Chương 12: Làm rể lớp cô

p class="watch-page-fiction-content">Cô bê chồng tập lên cầu thang, cô đi dọc theo hành lang, cô cứ đi lên phía trước mà không để ý đã đi qua lớp cô Hoá dạy rồi. Cô Hoá thấy cô nên đi ra: “Cô đây nè”

Nghe thấy cô Hoá gọi cô quay lại. Cô nhìn vào lớp kêu: “Nhất Phàm ra bê dùm em nó”

Nhất Phàm chạy ra bê chồng tập trong tay cô: “Chào tiểu sư muội”. Cô đi cùng hai người vào lớp.

Cô Hoá nói giọng phàn nàn: “Trai lớp mình đâu không bê dùm em”

Cô bước vào chào mọi người. Cả lớp ồ lên nhìn sang anh. Cô Hoá nhìn biểu hiện của cả lớp liền hiểu được. Cô Hoá châm chọc nói lớn: “Có em nào muốn làm rể lớp cô không?” Cả lớp lại ồ lên lần nữa lại nhìn sang anh.

Cô Hoá nhìn quanh lớp rồi dừng lại chỗ anh: “Tiêu chuẩn của cô cao lắm đấy”. Cô vừa dứt lời có bạn nam đứng dậy nói: “Cô yên tâm rể này rước về lời chứ không lỗ đâu cô”. Nảy giờ cả lớp và cô Hoá trêu khiến mặt cô đỏ bừng như trái cà chua. Cô Hoá đi lại lấy cấp đề trên bàn đưa cho cô. Cô Hoá nói: “Sai bài là chép phạt 5 lần bài đó”. Cô chẳng sợ gì mà nhận lấy rồi đi xuống cuối lớp ngồi.

Từ lúc vào lớp đến giờ cô chẳng nhìn anh. Khi đi ngang bàn anh, anh nắm lấy ngón tay út cô, khiến cô dừng lại nhìn anh. Anh đưa mắt nhìn cô: “Ngồi ở đây”. Cô định nói lời từ chối thì anh không ngần ngại nắm lấy cổ tay cô kéo xuống ngồi kế mình. Cô muốn đứng dậy nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô không tày nào đứng dậy được. Cả lớp thấy vậy lấy điện thoại ra chụp anh và cô. Cô đành ngồi làm bài nhưng tay anh vẫn nắm. Cô quay qua nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “Anh buông tay ra đi” vừa nói vừa rụt tay lại. Anh lấy năm ngón tay mình đan vào tay cô, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Em nên ngồi yên đi nếu không ảnh em hôn anh mọi người đều biết đấy”. Cô nghe vậy liền quay lại làm bài chẳng nói gì cả. Anh ngồi ngắm cô làm bài. Anh ngồi ngay cửa sổ nên gió vào khiến tóc cô bay. Anh đưa tay vén tóc cô ra sau tai khiến cô ngại đến đỏ tai. Anh thấy biểu cảm đó cười tươi.

Cô đang làm thì dừng lại, nhíu mày. Anh thấy biểu cảm lạ của cô, liền nhìn bài cô làm. Anh lấy tay chỉ vào bài: “Cái này phải áp dụng kiến thức 12 một chút mới ra”. Anh thấy cô không trả lời nói tiếp: “Biết công thức không?”. Cô Hoá ngồi trên bàn giáo viên đang chấm bài thì nghe nghe anh nói cô Hoá nhìn cất giọng cảnh báo: “Không được chỉ em nó để nó sai rồi chép phạt”

Cô nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô bĩu môi, giọng hờn dỗi: “Cô kì quá à, chưa chỉ gì mà”. Nhìn thấy biểu cảm đó của cô anh đưa tay xoa đầu cô, giọng trầm ấm: “Em chỉ em ấy chứ, nếu sai em ấy chép phạt, em lại không nở lại phải chép dùm em ấy”. Cô Hoá nghe anh nói vậy chẳng nói được gì cả quay lại làm việc của mình thôi.



“Em biết công thức không?”. Cô gật đầu: “Em có học một chút”. Cô lại ghi ghi chép chép một lúc rồi đưa anh xem. Anh cầm lên xem gật đầu: “Em làm như vậy không sai, nhưng em có thể bỏ dòng này người ta vẫn hiểu, đỡ tốn thời gian nữa”.

Giờ ra chơi, cô không ra nên anh cũng thế cô muốn làm xong rồi nộp cho cô Hoá luôn. Cô Hoá thấy vậy cũng ở lại chấm bài cho xong luôn. Anh nhờ bạn mình đi mua bán và sữa cho cô. Anh mở sữa và bánh cho cô nhưng cô không uống cũng không ăn, cô tập trung cao đợi. Anh sợ cô không ăn gì rồi đau bao tử, anh hâm dọa cô như lúc nảy. Cô mới chịu ăn một miếng. Anh thấy vậy cầm hộp sữa đưa đến tận miệng cô, cô lắc đầu. Anh cứ giữ như vậy, cô đành cúi xuống mà uống. Cô uống xong, anh lấy bánh trong hợp ra đút cô ăn. Anh kiên nhẫn đút cho cô hết bánh mới để yên cho cô làm bài. Hành động đó của anh khiến lòng cô trào dâng một cảm xúc mà cô không rõ cảm xúc đó là gì.

Hôm nay anh có trận bóng rổ với lớp khác. Mọi người nghe tin đều đến. Hai cô bạn lôi cô đi cùng.

Sân bóng rổ.

Anh không ra chơi để hai người bạn mình tự giải quyết. Đội bạn đã dẫn trước. Hai anh bạn vào phàn nàn anh. Tư Vũ thấy anh mặc áo bóng rổ rồi khoác thêm áo khoác hỏi: “Mày bị gì mà không ra chơi?”. Anh họ nhẹ đáp: “Qua thức khuya làm bài nên hơi mệt”. Nhất Phàm liếc anh: “Mày tính bỏ hai thằng tao à”. Ba cô cũng đã tới thấy mọi người đang chuẩn bị để thi tiếp. Cô nhìn sang anh cô nghĩ sao anh không ra thì đấu. Cô đang nhìn anh thì thấy có cô gái tiến lại phía anh cầm theo chai nước. Cô gái mỉm cười nhìn anh nói dịu dàng: “Nước nè anh uống cho đỡ mệt”

Nhật Hạ nhìn cô gái: “Đó không phải là nổi tiếng bên khoa xã hội sao. Sao lại quen hội trưởng khoa tự nhiên chứ?”. Hà My nhìn cô: “Nghe đồn cô ta thích hội trưởng đấy”. Nhật Hạ nói giọng chắc nịch: “Đồn gì nữa. Đúng rồi xem cô ta kìa”. Hà My giọng bực tức: “Cô ra có phải nhà cung cấp nước đâu mà đưa nước chứ”. Cô nghe hai bạn cô nói, cô cười nhẹ. Nhật Han giọng trách móc: “Cười gì bọn tao nói thay mày đấy”.

Các cô quan sát tiếp, thấy anh cầm chai nước của cô ta nhưng không ngờ giây tiếp theo ai cũng bất ngờ hành động của anh. Anh ném chai nước cho Nhất Phàm giọng thản nhiên: “Uống đi cho bớt nóng”. Anh nói xong ngẩng đầu lên thì thấy cô trước mắt mình. Cô thấy anh đang nhìn mình, vì quá ồn nên cô dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Cố lên”. Anh hiểu được cô nói gì nên cười nhìn cô. Anh quay qua hỏi: “Có ai mệt chưa tôi thế cho”. Nhất Phàm nghe câu đó vui hẳn: “Mày nghĩ thông rồi à”. Tư Vũ nhìn theo hướng anh vừa nhìn thì thấy cô nên anh cũng hiểu. Tư Vũ hất cằm về phía cô: “Mày nhìn kìa”. Nhất Phàm trưng ra bộ mặt ghét bỏ nói: “Trọng sắc khinh bạn”.

Anh vào trận cùng hai người bạn mình phối hợp rất ăn ý cuối cùng đã chiến thắng. Anh vừa ra sân cô gái đó lại đi đến đưa khăn cũng như nước cho anh. Anh cầm lấy rồi xoay người tìm cô. Anh nhìn thấy cô. Cô nhíu mày nhìn anh rồi di chuyển xuống nước và khăn trên tay anh. Quay qua nói với hai bạn cô: “Xem xong rồi về thôi”. Vừa dứt lời cô quay người đi luôn. Anh thấy hành động của cô anh quăng khăn và chai nước đi rồi chạy đuổi theo cô. Anh đi lại nắm tay cô kéo lại. Anh vội vàng giải thích sợ cô hiểu lầm anh. Anh đang giải thích giọng cô bình thản không cao không thấp: “Không cần giải thích, em không có tư cách nghe những lời đó”. Rồi cô rút tay mình ra khỏi tay anh rồi quay đi. Tay anh trống trải đành buông xuống. Anh nhìn theo bóng lưng cô rồi khuất dần.

Thời gian thấm thoát, cô và anh đã quen nhau được mấy tháng, cô và anh ngày càng thân nhau hơn đến nỗi người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người là một cặp. Những người trước đó ôm mộng muốn tỏ tình cô điều bị dập tắt bởi những hành động, cử chỉ quan tâm, chăm sóc của anh dành cho cô. Cô cũng không còn ngại ngùng như trước vì quá quen rồi. Dần dần cô đã nảy sinh tình cảm với anh, nhưng cô không nói ra vì tưởng đó là nhất thời cô muốn thời gian chứng minh để cô cảm nhận rõ hơn tình cảm cô dành cho anh.