Chương 5

(13)

Ngày hôm sau, Cam Việt không đến lớp, nghe nói cô ta bị nhiễm lạnh nên phát sốt.

Nhưng tôi có chút lo lắng.

Bản tính Cam Việt rất kiêu ngạo, hôm qua ở trong WC lại bị tôi đánh trả, lại bị tôi dội nước lạnh lên người, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho tôi.

Tôi nghe nói Cam Việt còn có "đàn em" ở trường khác, và nghĩ lại những lời cay nghiệt cô ta đã nói hôm qua, tôi đoán, thể nào sau giờ học Cam Việt cũng sẽ chặn đường tôi.

Quả nhiên, buổi chiều sau khi tan học, tôi bị Cam Việt chặn lại ở cổng trường.

Có nhiều người đứng sau lưng cô ta, nam nữ đều có đủ cả. Trong số bọn họ có hai người mặc đồng phục của trường Trung học số 9 bên cạnh.

Trên trán Cam Việt vẫn còn dán miếng dán hạ sốt.

Bùi Xuyến đứng bên cạnh Cam Việt, cậu ta không dám tiến lại gần cổng trường, chỉ lặng lẽ nắm tay cô ta.

Trong vô thức tôi ngừng bước.

Hạ Trì quay đầu lại nhìn tôi, "Tìm cậu sao?".

Tôi gật đầu.

Hạ Trì mỉm cười, "Không sao, đi với tớ".

Nói rồi, không biết tại sao mà cậu ấy ở trước mặt mọi người lại đưa tay lấy cặp của tôi rồi tùy ý đeo trên vai.

Hạ Trì tiến lên phía trước một bước rồi đứng trước mặt tôi.

Mắt của cậu ấy hơi cận.

Sau khi nhìn rõ người đối diện, đột nhiên cậu bước về phía trước...

Ngang nhiên đá vào mung tên đứng đầu.

Lực không quá mạnh.

"Thật có tiền đồ nhỉ, mấy người các cậu cũng đến đây để giúp người khác gây rắc rối cho một cô gái sao".

Người đối diện dường như rất quen thuộc với Hạ Trì.

Lúc này tôi mới nhớ ra, hình như Hạ Trì từng theo học trường Trung học số 9 trước khi chuyển tới đây.

Sau khi bị Hạ Trì nói vậy, vài người trong số những người Cam Việt dẫn tới không những không tức giận, ngược lại còn đưa cho Hạ Trì một điếu thuốc rồi nói bản thân cũng không biết sẽ đến đây để làm phiền chị dâu.

Hạ Trì đón lấy điếu thuốc nhưng không châm lửa.

Nhưng nghe đối phương gọi tôi chị dâu, tôi có hơi khựng lại.

Tôi vốn định lên tiếng giải thích, nhưng lại bị Hạ Trì lại trực tiếp chuyển chủ đề: "Đi thôi, về nhà mau".

Hạ Trì chỉ có một mình, không cần động thủ cũng không cần dùng bạo lực, nhẹ nhàng giúp tôi giải quyết rắc rối.

Khi rời đi, Cam Việt căm phẫn nhìn tôi chăm chăm, nhưng vì Hạ Trì vẫn còn ở đây nên không dám nói nhiều lời, chỉ có thể để Bùi Xuyến thuyết phục dẫn cô ta rời đi.

Vài phút sau, đột nhiên tôi nhận được tin nhắn từ Cam Việt, đối phương gửi một một đoạn tin nhắn rất dài, nhưng đại ý có thể gói gọn trong bốn từ:



(14)

Một ngày trước hôm diễn ra kỳ thi văn nghệ, Hạ Trì được tỏ tình.

Đối phương là một bạn học nữ cùng lớp chúng tôi, Tống Uyển Phi, cậu ấy có khuôn mặt baby và dáng người cao gầy.

Trông rất xinh đẹp.

Tuy nhiên, có vẻ như không phải kiểu người mà Hạ Trì thích.

Trong tiếng la ó của những người xung quanh, Hạ Trì vừa mới tỉnh dậy, cậu ấy dụi dụi mắt rồi nhỏ giọng nói xin lỗi.

Nhưng Tống Uyển Phi nhất quyết buộc Hạ Trì phải đưa ra một lý do, cậu ấy khó chịu trước áp lực từ Tống Uyển Phi nên gấp gáp đứng dậy muốn rời đi.

Nhưng Tống Uyển Phi lại ngăn Hạ Trì lại.

"Vậy cậu cũng phải nói cho tớ biết, cậu thích kiểu con gái như thế nào?".

Khi đó tôi đi ngang qua chỗ họ để xuống cuối lớp xếp hàng lấy nước, vô tình lại bị kéo vào chuyện này...

"Mẫu bạn gái mà cậu thích là gì?".

"Không thể nào lại giống Châu Vũ được đúng không?".

Trong lớp lúc này lại vang lên một trận cười.

Có người nhân cơ hội này mà buông lời giễu cợt, "Dù gì hai người bọn họ cũng đã hôn nhau ngay trước mặt mọi người rồi, làm gì có chuyện không thể được".

"Có thể là bởi vì ai đó có khẩu vị quá mặn".

Tôi cầm chai nước rỗng của mình trên tay, không bước đi nhưng cũng không ngừng lại.

Ngay bên cạnh, Hạ Trì liếc nhìn tôi rồi nhẹ giọng nói: "Đúng".

"Thật sự là Châu Vũ, tại sao vậy?".

Nói một cách dễ hiểu thì ngay lúc này lớp học như bùng nổ.

Tôi cầm theo chai nước vội vàng quay trở lại chỗ ngồi của mình, Tống Uyển Phi vẫn đứng trước bàn của Hạ Trì, cậu ấy cắn môi dưới, nhìn chăm chăm Hạ Trì một lúc, sau đó đột nhiên xoay người chạy ra khỏi lớp học.

Không lâu sau, chiếc điện thoại tôi để trong túi đột nhiên rung lên.

Khi nhấp vào, là tin nhắn từ Tống Uyển Phi, đại ý nói là hôm nay tôi đã làm cậu ta bẽ mặt trước mọi người, nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.

Cái giọng điệu đe dọa ấy đối với tôi quá trẻ con rồi.

Và còn...

Người từ chối cậu ta là Hạ Trì, tôi làm cậu ta mất mặt khi nào?

Nghĩ lại thì, có lẽ là theo suy nghĩ của Tống Uyển Phi thì việc thua trước một đứa con gái như tôi là một điều nhục nhã xấu hổ.

Tôi cũng không để tâm đến chuyện đó nữa, cất điện thoại đi rồi chuẩn bị tập vở cho tiết học sau.

Chuyện đó vốn dĩ không liên quan đến tôi, khi đó tôi chỉ là đi ngang chỗ đó để lấy nước, sau đó lại vô cớ bị kéo vào cuộc tranh luận của mấy người họ. Tôi biết Hạ Trì nói 'Đúng' là để giúp tôi giải vây, nhưng... khi nhìn vào biểu cảm của Tống Uyển Phi, dường như mọi nguồn cơn thất bại của màn tỏ tình của cậu ta đều là do tôi.

Nhưng tại thời điểm này, chuyện đó đối với tôi không còn quan trọng.

Buổi văn nghệ ngày mai mới là điều quan trọng nhất.

(15)

Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi.

Sáng nay tôi dậy sớm nấu mì trường thọ cho bà, nói cho mẹ biết thời gian tổ chức cuộc thi và hẹn bà hãy đến trường xem tôi tham gia biểu diễn.

Tuy nhiên...

Trước khi cuộc thi bắt đầu, khi tôi đang chuẩn bị ở sau cánh gà, có một sự cố đã xảy ra...

Để phù hợp với bộ trang phục mặc trong buổi trình diễn, tôi đặc biệt chuẩn bị kèm theo một đôi giày cao gót nhỏ.

Khi đang ngồi trên ghế để thay giày, đột nhiên tôi giẫm phải thứ gì đó ở bên trong...

Vật sắc nhọn kia đâm vào lòng bàn chân tôi, và gần như tôi suýt ngã xuống đất vì đau.

Đau quá...

Khi nhìn xuống, chiếc giày đã nhuộm đầy máu.

Thật sự có một mảnh thủy tinh nhỏ ghim trên lòng bàn chân của tôi!

Tôi ngồi trên ghế, cắn môi và cố gắng chịu đựng để lấy những mảnh thủy tinh vỡ ra.

Đôi giày luôn được tôi cất trong tủ, tại sao lại có mảnh thủy tinh trong đó?

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Khoảnh khắc khi nhìn lên, có ai đó đứng bên ngoài nhìn tôi qua khe cửa.