Chương 137

Đại khái là trước đó có quá nhiều tin hot, nửa tháng kế tiếp, giới giải trí đều không có gì chấn động. Những người thích bát quái vô cùng buồn chán, đành phải nắm lấy mấy tai tiếng của các tiểu minh tinh thưởng thức, ngay cả Chu Dĩnh Khiết dắt chó đi dạo chụp ảnh cũng lên top 1 từ khóa. Mắt thấy không thể chịu nổi những ngày như thế này nữa, thì một tin đồn từ đâu bay đến, nhất thời làm cho mọi người tràn đầy tình cảm mãnh liệt.

@ Ban đêm bát quái chưa ngủ V: xin thông báo, nam minh tinh L và nữ minh tinh Y gần đây đã đi lĩnh giấy chứng nhận, tình yêu đại thúc loli cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Tài khoản "Bát quái ban đêm chưa ngủ" có trên trăm vạn fan, sức ảnh hưởng tự nhiên không cần nhiều lời, mà tuy rằng không hề chỉ ra, chỉ dựa vào mấy từ mấu chốt đã đủ, hầu như tất cả mọi người đều biết anh ta đang ám chỉ ai. Một thời gian, tin tức nói vềchuyện Lê Thành Lãng và Nghi Hi đã lĩnh giấy chứng nhận cũng được lan truyền khắp nơi.

Xét thấy từ khi hai người công khai tình cảm, loại tin đồn này chưa từng gián đoạn, có rất nhiều người cũng không tin tưởng. Cho dù sau "Ban đêm bát quái chưa ngủ", mấy doanh tiêu hào khác nhiều người theo dõi cũng đăng bài y hệt, không ít quần chúng vẫn kiên trì, "Doanh tiêu hào lại tới tuyên truyền rồi. Lần trước mới nói Nghi Hi đang cùng mẹ đẻ giành vai, hiện tại lại chạy đi kết hôn, mỗi ngày của cô ấy trôi qua cũng quá đặc sắc đi!"

Ngoài cục dân chính khu Mẫn Hàng Thượng Hải, một chiếc SUV màu đen khiêm tốn dừng lại ven đường, Lê Thành Lãng hỏi: "Em chuẩn bị xong chưa? Phải xuống xe rồi."

Nghi Hi lấy kính râm đeo lên, quay đầu cười với Lê Thành Lãng, "Làm như đi thách đấu không bằng... Không cần chuẩn bị, em vô cùng thoải mái."

Sau khi thành danh, đi ra đường không tránh khỏi bị nhận ra, lúc nào Nghi Hi cũng trang điểm khá là khiêm tốn, màu trang phục cũng toàn là xám và đen, mỗi lần lộ diện bị chụp tung lên mạng, fan liền chọc cô hận không thể ném mình vào trong đám đông. Nhưng hôm nay Nghi Hi ăn mặc rất cẩn thận, váy ngắn màu đen phối hợp áσ ɭóŧ ren màu trắng, mái tóc dài được ép thẳng, nhu thuận buông xuống đầu vai. Tuy rằng kính râm che khuất nửa gương mặt, nhưng nhìn những điểm lộ ra, có thể thấy cô còn trang điểm rất tinh xảo.

Đây là sự kiên trì của Nghi Hi, trước khi ra khỏi cửa cô vừa làm tóc, vừa nói: "Chúng ta là đi lĩnh chứng, đương nhiên phải ăn vận thật đẹp! Hơn nữa vào cục dân chính nhất định sẽ bị nhận ra, anh có mang mặt nạ bảo hộ cũng vô dụng, giấy căn cước kiểu gì cũng phải chuyển lên. Dù sao cũng bị mọi người chụp đăng lên mạng, em vẫn nên mặc đẹp mắt một chút!"

Mà bên cạnh Nghi Hi, Lê Thành Lãng cũng áo sơ mi trắng phối với quần tây màu đen. Cách ăn mặc như vậy đối với anh mà nói coi như hiếm thấy, dưới tình huống bình thường, Lê Thành Lãng hoặc là tham gia hoạt động mặc quần áo chỉnh tề, hoặc là áo Polo hoặc áo len đan, kiểu áo sơ mi trắng - pháp bảo mà thiếu niên xanh mướt cần thiết này, anh vẫn luôn xin miễn cho kẻ bất tài.

Chỉ có điều Nghi Hi rất vừa lòng, lần nữa thưởng thức vẻ ngoài của anh, cô làm một nụ hôn gió, "Chúng ta mặc đồ đôi nha, lát nữa chụp ảnh chắc chắn nhìn rất đẹp!"

Nếu như không phải bối cảnh chụp ảnh là phông đỏ, thật ra cô rất muốn mặc cái váy đỏ Chanel. Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao tạm thời cô còn chưa nghĩ ra, nên chọn trang phục màu đỏ nào cho Lê Thành Lãng...

Về sự việc hai người đi lĩnh chứng này, gần như là sau một giây quyết định thì bắt đầu chuẩn bị. Nghi Hi là hộ tịch Hồng Kông, tư liệu và thủ tục phải chuẩn bị có chút phiền phức, nhưng Lê Thành Lãng làm xong vô cùng nhanh chóng, lực hành động quả thực rung động Nghi Hi, khiến cô không nhịn được hoài nghi, người chủ động đề xuất kết hôn là anh ấy chứ không phải mình.

Về phần địa điểm lĩnh chứng, lựa chọn cuối cùng của hai người là Thượng Hải - trên hộ tịch của Lê Thành Lãng, Nghi Hi đối với Hồng Kông không có cảm giác quy thuộc gì, đồng thời cũng cảm thấy khoảng cách giữa Thượng Hải và Nam Kinh khá gần, cô tình nguyện kết hôn ở đây hơn.

Sau khi Vương An Huệ nhận được tin tức không nói gì nhiều, đại khái cũng có chuẩn bị tâm lý, tốt xấu gì lần này Nghi Hi cũng sớm nói với chị. Chỉ là lúc đang đợi chứng minh độc thân chứng minh xuống, chị ấy nửa đùa nửa thật nhắc một câu, "Hai người có muốn làm công chứng tài sản trước không? Dù sao tài sản mang danh nghĩa hai người cũng không ít, công chứng một chút sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái trong tương lai."

Phiền toái tương lai, là lo lắng ly hôn sẽ có tranh chấp tài sản đi. Nghi Hi nhìn Lê Thành Lãng bên kia ghế sofa, anh cũng nghe thấy lời của Vương An Huệ, lại không mở miệng, mà chờ câu trả lời từ cô.

Nghi Hi lắc đầu, "Không cần, nếu như thật sự có ngày mà chị lo lắng, đương nhiên em phải bắt Lê Thành Lãng gánh trách nhiệm. Em sẽ giao phí nuôi dưỡng cho anh ấy!"

Vương An Huệ: "..."

Lê Thành Lãng: "..."

Nghi Hi gây cười, nhưng trong lòng Lê Thành Lãng biết rõ, hai người đều ôm lòng tin cực đại với cuộc hôn nhân này. Không muốn vì tương lai tách ra làm bất kỳ chuẩn bị gì, bởi vì từ lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ đã quyết định vẫn tiếp tục.

Hai người nắm tay tiến vào đại sảnh cục dân chính, hiện tại là buổi sáng, hôm nay người lĩnh chứng có hơi nhiều, nhân viên công tác bận rộn, các cặp đôi đã sớm dính vào nhau ngọt ngào thì thầm to nhỏ. Tất cả đều có việc vui của riêng mình, nên khi hai người lấy số xong bắt đầu xếp hàng, cũng không bị phát hiện.

Nghi Hi quay đầu nhìn Lê Thành Lãng, anh cũng đeo kính râm như cô, chỉ có điều không đội mũ. Nghe thấy số thứ tự càng ngày càng gần, cô vặn vẹo thân thể, cảm thấy lòng bàn tay có chút run lên. Trước khi xuống xe giả vờ hào phóng tiêu sái, không nghĩ rằng ngồi ở chỗ này lại bắt đầu khẩn trương, cô không nhịn được oán trách bản thân, chẳng phải chỉ là đi đăng ký thôi sao! Đã đi đến rất nhiều lễ trao giải, buổi họp báo, trong trường hợp này lại có thể rụt rè!

Cô không chịu được, nâng tay tháo kính râm của Lê Thành Lãng xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của anh hỏi: "Anh có khẩn trương không?"

Lê Thành Lãng: "Cũng không phải đi thách đấu, anh rất thoải mái."

Lại dám lấy lời của cô phản kích. Nghi Hi chép miệng, "Nhưng em rất khẩn trương. Anh bình tĩnh như vậy, nhất định là một chút cũng không kích động, xem ra kết hôn với em cũng không vui vẻ mấy!"

Lê Thành Lãng xem vị hôn thê đang càn quấy, giương môi cười một chút, đưa tay ra ôm chặt lấy bờ vai cô, "Không còn cách nào, dù sao trường hợp này đã ở trong đầu tưởng tượng quá nhiều lần, đối với anh mà nói thật sự rất thiếu cảm giác mới lạ."

Trong đầu đã tưởng tượng...

Nghi Hi bị lời nói của anh làm cho mềm lòng, lời còn chưa ra khỏi miệng, khóe môi đã nhấc lên trước. Cô chun mũi nhìn anh, âm thanh mềm mại ngọt ngào, "Vậy chúc mừng anh, mộng đẹp thành thật nha."

Cách vài cái ghế là một đôi, cô gái đang ngồi nghịch di động, bỗng nhiên nói: "Ông xã ông xã, mau nhìn, weibo này nói Lê Thành Lãng và Nghi Hi cũng muốn lĩnh chứng ôi! Anh nói xem bọn họ sẽ lĩnh chứng ở đâu?"

Cô vợ để điện thoại trước mặt chồng, bởi vì âm lượng có chút lớn, người chung quanh đều nghe thấy. Anh chồng đưa mắt nhìn, thuận miệng nói: "Không biết, Hồng Kông đi, không phải Nghi Hi là người Hongkong sao? Chẳng qua ở trong nước cũng có khả năng, Lê Thành Lãng là người ở đâu tới?"

Cô vợ đáp: "Thượng Hải, em nhớ là nhà anh ấy ở khu Mẫn Hàng, nói không chừng cũng sẽ lĩnh chứng ở đây..."

Âm thanh của cô gái bỗng nhiên nghẹn trong cổ họng, bởi vì thấy ở đó cách mấy bước không xa, cặp đôi nam nữ vừa được bọn họ bàn tán một phen đang ngồi dựa sát vào nhau, trong tay Nghi Hi còn cầm kính râm của Lê Thành Lãng.

Những người còn lại cũng phát hiện, âm thanh hút khí trước sau vang lên, vài người mất bình tĩnh còn kêu lên thất thanh. Tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng thật sự bị phát hiện Nghi Hi vẫn có chút không được tự nhiên, hơn nữa Lê Thành Lãng còn ôm cô trong lòng.

Cô giãy dụa, tận lực thong dong sửa sang lại tóc tai. Lê Thành Lãng đưa tay qua đây, Nghi Hi cho rằng anh còn muốn làm cái gì, vô ý thức lóe lên một cái, lại phát hiện anh cũng giúp cô tháo kính râm xuống.

Nghi Hi nghi hoặc, Lê Thành Lãng khẽ mỉm cười, "Đến chúng ta rồi."

Bên tai truyền tới âm thanh gọi số, Nghi Hi cúi đầu xem tờ giấy nhỏ, quả nhiên đến lượt bọn họ.

Hai người đứng trước quầy, nhân viên công tác đưa qua tờ đăng ký, bọn họ điền đâu vào đấy. Mà bất luận là trong quầy, hay bốn phía, từ đầu đến cuối những ánh mắt hàm chứa quá nhiều thâm ý đều chưa từng rời đi. Quần chúng đè nén kích động trong lòng, nhao nhao giơ điện thoại di động lên, từ các góc độ bắt đầu quay chụp.

Sau khi điền xong, Nghi Hi định tiến dần lên đưa bản khai, Lê Thành Lãng lại lấy qua kiểm tra, sau khi xác định không có vấn đề, anh đem tờ khai cho nhân viên công tác, đồng thời nói với Nghi Hi: "Gần đây em không luyện chữ à? Hình như có chút thụt lùi."

Luyện chữ? Đương nhiên là gần đây cô không rảnh luyện rồi! Nhưng hiện tại là lúc để tán gẫu chuyện này sao? Anh có biết đang có mấy chục đôi mắt nhìn chúng ta như hổ rình mồi không!

Nghi Hi thấp giọng phản bác, "Không luyện chữ cũng đẹp hơn anh viết."

Lê Thành Lãng mỉm cười phụ hoạ, "Ừ, đẹp hơn anh viết."

Nhân viên công tác che l*иg ngực, cảm giác có điểm không chịu nổi. Thân là dân FA, mỗi ngày giúp người ta đăng ký kết hôn đã vô cùng đày đọa, hôm nay lại còn đến một phát lớn! Lê Thành Lãng và Nghi Hi... Bọn họ khoe ân ái dưới mắt cô huhu!

Tiếp đó hai người trình thẻ căn cước và hộ chiếu, cô nhân viên bắt ép mình dùng giọng điệu vững vàng hỏi: "Lê Thành Lãng tiên sinh? Nghi Hi tiểu thư?"

Nghe một chút, riêng đọc ra cái tên này, cũng cảm thấy không chân thật. Nhân viên công tác cảm thấy bản thân biến thành vai phụ trong phim điện ảnh tình yêu, hay là may mắn có thể làm người chứng kiến cho nam nữ chính.

Máy quay phim ở đâu rồi? Nhanh quay cận mặt giúp tôi một cái!

Lê Thành Lãng: "Vâng, có vấn đề gì sao?"

Vẻ mặt anh ôn hòa, khi nói chuyện nhìn thẳng vào mắt nhân viên công tác. Cô nhân viên vừa rồi còn miễn cưỡng có thể duy trì tố chất chuyên nghiệp, giờ phút này lại sụp đổ toàn bộ, gò má ửng đỏ, lẩm bẩm: "Không, chỉ là em cảm thấy, hôm nay nghề của mình sang một trang mới..."

Lê Thành Lãng cười.

Kỳ thật vẫn là có vấn đề, hai người cũng không chuẩn bị hình trước, cho nên còn phải lên tầng chụp. Chụp ảnh cũng là cô gái hai mươi mấy tuổi, sau khi đưa một đôi đi xuống vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, thì lập tức bị hai người vừa xuất hiện làm mờ mắt!

"Lê... Lê Thành Lãng, còn có Nghi Hi...???"

Lê Thành Lãng ôm chặt lấy vai Nghi Hi, "Chúng tôi muốn chụp ảnh, phiền bạn rồi."

Cô gái như lọt vào sương mù, ngay cả màn trập cũng không ấn được, làm đi làm lại nhiều lần. Mà đây cũng vừa hay cho Nghi Hi cơ hội điều chỉnh vẻ mặt, khi quay phim cô chính là chủ nghĩa hoàn hảo, có thời đạo diễn gọi mình qua không hài lòng còn phải quay lại, lúc này nếu như thợ chụp ảnh tay chân lanh lẹ, cô còn định suy nghĩ làm thế nào yêu cầu chụp lần hai.

Thợ chụp ảnh rốt cục điều chỉnh tốt chính mình, cô gái nhìn phía sau màn ảnh, hai đại minh tinh chói mắt sóng vai ngồi. Giờ khắc này, dường như bọn họ đã cởi bỏ tất cả hào quang, chỉ giống như tất cả những cặp đôi cô từng chụp, trên mặt mang theo nụ cười không thể bỏ qua.

Nhìn máy ảnh tối đen, Nghi Hi bỗng nhiên đem đầu nghiêng về phía Lê Thành Lãng, "Vừa rồi em mới nghĩ tới, đây chắc là tấm hình chung quan trọng nhất, trong cuộc đời này của chúng ta đi?"

Lê Thành Lãng cũng hơi nghiêng về phía cô, hai người kề sát đầu vào nhau. Âm thanh của anh ấm áp, "Đúng vậy, phải giữ lại cả đời, cho nên cười đẹp mắt một chút."

Màn trập đè xuống, giờ khắc này vĩnh viễn được khắc ghi.

Cho dù rất nhiều năm sau lần nữa mở ra xem, vẫn có thể nhớ đến từng lí từng tí lúc ấy, là hồi ức đáng giá nhất, thuộc về hai người họ.

Sau đó trình tự càng đơn giản, nhân viên công tác đem tấm hình dán lên, lại đóng dấu chồng dấu chạm nổi. Khi cô đưa hai sổ nhỏ màu đỏ qua, mới phát hiện có cô gái ôm một bó hoa bách hợp tới đây. Mặt cô gái đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: "Cái đó, Nghi Hi, cả Lê ảnh đế nữa, em rất thích hai anh chị! Đây là hoa ông xã em tặng, giờ trao lại cho hai người, chúc hai anh chị trăm năm hòa hợp!"

Quần chúng có mặt tại hiện trường đều bắt đầu vỗ tay hoan hô, bất luận có phải fan của bọn họ hay không, có thể lĩnh chứng cùng một ngày với đại minh tinh đều là chuyện may mắn, mọi người rất vui được làm người chứng kiến cho chuyện này.

Nghi Hi vừa kinh ngạc lại vui vẻ nhận lấy hoa, cười ngọt ngào, "Cảm ơn, cũng chúc hai bạn trăm năm hòa hợp! Mọi người cũng thế, tân hôn vui vẻ! Nếu như muốn đăng hình của chúng tôi, nhớ phải PTS tôi đẹp một chút nha, đại ân không lời nào cảm tạ hết được!"

Bên trong cười lăn cười lộn, Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng rời khỏi đại sảnh đăng ký, giấy hôn thú trong tay Lê Thành Lãng, cô đoạt lấy lật ra xem, nửa buổi mới thấp giọng nói: "Cho nên, chúng ta đã kết hôn?"

Lê Thành Lãng nhìn cô, "Ừ, chúng ta kết hôn rồi."

"Từ giờ trở đi, em chính là phu nhân của anh?"

"Về ý nghĩa luật pháp, thì là vậy. Từ giờ trở đi, anh chính là chồng của em. Cho nên, Lê phu nhân, mong được chỉ giáo nhiều hơn."

Lê phu nhân.

Khi nói ba từ kia cổ họng anh có phần sít chặt, sự tình quá mức mong đợi rốt cục thực hiện, bản thân anh cũng cảm thấy không chân thật.

Nghi Hi ôm giấy chứng nhận nhìn thẳng vào anh, một lát sau cong môi cười một tiếng, "Được thôi. Ông xã đại nhân, cũng mong anh chỉ giáo nhiều hơn."

HẾT CHƯƠNG 137