Chương 42: Vợ của tổng tài bá đạo

p class="watch-page-fiction-content">Sáng hôm sau, An Thư bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong phòng khách đánh thức.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Nguyễn Tuấn Kiệt bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: “Làm em tỉnh à?”

An Thư nhìn người đàn ông trước mắt, con ngươi trợn ngược lên như cái chuông đồng.

Nguyễn Tuấn Kiệt vẫn chưa mặc áo vào, vừa đẩy cửa vào đã thấy toàn thịt là thịt, lực đả kích quá lớn.

Cô đưa tay sờ sờ mũi. Còn may, không bị nhỏ giọt nào.

Nguyễn Tuấn Kiệt như thể không thấy vẻ mặt bất thường của cô, anh thản nhiên lấy áo sơ mi trên ghế sofa lên mặc vào, vừa cài cúc vừa nói: “Hôm nay em có việc gì không?”

Cô lắc đầu.

“Em vào thay đồ đi rồi ra ăn sáng”

An Thư gật đầu, cô vội chạy vào phòng để không cho anh thấy biểu cảm khác lạ của cô.

Thay đồ xong cô ra đã thấy đồ ăn trên bàn. Cô nhìn chằm chằm bàn thức ăn. Anh ngồi đối diện thấy cô ngồi đấy không đυ.ng đũa. Anh đưa tay lên vẫy trước mặt cô: “Em sao vậy?”

Cô giật mình, vội lắc đầu: “Không sao”

Cô gắp lên ăn thử. Vẫn là những món đấy, vẫn là hương vị đó nhưng giờ đây hai người đã không còn như vậy.

Ăn xong cô rửa dọn bát đĩa, đi ra ngồi xuống sofa.

“Em có bận gì không?”

An Thư đang định mở miệng thì điện thoại cô đột nhiên vang lên.

Là Minh Trang gọi đến.

Chắc không phải lại bảo cô đi tiếp khách chứ?

“Alo, chị Trang à”

“An Thư, 10 giờ nay, Đoạn Trường Ca tổ chức lễ bấm máy, tại khách sạn Thành Minh, đừng tới muộn”

“Gì cơ? 10 giờ? Hôm nay?”

“Đúng vậy, là hôm nay đấy”

“Sao không báo cho tôi biết trước? Giờ đã sắp 9 giờ rồi!”

“Một tiếng? Đi đường thôi cũng mất một tiếng rồi, huống hồ tôi còn phải thay đồ, trang điểm các thứ”

“Đây là chuyện của cô, đừng có phiền tôi. Giờ tôi đang bận lắm”

Vừa dứt lời bộp một tiếng, điện thoại cúp luôn.

“Này họ Minh kia! Bà mụ phù thủy, tôi quyền rủa cả dòng họ chị” An Thư quăng định thoại.



Vừa dứt lời An Thư ngẩn ra. Cô ôm mặt, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống cho xong.

Kích động quá, quên luôn việc cô có mặt Nguyễn Tuấn Kiệt ở đây.

Nhìn cô như vậy, mắt Tuấn Kiệt lướt qua ý cười: “Có chuyện gì sao?”

An Thư cắn răng: “10 giờ nay bộ phim Đoạn Trường Ca sẽ bắt đầu bấm máy mà giờ này quản lí mới báo cho tôi biết, từ đây đến khách sạn Thành Minh cũng mất tới 40 phút rồi, chẳng lẽ bảo tôi để mặt mộc đến thẳng đó?”

“Sao lại không? Em để mặt mộc cũng đủ mà”

An Thư sững sờ, cô ngượng ngùng gãi đầu: “Khụ, khụ cảm ơn. Nhưng trong trường hợp này phải trang điểm để giữ phép lịch sự tối thiểu, quan trọng nhất là giờ tôi không có bộ nào phù hợp cả. Mà đến lúc đó có bao nhiêu cánh nhà báo, giới truyền thông nữa. Aaaaa phiền chết mất thôi”

“Đợi một chút”. Nguyễn Tuấn Kiệt đưa tay ra hiệu ý bảo cô đừng nóng, sau đó anh cầm điện thoại ra gọi ai đó.

Mười phút sau, có một người thở hồng hộc chạy tới.

“Nguyễn tổng, thứ ngài cần đều mang tới, giờ bắt đầu được chưa ạ?” Người tới mặc một quần bò rách trắng với áo thun xanh lá, tai trái đeo một chiếc khuyên đen hình cây kiếm.

An Thư kinh ngạc, người này rất quen mắt. Đây chính là thánh thủ dưới trướng của công ty giải trí The Star, là stylist của các ngôi sao hạng A của công ty- Drake.

An Thư tỏ ra ngờ vực hỏi: “Vị này là?”

“Em không biết?”

“Đại danh đỉnh đỉnh - Drake, rất nhiên tôi biết! Nhưng anh gọi anh ấy tới đây làm gì…”

“Làm stylist cho em rồi”. Giọng điệu của Nguyễn Tuấn Kiệt như thể đó là điều tất nhiên.

An Thư đỉnh đầu đầy hắc tuyến, cô ghé tai thì thầm với anh: “Anh… anh cư nhiên lại mời người của The Star tới để tạo hình cho tôi? Có lầm không vậy! The Star và SVC là kẻ thù không đội trời chung đó!”

“Thế thì làm sao?” Nguyễn Tuấn Kiệt lại chưng ra vẻ mặt tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết của mình.

An Thư cạn lời phát nghẹn: “Nguyễn đại boss, khuỷu tay hướng ra ngoài giúp nghệ sĩ của công ty khác, Phàm ca có biết không?”

Nhìn là biết chắc chắn là không biết rồi.

Tuy hiện tại người quản lí The Star là Phùng Nhất Phàm, nhưng anh là mạch kinh tế của thành phố này còn là bạn của chủ công ty chắc cũng có cổ phần.

Phùng Nhất Phàm sáng lập ra một đế quốc giải trí cùng với sự hậu thuẫn của Nguyễn Thị sẽ có gốc rễ rất to, hậu sinh khả úy, đạt được vị trí ổn định nhất trong lịch sử. Hiện tại cũng là công ty duy nhất có thể đối đầu với SVC.

Chính lẽ đó có thể thấy hai nhà giờ cạnh tranh kịch liệt đến thế nào, từ nghệ sĩ đến quản lí hay từ nhân viên hóa trang đến stylist của hai công ty đều chạnh choẹ lẫn nhau, chỉ cần nơi nào có nghệ sĩ của cả hai thì sẽ lại có chiến tranh nổ ra.

Nguyễn Tuấn Kiệt nhấc tay lên nhìn đồng hồ: “Xe ở ngoài rồi, có thể vừa đi vừa trang điểm, không kịp nữa đâu, đi hay không thì tùy em”

An Thư rối rắm đến cả ruột gan, cuối cùng cắn răng nói: “Đi!”

Nếu anh đã không để ý thì cô có gì phải bận tâm!

Thấy Nguyễn Tuấn Kiệt cũng đi theo, An Thư ngạc nhiên: “Anh cũng đi cùng?”



“Không thì ai lái xe?”. Lại giọng điệu tất nhiên đó, như thể anh nói cái gì cũng là chân lí, còn cô hỏi gì cũng đều như bị thần ngu nhập vậy.

“Được thôi”

Cuối cùng, thêm cả Drake, cả ba người cùng lên xe

Anh ngồi trước lái xe, An Thư và Drake ngồi sau.

Drake cẩn thận đánh giá An Thư một lượt, ánh mắt lộ ra sự tán thưởng sâu xa: “Vị tiểu thư này ngũ quan tương đối hoàn mỹ, da cũng rất đẹp, căn bản chẳng cần làm nhiều, trang điểm nhạt thôi là được, chỉ là không biết hôm nay cô tham gia gì, để tôi chọn cho cô một bộ đồ phù hợp”.

“À, là lễ bấm máy của một bộ phim điện ảnh…”

Drake chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục công việc trang điểm cho cô.

Lúc tới gần địa điểm tổ chức buổi lễ, An Thư cũng đã xong đâu vào đấy, thời gian vừa khít luôn.

Nguyễn Tuấn Kiệt dừng xe tắt mắt, khoát tay lên lưng ghế, liếc mắt nhìn cô gái đã trang điểm xong ngồi phía sau xe.

”Anh thấy thế nào?” An Thư hồi hộp hỏi.

“Cũng không tệ”

Có thể được một người hoàn hảo, hà khắc như Nguyễn Tuấn Kiệt nói ra câu “Cũng không kệ”, quả đúng là không dễ dàng chút nào, huống hồ lại cộng thêm vẻ mặt ngạc nhiên của Drake nhìn cô nữa. Một người đã làm việc trang điểm lâu năm mà bày ra vẻ mặt đó chắc sẽ ổn.

An Thư bỗng cảm thấy tràn đầy tự tin, bỗng cảm thấy sung mãn. Sau khi An Thư đi khỏi, người lái xe tất nhiên sẽ đổi thành Drake.

Drake không thể kiềm chế được sự tò mò của mình, anh vừa lái xe vừa cẩn thận hỏi: “Boss, cô gái ban nãy là ai thế? Là nghệ sĩ mới của công ty sếp Phàm à? Sao trước đây chưa từng gặp bao giờ?”

Bạn của sếp anh cũng như boss anh với lại Nguyễn Tuấn Kiệt là người đưa anh vào công ty giải trí The Star này cũng là đại boss của anh.

Má ơi! Đại boss của anh cuối cùng cũng có phụ nữ bên cạnh, đây đúng là tin động trời!

Nguyễn Tuấn Kiệt không nhanh không chậm nói: “Là nghệ sĩ của SVC”

Giây phút đó, biểu cảm trên mặt Drake cứng đờ,

Boss đại nhân ơi! Không ngờ ngài dám để tôi đi trang điểm cho nghệ sĩ của SVC đấy

Lão đại dẫn đầu đi thông dịch phản quốc bạn mình là cái thể loại gì thế này!

Chuyện này để Phùng tổng biết chắc đầu bốc khói mất thôi!

Nếu Phùng tổng có kêu trang điểm cho phụ nữ khác thì cũng phải xin phép nóc nhà, nhưng chắc là không có cái gan đó rồi. Ngay đến cả Nhị thiếu gia Tuấn Khải có tìm tình nhân tuyệt đối không tìm nghệ sĩ của SVC đấy, anh có biết không hả!

Nếu người ngồi đấy là Nhị thiếu, anh tuyệt đối sẽ chửi một trận cho mà xem

Nhưng người ngồi đây là Đại ma vương Nguyễn Tuấn Kiệt mới thảm chứ…

Thế là anh chỉ có thể nghẹn đến chết. Điều khiến anh suy nghĩ chính là cô nghệ sĩ này là bà chủ tương lai của mình?

Để Nguyễn Tuấn Kiệt một Đại mà vương người người nể sợ lại đối xử với cô gái này như thế. Thật không đơn giản nha…