Chương 46: Bảo bối, muốn gả cho em thôi

“Con bà nó! Mấy người nghĩ mình là ai chứ!" An Thư đột nhiên kích động vung nắm đấm, nếu không phải Nguyễn Tuấn Kiệt phản ứng nhanh thì một đấm này xem chừng cũng đủ khiến anh lệch hàm.

"Con gái không được chửi bậy." Nguyễn Tuấn Kiệt cau mày.

Mặc dù bộ dáng cô chửi bậy cũng rất đáng yêu. Yêu mù quáng, người ta làm gì cũng dễ thương cả.

An Thư say đến mơ hồ, nhưng đại khái là trong tiềm thức vẫn cảm nhận được người đang ôm cô lúc này không hề có ác ý, thậm chí còn vô cùng dịu dàng, vì vậy mới dần dần thả lỏng, ngồi trên đùi người đàn ông, tựa vào l*иg ngực anh ta, không giãy dụa nữa mà chỉ lèm bèm: "Chẳng qua bà đây khinh không thèm làm thôi. Nếu không... nếu không chỉ cần gương mặt này của bà... đi tìm... một ông lớn... chúng mày cho rằng ép được bà à... bà sẽ đi tìm ngay bây giờ... sẽ đi ngay bây giờ..."

Nguyễn Tuấn Kiệt nghe vậy thì lông mày hơi nhướng lên, bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên ngực mình: "Cái người to nhất thành phố đang ở đây, em còn muốn tìm ở đâu?"

An Thư sờ sờ bóp bóp vài cái, sau đó thốt lên giận dữ: "Không to! Chẳng to chút nào cả!"

Nguyễn Tuấn Kiệt: "..."

Thế mà lại bị chê không đủ to.

Không thể nghi ngờ, đây chính là loại sỉ nhục mà không ai có thể chấp nhận nổi.

Hỏng bét hơn chính là, An Thư sờ xoạng trên ngực anh một hồi di chuyển tay xuống cơ bụng của anh rồi lại đυ.ng phải chỗ không nên đυ.ng, thậm chí còn vỗ nó một cái: "Ô, đây là cái gì... đáng ghét... chọc vào người ta..." Giọng điệu vô cùng chán ghét.

Nếu cứ tiếp tục để cô dày vò như vậy, anh sợ rằng sẽ làm ra chuyện gì đó trái với nguyên tắc mất.

Người bên ngoài chắc đi rồi, thế nên Nguyễn Tuấn Kiệt nhanh chóng mở cửa, ôm An Thư đi ra ngoài.

Xuống đến chỗ để xe.

Nguyễn Tuấn Khải tung tăng chạy ra mở cửa cho anh.

"Sao lại là em?" Nguyễn Tuấn Khải cau mày.

"Em đi tìm anh, không thấy đâu vì vậy mới đến đây tìm hai người nha! Anh ba, anh chẳng nghĩa khí gì hết, anh mua cái xe này từ lúc nào, so với cái anh cho em còn ngầu hơn, thế mà em chẳng biết gì!" Nguyễn Tuấn Khải ai oán nói.

Nguyễn Tuấn Kiệt không đáp lời, thản nhiên ôm An Thư ngồi vào ghế sau.



Nguyễn Tuấn Khải ngồi ở phía trước dùng ánh mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tuấn Kiệt và bộ dạng xốc xếch của An Thư, vẻ mặt bà tám nói: "Anh nhặt cô ấy ở đâu về mà lâu thế?"

Nguyễn Tuấn Kiệt còn đang lo lắng An Thư uống say xong sẽ làm loạn, không ngờ vừa lên xe ngồi cô đã ngủ mất, ngoan ngoãn như con mèo.

Nguyễn Tuấn Kiệt tất nhiên sẽ không thỏa mãn du͙© vọиɠ “bà tám” của ai đó, chậm rã tháo cà vạt xuống, cởi bỏ chiếc áo khoác ướt đẫm mồ hôi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?"

Vừa nhắc tới sở trường tình báo của mình, Nguyễn Tuấn Kiệt lập tức hưng phấn nói: "Căn cứ những tin tức em thu được thì mọi việc rất thuận lợi, ngay cả Drake cũng điều động đến thì tất nhiên An Thư sẽ thành công chấn nhϊếp toàn trường, giới truyền thông cũng đánh giá tốt về cô ấy!"

"Tối nay cô ấy gặp những ai?" Nguyễn Tuấn Kiệt lại hỏi.

Nguyễn Tuấn Khải nghĩ nghĩ một chút: "Trừ bỏ các thành viên của đoàn làm phim thì chỉ có ông bà Triệu, ngoài ra còn có..."

Nguyễn Tuấn Khải liếc mắt nhìn biểu tình của anh trai, bèn đắn đo chọn từ cho thích hợp: "Hoàng Thái Huy........... Em đoán không chừng cô ấy uống say thành như thế này là vì thấy người từng là của mình trở thành người đàn ông của Ninh Tuyết, trong lòng nhất định là không dễ chịu gì..."

Mặc dù Nguyễn Tuấn Khải đã chọn từ rất cẩn thận, nhưng sắc mặt của anh nháy mắt đã trầm xuống.

“Khụ, cái này cũng khó trách, những người An Thư yêu lúc còn ở nước ngoài toàn thuộc dạng chơi xong thì bỏ, tiêu sái cực kì. Nhưng Thái Huy không nằm trong số đó, vì cô ấy có quen đâu”

Nguyền Tuấn Khải thấy vậy thì khôn ngoan ngậm miệng lại, hai người còn chưa có gì đâu nhá, bày ra cái bộ dạng muốn đại khai sát giới này làm cái gì?

"Anh ba, coi như anh chuẩn bị kế hoạch bồi dưỡng tình cảm trường kì thì ít ra cũng nên đào An Thư về The Star chứ, nếu cứ để cho cô ấy mãi ở SVC thì quá bất tiện! Theo em biết thì ở SVC, An Thư bị Ninh Tuyết chèn ép thảm lắm!" Nguyễn Tuấn Khải lầu bầu.

Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn về phía cô gái đang ngủ ở phía sau: "Thời cơ chưa tới."

Không dễ dàng gì mới đưa được người về. Ấy thế mà lúc xuống xe lại có trò hay diễn ra.

An Thư nhìn thấy con siêu xe thì hai con mắt lóe sáng tựa như sói đói nhìn thấy con mồi, sau đó sống chết nằm bò trên thân xe không chịu xuống, bộ dạng y như nữ sinh được gặp người tình trong mộng vậy: "Ôi mẹ ơi! Tiểu Bạch, tiểu bảo bối của tôi!"

Khuôn mặt tê liệt cảm xúc của Nguyễn Tuấn Kiệt thay đổi màu sắc liên tục, không thua gì tắc kè hoa thứ thiệt.

Anh không thèm để ý thanh danh một đời chạy vào nhà vệ sinh nữ đón cô về, đến câu cảm ơn còn không có, lại còn kêu anh là đại ma vương, bây giờ thì ôm một cái xe kêu gào bảo bối?

"Ha ha ha....Anh ba, đừng bảo anh ghen với một cái xe nhé! Ai bảo anh lái nó cơ chứ, lúc Tiểu Thư Thư ở nước ngoài là một tay đua chính hiệu đấy, mê xe như điếu đổ, sao có sức chống cự với chiếc siêu xe đắt nhất thế giới!" Nguyễn Tuấn Kiệt cười trên sự đau khổ của người khác.

Nhưng mà kẻ đầu sỏ vẫn còn đang sờ mó chiếc xe kia, vẻ mặt si mê nói: "Bảo bối thật đẹp trai... quá mê người! Thật muốn gả cho ngươi!"



Một loạt âm thanh vang lên từ khớp ngón tay của Nguyễn Tuấn Kiệt, thật muốn bão nổ.

Lúc anh thổ lộ tình cảm cô thì cô tránh như tránh tà, thế mà bây giờ lại cầu xin được gả cho một chiếc xe?

Nguyễn Tuấn Kiệt xắn tay áo lên: "Bác Phúc, cầm búa tới."

Nguyễn Tuấn Khải đang cười đến mức không thở được, nghe thấy vậy thì cuống cuồng nói: "Đừng, đừng màaaaaaaa! Anh....... bình tĩnh một chút! Cái xe này gần mấy trăm tỷ! Anh không thích thì cho em, em lập tức đem nó đi, đảm bảo không bao giờ để nó gây trở ngại cho anh!"

Vừa dứt lời, Nguyễn Tuấn Khải đã thấy trời đất quay cuồng, anh bị An Thư ném một phát, ngã chổng vó lên trời.

"Ai... kẻ nào dám động vào Tiểu Bạch của ta!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Thư là một bộ gặp thần sát thần, gặp phật sát phật.

Nguyễn Tuấn Khải đỡ eo bò dậy: "Hảo hán tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi..."

Cái cô này từng luyện mấy năm nhu đạo, bị ném một phát không khác gì mất nửa cái mạng.

An Thư ném người xong lập tức chui vào khoang điều khiển đẩy bác Phúc ra, ôm chặt lấy tay lái không buông: "Tiểu Bạch ngoan, không cần sợ..."

“Thiếu gia, cái này..." Lão Trương ngẩn ra.

Nguyễn Tuấn Kiệt vô cùng nhức đầu phất tay, ý bảo họ rời đi.

"Em còn có việc?" Vẻ mặt khó ở nhìn Nguyễn Tuấn Khải nói

"Em đương nhiên là có, em muốn cho anh cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng khi bị làm bóng đèn!"

Sau đó, sống lưng Nguyễn Tuấn Khải bỗng lạnh buốt.

"Được, em đi, em đi..." Trước khi đi Nguyễn Tuấn Khải còn lén lút quay đầu nhìn một cái.

Một nam một nữ, thêm một cái siêu xe, chuyện gì sẽ phát sinh nhỉ...

Chậc chậc, cái máy ảnh có độ phóng to gấp 63 lần vừa mới mua của anh cũng có chỗ dùng rồi!