Chương 49: Cách báo đáp của đại ma vương

“Sao? Không hài lòng?" Nguyễn Tuấn Kiệt đứng phía sau cô.

An Thư đỡ trán: "Đây không phải là vấn đề có hài lòng hay không..."

"Thế là vấn đề gì?"

"Nguyễn tổng..."

"Gọi tên tôi."

"Được! Nguyễn Tuấn Kiệt, anh không cảm thấy anh đối với tôi... tốt quá à?" Tốt đến nỗi cô không nghĩ vặn vẹo không được.

"Cuối cùng thì em cũng biết tôi đối tốt với cô rồi à." Anh trưng ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.

Thấy cô tỏ ra rối rắm, con ngươi anh hơi ảm đảm, nhưng hồi phục rất nhanh: "Em đã cứu Tiểu Khiêm nên anh sẽ giúp đỡ em cũng như báo đáp, với lại…”

Nói tới đây, anh hơi dừng lại, sau đó nhìn thẳng vào cô: "Hay anh mong tôi sẽ dùng cách khác để báo đáp?"

Đúng cô không nên nghĩ nhiều, xem như có thể hạ xuống, cô vội xua tay nói: "Không có, không có, như vậy là tốt... tốt lắm rồi..."

Cách báo đáp đó thì thôi, cho xin kiếu.

Người như Nguyễn Tuấn Kiệt, sao có thể là người cùng một thế giới với cô được. Quá khứ đã từng nhưng hiện tại sẽ không.

"Còn sớm, em nghỉ thêm một lát đi rồi xuống lầu ăn sáng."

"Ừm."

Sau khi Nguyễn Tuấn Kiệt rời khỏi, An Thư nằm bò lên trên giường, cũng không thấy buồn ngủ.

Một người đang chờ tin dữ như cô thì sao mà ngủ nổi?

Cho dù bên đạo diễn rất hài lòng về cô, nhưng suy cho cùng cũng đâu đè được áp lực bên phía nhà đầu tư.

Không thể cứ ngồi chờ chết thế này được. Cô phải nghĩ cách

RS: Có đó không?

Lucifer: Ôi, sao đại minh tinh lại có thời gian chủ động tìm thí dân thế này?

RS: Có việc cần nhờ.

Lucifer: Xảy ra chuyện gì à?



RS: Có thể đừng hỏi lí do được không?

Lucifer: Việc gì? Đừng nói về bộ phim của mày nha. Thiếu tiền? Không thể nào, mày mà thiếu tiền tao đi đầu xuống đất.

RS: Chừng nào về?

Lucifer: Chưa biết, nhưng sắp không lâu đâu.

Lucifer: Ha ha, cưng à, đây là lần đầu thấy cưng cầu tôi giúp đấy.

RS: Hôm nào về nước? Để tôi đi đón.

Lucifer: An Thư, mày vô tình thật! Có việc mới tìm.

Nếu không phải vì bất đắc dĩ, cô cũng không muốn nợ nhân tình người khác, đặc biệt là những đối tượng mà cô đã từng qua lại.

Tình cảm, thứ này cô đã sớm không mất rồi, cũng không muốn có lại nữa.

Còn về việc tại sao cô không nhờ Nguyễn Tuấn Kiệt, cô đã dây dưa với Nguyễn gia quá nhiều rồi, cô không muốn dính sâu thêm nữa, đặc biệt là với anh.

Một tiếng sau, cuối cùng An Thư cũng đợi được một cuộc điện thoại.

Là Minh Trang gọi tới.

An Thư siết chặt lòng bàn tay, hít sâu một hơi rồi nghe máy: "Alo?"

"9 giờ sáng bấm máy, đừng quên đấy, tự mà lái xe tới, tôi còn phải lo cho Ninh Tuyết , không rảnh để lo cho cô. Dù sao thì cô giỏi như vậy, cần gì đến tôi!"

Minh Trang vẫn ngoa ngoắt như thế, khác mỗi cái là giọng điệu hôm nay rất không tốt, như thể cô nợ cô ta mấy tỷ không bằng.

"Gì cơ? Bấm máy?" An Thư sững sờ.

"Có phải cô ngủ tới hồ đồ luôn rồi không? Mau lên, ngày đầu tiên không được đến muộn." Minh Trang bực dọc, rồi dập "bụp" điện thoại.

An Thư cầm điện thoại, mãi vẫn không hiểu chuyện gì.

Cô lăn xuống giường, đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng gọi điện cho đạo diễn: "Alo, đạo diễn Giang ạ, xin lỗi vì sáng như vậy đã gọi điện làm phiền ngài, nhưng có chuyện này tôi muốn hỏi một chút!"

"Cô muốn hỏi chuyện Triệu phu nhân muốn thay cô đúng không?"

"Vâng." Tim An Thư thắt lại, quả nhiên Phạm Thu Minh đã ra tay.



“An Thư, tôi và chế tác còn có cả biên kịch Dung nữa đều rất hài lòng với cô, nhưng mà hiện thực tàn khốc, quay phim đâu chỉ có mỗi tình cảm là được đâu, quan trọng nhất vẫn là tiền đầu tư, có đôi lúc tuyển diễn viễn nào vào vai gì thực sự không phải do chúng tôi quyết định. Người gật đầu cuối cùng không phải là người bỏ tiền nhiều nhất thì còn là ai!”

An Thư nghe mà tâm trạng như rơi xuống vực sâu không đáy, cô vẫn sẽ bị thay thế ư? Vậy tại sao Minh Trang vẫn bảo cô đi quay phim?

“Tối hôm qua, quả thực Triệu phu nhân đã tìm tôi, bà ấy bảo cô là người mới nên không đồng ý cho cô tham gia vào bộ phim này, nhưng mà….” Giang Hùng dừng lại một lát.

An Thư sốt ruột đến mức hận không thể lôi đạo diễn Giang từ đầu dây bên kia qua đây, túm cổ lắc cho ông ta một trận, có thể nói lèo một mạch được không?

“Nhưng mà An Thư này, số cô may lắm đấy, một nhà đầu tư khác nhìn trúng cô, còn tỏ rõ lập trường, Thanh Vân nhất định phải là cô mới được! Thế nên, cố gắng cho tốt nhé!"

“Thật ạ?” Trái tim vừa mới rơi xuống vực sâu của An Thư đã vèo một cái phi thẳng lên trời, đừng có kí©h thí©ɧ thế được không, cô cảm thấy như thể đang bị đạo diễn đùa giỡn: “Đạo diễn Giang, ông cố ý chứ gì! Tôi bị ông doạ cho đến mức sắp đau tim rồi đây này!”

“Ha ha ha, bây giờ thanh niên sao mà dễ bị kí©h thí©ɧ thế!”

“Dù sao thì ông cũng phải cho tôi một câu trả lời chính xác chứ, tóm lại tôi có bị đổi hay không?”

“Không đổi, không đổi, không đổi, nhà đầu tư kia rót cho chúng ta 10 tỷ cơ, bằng tổng số vốn mà SVC và Triệu Gia đầu tư cho chúng ta đấy, cho nên người bên đó nói mới được tính!’

“Nhà đầu tư của bộ phim này không phải chỉ có Triệu Gia và SVC thôi sao? Sao tự nhiên lại chui thêm một nhà nữa vậy” Cô cảm thấy có chút kì lạ.

“Vừa mới tham gia vào đấy, sau này rồi cô sẽ biết thôi.” Ngữ khí của Giang Hùng cực kì hưng phấn.

Đột nhiên có thêm một khoản đầu tư 10 tỷ, tổng cộng có hơn mấy chục tỷ tiền đầu tư, hơn nữa diễn viên mà ông hài lòng nhất - An Thư lại không bị cái đám đầu tư không biết nghề đó đổi mất, làm sao mà ông không vui cho được?

“Vâng ạ, cảm ơn đạo diễn!”

An Thư cúp điện thoại, "két" một tiếng, cửa phòng bị người khác đẩy ra, hoá ra là anh.

An Thư vui sướиɠ hét lên một tiếng, sau đó nhào đến ôm lấy chằm lấy anh.

Nhưng thôi, chẳng có gì quan trọng hơn là lại nhìn thấy nụ cười rạn rỡ tươi tắn trên gương mặt cô.

Nguyễn Tuấn Kiệt bước đến: "Có chuyện gì mà vui thế?"

Cô nhận ra mình vừa làm gì, vội buông anh rã. Cô tươi cười nói: "Vừa nãy đạo diễn thông báo với tôi là vai diễn của tôi sẽ không bị thay đổi, nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này rất thích tôi!"

"Thế à? Chúc mừng em!" Nguyễn Tuấn Kiệt chúc mừng cô như thật.

An Thư ngẫm nghĩ xoa cằm: "Nhưng mà đạo diễn không nói cho tôi biết nhà đầu tư đó là ai, nhưng chắc chắn người đó là một người cực kì có phẩm vị, mắt nhìn người cực kì cực kì tốt và là một người cực kì cực kì đẹp trai!"

Nguyễn Tuấn Kiệt cười khẽ: "Em nghĩ như thế thật sao?"

"Đó là điều đương nhiên rồi!" An Thư tỏ vẻ đương nhiên, sau đó cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Nếu như thế thì, thời gian sắp tới tôi đều phải đi quay phim, có lúc còn phải quay cả đêm nữa. Cực rồi đây”