn Hành Ngạn, nhưng nếu Hàn Hành Ngạn đã muốn so tài cùng hắn, thì hẳn cũng có kĩ thuật rất tốt.
Thế là Giả Vân Địch đảo mắt, cười lạnh, nói với Hàn Hành Ngạn: “Vì cái gì mà tôi phải so tài cùng cậu? Tôi muốn so tài với hắn!”
Nói đến đây, Giả Vân Địch thuận tay chỉ Mai Lan Hi.
Vừa nói xong, mỹ nam lạnh lùng Mạc Ngôn ở bên cạnh bỗng cười như điên, nhăn nhó cả mặt mũi.
Thẩm Điềm Hinh cảm thấy kì quái, nói: “Mạc Ngôn, cậu cười cái gì?”
Mạc Ngôn cố nín cười, nói với Giả Vân Địch: “Tôi nói cho cậu biết, cậu mà đánh bi-a thắng Mai Lan Hi, tôi cũng quỳ xuống gọi cậu là ba ba lần.”
Nghe vậy, Giả Vân Địch có chút không phục, vì hắn chơi bi-a cũng rất tốt, chưa chắc sẽ thua Mai Lan Hi!
Giả Vân Địch cười lạnh, nói: “Cậu đừng khoác lác nữa, tới đây so tài đi!”
Thế là, Giả Vân Địch và Mai Lan Hi bắt đầu so tài đánh bi-a.
Mai Lan Hi chọn bàn bi-a lỗ lớn, Giả Vân Địch chơi bi-a lỗ không giỏi bằng bi-a chín bi, nhưng hắn vẫn tự tin có thể thắng Mai Lan Hi.
Mai Lan Hi lấy một cây cơ, dùng phấn xoa bề mặt cây cơ rồi mỉm cười nói với Giả Vân Địch: “Hai chúng ta ai chơi trước?”
“Để tôi chơi trước đi!” Giả Vân Địch đã có tính toán, liếc qua Thẩm Điềm Hinh, sau đó cầm lấy cán cây cơ, bày ra một tư thế đánh bi-a tiêu chuẩn, tự cho mình là đẹp trai mà đánh một cái, đánh tan một đồng bi-a.
Mai Lan Hi khẽ cười, một tia tinh nghịch lóe lên trong đôi mắt đào hoa quyến rũ, phủi bột phấn trên tay, không chút hoang mang cúi người, bình tĩnh đánh bi-a.
Thấy vậy, Thẩm Điềm Hinh có chút khẩn trương, nhìn Mai Lan Hi chằm chằm không chớp mắt.
Thế mà trong chớp mắt Mai Lan Hi lấy một trái bóng, sau đó bắt đầu đánh.
Ngay sau đó, mọi người nghẹn họng trân trối nhìn Mai Lan Hi trôi chảy đánh trúng một trái bóng khác, lại một trái bóng đỏ, rồi lại một trái bóng nhiều màu,…
Mai Lan Hi nét mặt bình tĩnh, khuôn mặt tinh xảo tuấn tú hiện lên nét cười như có như không.
Thấy Mai Lan Hi chơi bi-a giỏi như vậy, đám người trong FunPlay bar xôn xao, nhao nhao đến gần xem, vừa nhìn Mai Lan Hi, vừa bàn tán ầm ĩ.
“Cmn, đại ca!”
“Soái ca này thật sự quá trâu rồi! Mẹ hắn là di chuyển hả!”
“Thật đúng là khoe khoang nha!”
“Ngầu muốn chết! Tôi thấy hắn y như là tuyển thủ bi-a đấy!”
…
Trong tiếng nghị luận của mọi người, từng trái bi-a nhiều màu như bị phép thuật khống chế, ngoan ngoãn chạy theo đủ loại đường đi, không nghiêng không lệch lăn vào lỗ.
Chỉ trong năm phút, Mai Lan Hi đã đánh hết bàn bi-a, rồi cầm cán cây cơ cười như không cười liếc xéo Giả Vân Địch nói: “Con trai, mau quỳ xuống gọi ba ba đi!”
Giả Vân Địch: “…”