Từ chương này, mình xin phép đổi cách xưng hô nha:3333
Phương Thịnh Lâm - hắn,
Sơ Hàng - cậu,
Hà Minh - anh.
- ----------------------//-------------------------------------------
Thời điểm về đêm tại Phòng VIP của Alice.
"Chị Trương, đến rồi, để Thịnh Lâm kính chị một ly." Phương Thịnh Lâm ngồi trên ghế salon bằng da cao cấp, cầm ly rượu trong tay, nhẹ nhàng đưa tới.
Đêm nay hắn mặc một chiếc áo ngắn màu trắng trong suốt, hở nửa cổ áo, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy quang cảnh sung mãn nhiệt huyết. Chị Trương nhìn qua hắn, khóe mắt với đường kẻ mắt đen tinh xảo nổi lên ý cười, không vội cầm lấy ly rượu của Phương Thịnh Lâm, mà là đứng đó vươn đầu ngón tay vuốt chén rượu chậm rãi, nhàn nhạt, khi thì nhẹ nhàng, khi thì có chút mạnh bạo.
Cánh tay Phong Thịnh Lâm thon dài cố gắng giữ vững theo từng cử động của cô, gân xanh nổi lên. Chị Trương liền thuận theo đường nét rõ ràng mà từng bước di chuyển đầu ngón tay lên cổ bên phải của hắn. Trong hộp đêm, tiếng nhạc xập xình, một chút ánh sáng rơi trên má và giữa lông mày của Phương Thịnh Lâm. Sau đó, bàn tay dịu dàng của chị Trương ôm lấy cổ hắn, từ từ kéo hắn lại gần bên mình. Chẳng mấy chốc, hai người liền gần nhau trong gang tấc, mắt đối mắt nhìn nhau.
Ly rượu kẹp giữa hai người, tay Phương Thịnh Lâm vô tình chạm vào ngực chị Trương, nhưng Chị Trương dường như không thèm quan tâm, cô cười nhẹ, răng môi nhu tình, hơi thở ấm áp từ từ phả vào mặt hắn. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt không chút biểu cảm của Phương Thịnh Lâm, ôn nhu nói: "Anh có biết tại sao ở đây có người như vậy, nhưng em chỉ chọn mình anh không?"
"Được chị Trương coi trọng là vinh hạnh của Thịnh Lâm." Phương Thịnh Lâm cung kính nói.
Chị Trương nhàn nhạt cười một tiếng, đem Phương Thịnh lâm ôm càng sát hơn. Khuôn mặt cô chạm nhẹ vào hai má Phương Thịnh Lâm, đôi môi đỏ mọng vuốt ve dái tai hắn, cô cẩn thận nói: "Em thấy một nhân tình như anh, tốt hơn họ nhiều."
"Có thể làm chị Trương vui vẻ, vậy là đủ." Phương Thịnh Lâm thản nhiên nói. "Nào! Uống!"
Một lúc sau, Phương Thịnh Lâm mượn cớ, chuồn ra khỏi đám người..
Hắn đến cuối dãy hành lang dài, châm một điếu thuốc cho mình.
Đối với loại cuộc sống này hắn đã sớm chết lặng, không còn như lúc mới bước vào, trên mặt tràn đầy bối rối cùng luống cuống.
Giãy giụa trong sự u ám tột cùng như một con bướm sắp chết, cuộc sống nghiệt ngã đã gϊếŧ chết hết nhiệt huyết, hy vọng vào tương lai của hắn.
Những người phụ nữ đó nhìn trúng hắn như nhìn trúng một cái túi da.
Họ muốn gì, hắn sẽ cho cái đó.
Dù sao thì hắn đối với cuộc đời tàn tạ này, đã sớm không đòi hỏi, không kỳ vọng.
Không lâu sau, A Quang từ trong hộp đêm bước ra, đi thẳng đến trước mặt Phương Thịnh Lâm, nghi ngờ nói: "Chị Trương là một đại thụ lớn không phải rất tốt sao. Chị ấy cố tình ném cành ô liu, tại sao anh Phương không... " "Cậu muốn đi? "Phương Thịnh Lâm không trả lời vấn đề của A Quang, hỏi lại.
A Quang do dự một chút rồi gật đầu, "Anh Phương, nếu anh không có ý đó thì em đi. Anh cũng biết hoàn cảnh của em. Hơn nữa, làm chó cho một người còn hơn bị hàng nghìn người cưỡi, phải không?"
Phương Thịnh Lâm đột nhiên cười lạnh, con ngươi hiện lên một tia lạnh lùng, "Nói thật hãy ở lại đây, bên ngoài không tốt như cậu nghĩ đâu."
"Nhưng..." A Quang muốn tranh luận điều gì đó, nhưng cuối cùng đành chịu thua, anh lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động màu đen, đưa cho Phương Thịnh Lâm, "Anh Phương, đây, vừa rồi điện thoại của anh đổ chuông, Em lấy nó đưa đến đây cho anh. "Phương Thịnh Lâm ngậm điếu thuốc trong miệng, nhận lấy. "Kia nếu không việc gì thì em vào trước. Chị Trương và những người khác vẫn đang đợi."
Phương Thịnh Lâm phất phất tay, không để ý đến anh nữa. Sau khi A Quang bước vào, hắn mở khóa điện thoại một cách thích thú. Là một loạt tin nhắn.
Tất cả tinh nhắn đều từ một người, là Sơ Hàng.
Phương Thịnh Lâm kiên nhẫn xem hết, vẫn còn có chút cáu kỉnh, lần này có vẻ tốt hơn, viết nguyên câu chuyện chứ không thèm hỏi.
Lần đầu hai người gặp nhau thế nào, thân với nhau ra sao, thích thế nào, bây giờ thì ra sao. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Nhìn lần cuối cùng, Phương Thịnh Lâm trực tiếp tắt màn hình điện thoại, vẻ mặt so với lúc trước lạnh hơn mấy phần. Hắn cảm thấy tức giận một cách khó hiểu, nhưng lại không biết cơn tức giận này từ đâu ra, rất bực bội.
Phương Thịnh Lâm "rít", cau mày châm điếu thuốc rồi khó chịu đi về phía hộp đêm.
Mặt khác, Sơ Hàng ở đại học C đã say rượu bất tỉnh từ lâu, sắc mặt đỏ bừng nằm trên bãi cỏ. Cuối cùng, được các sinh viên khoa nghệ thuật đi ngang qua thấy, mới đưa cậu trở về ký túc xá.
Những người bạn cùng phòng khác không có ở đó, chỉ có Hà Minh đang nghiêm túc làm bài, chạy nước rút cho kỳ thi sát ngạnh.
"Cậu ấy bị sao vậy?" Hà Minh nhìn Sơ Hàng say thành bộ dạng này, hỏi.
Hai sinh viên khoa nghệ thuật lắc đầu, sau đó Hà Minh cảm ơn xong, liền dìu Sơ Hàng đến bên giường, cởi giày cho cậu, sau đó rửa mặt cho cậu bằng nước sạch. Sau khi lo liệu xong xuôi, anh lặng lẽ ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt tiều tụy cúa Sơ Hàng.
Một lúc lâu, anh mới chậm rãi nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng, như thể đang nói với chính mình, "Tôi chỉ có thể làm được đến mức này mà thôi."