Chương 16

Khúc Hoài sững người, không kìm được đặt tay lên chân mình. "Bắt đầu lại từ đầu sao?" Anh ấy lẩm bẩm.

Tôi ngồi bên cạnh nhìn, hiểu rõ ý của ông ngoại. "Những người có thể vươn ra thế giới đều không phải là người tầm thường, người có năng lực dù đổi sang đường đua khác bắt đầu lại, cũng có thể trở lại đỉnh cao."

Cuối cùng, ông ngoại nói xong câu này một cách dứt khoát, liền không nói thêm gì nữa. Một nụ cười khẽ hiện lên trên khóe miệng tôi. Ông lão xưa nay không thích nói dài dòng. Hôm nay lại tốn công sức nói bóng gió như vậy, xem ra Khúc Hoài tiểu thiên sứ thật sự rất được lòng người.

Ăn cơm xong, Khúc Hoài tích cực nhận rửa bát. Tôi đứng ở ban công gặm táo. Ông ngoại đi tới gõ đầu tôi. "Không biết đi giúp à?"

Tôi cười hì hì: "Ông cũng biết mà, con ghét rửa bát nhất."

Nói xong, tôi lại gần ông ngoại, làm nũng. "Lúc nãy cảm ơn ông nha, soái ca lão gia."

"Hỗn xược!" Ông ngoại ngồi xuống ghế mây, trên tay lật giở tờ báo, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người Khúc Hoài.

Một lúc sau, ông ấy nói với giọng điệu đầy ẩn ý: "Một người, muốn cậu ta tự tin rất khó, nhưng muốn cậu ta tự ti thì dễ như trở bàn tay."

"Ai cũng sẽ gặp phải lúc sa sút, lúc này nếu có người giúp đỡ, nói không chừng có thể thay đổi cả cuộc đời người đó."

Tôi nghe xong liền gật đầu lia lịa. Giơ ngón cái khen ngợi: "Quả nhiên là giáo viên văn nghỉ hưu, nói chuyện toàn mùi triết lý!"

"Mạnh Phồn Tinh! Đừng có nịnh nọt ông, chuyện con cả đêm không về nhà, ông vẫn chưa nguôi giận đâu!". Ông ngoại đại nhân quát lên, tôi đã chạy vọt vào bếp.

"Khúc Hoài, hay là anh ở lại nhà tôi ăn tối luôn nhé?"

Như vậy tôi mới có thể bình yên vô sự vượt qua hôm nay!

Tiểu thiên sứ đúng là tiểu thiên sứ. Có anh ấy ở đây, hôm nay tôi được bình an vô sự.

Ăn cơm tối xong, rửa bát xong, tôi tiễn Khúc Hoài về nhà. Trước khi đi, ông ngoại gọi chúng tôi lại. Ông lấy từ trong phòng ra một xiên kẹo hồ lô mà tôi thích nhất.

"Hôm qua mua cho con, ai ngờ con không về, hơi tan chảy rồi."

Tôi vui mừng nói không sao, đưa tay định nhận lấy. Kết quả ông ngoại không đưa cho tôi, mà trực tiếp đưa cho Khúc Hoài.

"Tại sao con không có?" Tôi bĩu môi.

Ông ngoại đẩy tôi ra ngoài cửa. "Hôm nay có phải sinh nhật con đâu!"

Nói xong, làm bộ định đóng cửa. Còn nói thêm một câu tàn nhẫn: "Tối nay mà còn không về nhà, ông sẽ đánh gãy chân con!"

"Rầm", cửa lớn đóng sập.

Tôi ?????

Trên đường, Khúc Hoài cứ nhìn chằm chằm vào xiên kẹo hồ lô trên tay. Ánh mắt như phát sáng.

"Anh đừng có chỉ nhìn, anh ăn đi chứ!" Tôi muốn ăn lại không có, anh ấy lại còn ngắm nghía.

"Không nỡ."

"Anh đâu phải chưa từng ăn thứ này, mấy hôm trước tôi không phải mua cho anh rồi sao?"

Khúc Hoài lắc đầu. "Vậy thì khác."

"Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được từ người lớn."

"Anh lớn thế này rồi, bố mẹ chưa từng tổ chức sinh nhật cho anh à?"

Vậy mà... vô lý vậy sao?

"Nhà chúng tôi..." Anh ấy dừng lại một chút. "Không có thói quen tổ chức sinh nhật."

"Tôi và Lục Ngạn từ nhỏ đã bắt đầu tiếp xúc với thể thao, tôi học trượt tuyết, cậu ấy học đấu kiếm."

"Ngoài việc học, cuộc sống của chúng tôi chỉ có luyện tập ngày qua ngày."

Khúc Hoài không đi tiếp nữa. Anh ấy ngồi xuống ghế dài bên đường, chủ động kể về quá khứ.

"Bố mẹ tôi kỳ vọng rất cao ở chúng tôi, cao đến mức tôi thường xuyên cảm thấy không thể đạt được kỳ vọng của họ..."

"So với tôi thỉnh thoảng hay nổi loạn, họ thích Lục Ngạn hơn."

Tôi im lặng lắng nghe bên cạnh. Mỗi câu anh ấy nói ra, như có một luồng sức mạnh truyền vào cơ thể tôi. Giúp tôi, đẩy cánh cửa lòng đóng chặt của anh ấy ra.

Chúng tôi ngồi từ lúc hoàng hôn cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh sao lấp lánh.

Anh ấy không nói nhiều, có vài chuyện thậm chí chỉ lướt qua. Nhưng từ những mảnh ghép rời rạc về quá trình trưởng thành này, tôi đã ghép lại được một Khúc Hoài mà tôi chưa từng thấy. Một Khúc Hoài không hề hạnh phúc.

Bố mẹ có tính kiểm soát cực kỳ mạnh mẽ. Vô cùng nghiêm khắc với hai con trai, mong muốn họ trở thành vận động viên xuất sắc nhất. Không có tuổi thơ tự do vui vẻ. Cũng không có bạn bè để cùng nhau chơi đùa. Thậm chí mỗi khi Khúc Hoài có hành động phản kháng, thứ đón chờ anh ấy chỉ là một căn "phòng tối nhỏ" để "nhìn lại bản thân".

Để hai đứa con ngoan ngoãn nghe lời, trở thành "con nhà người ta" khiến người khác ngưỡng mộ khen ngợi. Gai trên người họ bị nhổ bỏ. Cuộc sống giống như bảng kế hoạch. Phải làm gì, không được làm gì. Đều sẽ được thông báo và sắp xếp sẵn. Giống như một cỗ máy không có linh hồn.

Môi trường gia đình như vậy, thật quá ngột ngạt.