"Muội muội quả là tài hoa hơn người.”
Thiếu nữ một thân hoa phục thanh nhã, mang theo vài tia kinh ngạc và tán thưởng nhìn Trần Hy Hy.
Trần Hy Hy khóe môi câu nhẹ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
"Tỷ tỷ đây là chê cười ta sao? So với tỷ tỷ, ta chẳng qua là "múa rìu qua mắt thợ"."
"Muội muội khiêm tốn.” Trần Mộc Tâm nhìn nàng. Trần Mộc Tâm cảm thấy Trần Hy Hy đã thay đổi rất nhiều, như biến thành người khác vậy.
Trước đây, Trần Hy Hy luôn ốm yếu, nên hầu như việc dạy học cho nàng luôn bị chậm trễ. Vậy mà bây giờ, đứng trước mặt Trần Mộc Tâm lại là một Trần Hy Hy cao ngạo và bụng đầy kinh thư.
Trần Mộc Tâm nàng nên cao hứng chăng?
"Tỷ tỷ xin chỉ giáo.” Trần Hy Hy có chút muốn xem thử tài năng của nữ tử mang danh “đệ nhất tài nữ đế đô” này.
Trần Mộc Tâm mỉm cười thanh nhã, ngón tay thon dài khẽ chạm nhẹ lên đóa bạch liên, ngẫm một chút liền đọc:
“Kiểm nhị hương huân tự hữu tình,
Thế gian hà vật tỷ khinh doanh.
Tương phi vũ hậu lai trì khán,
Bích ngọc bàn trung lộng thuỷ tin”*
Tạm dịch:
"Cánh mỏng mịn màng quyến rũ thơm
Thế gian nào thứ mỏng manh hơn
Mưa xong về ngắm Tương phi sắc
Giọt giọt lung linh bích ngọc hờn."
"Quả nhiên là danh bất hư truyền.” Trần Hy Hy vỗ tay tán thưởng, trong mắt có một tia khen ngợi.
Thật không uổng công Dương Hồng Loan hết lòng dạy dỗ.
Trần Hy Hy không khỏi cảm thán bà ta ngoan độc lại có thể sinh hạ một người con gái tài sắc vẹn toàn như vậy.
Quan trọng nhất chính là Trần Mộc Tâm vẫn luôn thiện lương!
“Muội muội quá khen.” Trần Mộc Tâm khiêm tốn trả lời.
Nhìn lại Trần Hy Hy, nàng nói:
“Tuyển tú lần này hoàng thượng chính là muốn chọn vương phi và thái tử phi. Muội muội đã ái mộ người nào chưa?”
Trần Hy Hy cười phong đạm vân khinh, hỏi ngược lại Trần Mộc Tâm:
"Tỷ tỷ cảm thấy một người luôn ốm yếu suốt ngày ở trong phủ như muội, có thể gặp và ái mộ ai sao?”
Trần Mộc Tâm nhíu mi không vui, nàng nào có ý như vậy.
Trần Hy Hy nhìn thần sắc của nàng, nếu Trần Mộc Tâm biết Triệu Minh - người mà nàng ấy luôn tâm tâm niệm niệm có ý định muốn lập muội muội của mình làm Thái tử phi, nàng ấy sẽ cảm thấy thế nào?
Liệu có phải là đau đớn, thậm chí còn hận nàng không?
Khẽ thở dài, nàng chỉ mong những lời nói khi đó của hắn chỉ là nói đùa.
"Hy Hy, muội thay đổi.” Trần Mộc Tâm hít một hơi, nhìn thẳng vào mắt nàng. Đây rõ ràng là điều ai cũng ý thức được.
Chẳng lẽ vì bị đối xử lạnh nhạt nhiều năm, muội ấy liền thay đổi trở thành một người lạnh lùng và tàn nhẫn vậy sao? Trần Mộc Tâm không khỏi sợ hãi khi nghĩ đến nha hoàn mà mẫu thân cài vào đã bị Trần Hy Hy đánh đến gần chết.
Từ trước đến nay, nàng chưa từng phạt một nha hoàn nào như vậy!
Giương lên nụ cười có chút yếu ớt, Trần Hy Hy liền nói:
"Tỷ tỷ thật ngây thơ. Con người ai sẽ chẳng có lúc thay đổi. Chẳng lẽ tỷ tỷ cho rằng muội muội ta vẫn nên như trước để bị người ta ra tay hãm hại à?”
Sắc mặt Trần Mộc Tâm tái đi, Trần Hy Hy đang muốn ám chỉ chuyện mẫu thân hạ độc sao?
“Hy Hy, tỷ biết trước đây muội chịu nhiều ấm ức. Nhưng tỷ tỷ sẽ cố gắng bù đắp cho muội. Muội đừng…” nói đến đây, nàng nghẹn lời.
“Đừng cái gì?” Trần Hy Hy cười cười, Trần Mộc Tâm không phải đang ám chỉ nàng đừng hại Dương Hồng Loan hay sao?
Trần Mộc Tâm nắm chặt tay: "Tin chắc muội muội hiểu ý ta.”
Trần Hy Hy bày ra bộ dáng không hiểu chuyện: “Muội muội ngu dốt không hiểu ý tỷ.”
Thấy Trần Mộc Tâm trợn mắt nhìn mình, Trần Hy Hy liền mỉm cười nói:
"Tỷ tỷ cứ ngắm cảnh thong thả. Muội đi trước.”
Nói xong cũng không chờ Trần Mộc Tâm phản ứng, nàng đã nâng bước đi.
"Hy Hy, ta hi vọng muội vẫn luôn thiện lương.”
Trần Hy Hy không đáp. Thiện lương?
Ta thiện lương với người, người sẽ thiện lương với ta sao?
Ngửa mặt lên trời mà cười, nàng không hề sai, đúng không? Tất cả những gì nàng làm đều vì sự sống của nàng.
*** Phủ Thái Tử***
"Bên phía An quốc công có động tĩnh gì không?” Nam tử một thân hắc bào hỏi, ngón tay thon dài trắng sứ nghịch nghịch quân cờ.
"Chủ công. Người của ta báo cáo lão già này gần đây có nhập một lượng lớn vật phẩm.”
“Có biết bên trong là gì không?”
Gia Bảo lắc đầu: “Không có.”
Đôi mắt Triệu Minh lộ ra thần sắc trầm tư, An quốc công rất xảo quyệt, muốn tìm chứng cứ chứng minh hắn cấu kết mưu phản với Lệ Thừa Tướng thực sự không hề dễ dàng.
"Tiếp tục theo dõi.” Triệu Minh một hồi sau mới lạnh lùng hạ lệnh, quân cờ trong lòng bàn tay đã bị hắn nghiền thành bột.
"Tuân mệnh.”
"Chuẩn bị xe ngựa, bản cung đến gặp phụ hoàng.”
*** Phủ Thượng Thư***
"Tiểu thư… mệt quá …nô tỳ chịu không nổi.”
Trên sân, Vân Anh thở phì phò, sắc mặt tái nhợt khổ sở nhìn người thiếu nữ đang nhàn nhã thưởng trà.
"Tiếp tục!” Trần Hy Hy phun ra hai chữ.
Nàng đang cho nha đầu này học chống đẩy, vừa rèn khả năng chịu đựng vừa nâng cao sức dẻo dai.
Đây là một cách rèn luyện thể lực rất tốt của hiện đại!
Đến khi đủ năm mươi cái, Trần Hy Hy mới ra lệnh dừng lại.
Vân Anh như được ân xá, thở dốc, sau đó uống mấy chén nước.
"Tiểu thư… người vì sao bắt nô tỳ làm động tác kia.” Thật sự là mệt chết người.
"Chính là tốt cho ngươi thôi. Ngươi tập luyện những động tác ta dạy trước, sau đó ta sẽ dạy ngươi một số thế võ của karatedo.”
Vân Anh mở lớn hai mắt kinh ngạc:
"Tiểu thư… làm sao người biết mấy cái này? Ka… karatedo là cái gì?” nàng chưa từng thấy lão gia cho người dạy tiểu thư võ nghệ
Trần Hy Hy nén cười, nói:
“Ngươi không cần biết, ngoan ngoãn học theo là được.”
Vân Anh thấy Trần Hy Hy ngày một tài năng, hai mắt không khỏi mang theo sùng bái, gật mạnh đầu:
"Nô tỳ sẽ học chăm chỉ.”
Đến tầm chiều đi dạo trong phủ, Trần Hy Hy liền thấy hai thân ảnh có chút quen thuộc.
Cười lạnh một tiếng, không phải là nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân sao? Nàng vẫn còn nhớ, đứa nô tỳ A Mạn đã ra tay tát Vân Anh đến sưng cả mặt.
Thấy hai người đang đi qua hồ sen, Trần Hy Hy trong góc khuất liền lấy một hòn đá ném trúng chân nha hoàn bên cạnh A Mạn.
"Á!” Nô tỳ kia không đứng vững, chân A Mạn lại dẫm lên chân nàng ta, phút chốc khiến nô tỳ kia mất thăng bằng. A Mạn hoảng sợ buông chân ra, chẳng ngờ cánh tay trong lúc vô tình lại đẩy nàng kia xuống hồ.
"Ùm!”
Một tiếng động lớn phát ra, A Mạn kinh hoảng, đang yên đang lành tại sao A Phi lại ngã, nhưng rõ ràng là chính nàng ta đã vô tình đẩy A Phi xuống?
“Cứu mạng… cứu mạng...”
Nàng ta ngước mắt nhìn quanh không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ta cũng không biết bơi, đương nhiên không thể liều mạng xuống cứu A Phi. Mà chạy đi bẩm báo thì chỉ sợ nàng lại không thoát tội đẩy A Phi xuống.
Đang muốn rời đi thì đằng sau chợt có tiếng bước chân:
“Aa… Có người rớt xuống hồ!”
Sắc mặt A Mạn trắng bệch, xui quá, là Nhị tiểu thư.
Trần Hy Hy làm như sợ hãi:
"A Mạn, ngươi còn định đi đâu? Còn không xuống cứu người? Hai ngươi chẳng phải là tỷ muội tốt sao?”
"Nô tỳ… nô tỳ không biết bơi.” A Mạn cắn răng.
"Vậy sao ngươi không hô to lên? Lúc nãy ta thấy ngươi nhìn quanh muốn chạy đi, chẳng lẽ ngươi là người đẩy nàng, muốn trốn đi sao?”
"Không có.” A Mạn trong lòng run sợ, Nhị tiểu thư nhìn thấy cái gì?
"Nói!" Trần Hy Hy nắm chặt cánh tay nàng.
A Mạn lắc đầu, vì quá hoảng sợ nên lập tức hất tay nàng ra, Trần Hy Hy trong lòng cười lạnh, liền làm như bị vấp chân mà ngã xuống.
"Tiểu thư...”
Vân Anh đi tìm nàng, lại thấy tiếng hét của nàng mới chạy lại tìm, không ngờ tiểu thư….
Tiểu thư bị A Mạn đẩy xuống hồ.
"Aaa...Tiểu thư...” Vân Anh muốn nhảy xuống hồ nhưng thấy Trần Hy Hy trừng mắt, ra hiệu không hành động.
Vân Anh như hiểu ra cái gì, lập tức đi gọi người.
Còn A Mạn thì run rẩy cả người, trong đầu vẫn không thể lý giải vì sao bản thân lại vô ý đẩy hai người xuống hồ.
Hồ nước lạnh lẽo, Trần Hy Hy cũng cảm thấy nổi da gà, cắn răng chìm xuống, nàng thấy nô tỳ tên A Phi đang giãy giụa không ngừng. Con người khi đối mặt với cái chết sẽ sợ hãi. Trần Hy Hy biết bơi, nhưng nàng sẽ giả vờ như không biết.
Màn khổ nhục kế này, nàng muốn cho Dương Hồng Loan nhìn đủ.
Hộ vệ trong phủ đã có mặt, nhanh chóng vớt hai nàng lên.
Vân Anh ôm lấy nàng, khóc:
“Tiểu thư… người đừng dọa nô tỳ mà… tỉnh lại đi tiểu thư...”
Trần Hy Hy suy yếu dựa vào lòng nàng: “Ta không sao.”
"Chuyện này là thế nào hả?” Trần Tử Khiêm vừa thiết triều về, thấy nữ nhi xảy ra chuyện liền nổi giận quát.
Dương Hồng Loan kinh hãi, lại là Trần Hy Hy. Con bé này muốn làm cái gì? Nó lại đối phó với nha hoàn của mình!
Vân Anh nức nở nói:
"Lão gia… lúc nãy nô tỳ đi tìm nhị tiểu thư để giúp nàng luyện tự. Không ngờ… không ngờ tìm đến hồ liền thấy A Mạn đẩy tiểu thư xuống hồ.”
"Ta… ta không có.” A Mạn vẫn run rẩy đến lợi hại.
“Ngươi chính mắt nhìn thấy sao?” Trần Tử Khiêm nói, con ngươi lại có thâm ý liếc qua Trần Hy Hy.
Trần Hy Hy yếu ớt dựa vào lòng Vân Anh, trong lòng cảm thán Trần Tử Khiêm đã bắt đầu nghi ngờ nàng.
“Nô tỳ chính mắt trông thấy.” Vân Anh kiên định nói.
Dương Hồng Loan nắm chặt khăn tay:
"Lão gia, A Mạn là người bên thϊếp thân, tính tình ra sao thϊếp thân hiểu rõ. Nàng ta tuyệt đối không có lá gan đẩy Hy Hy.”
Mọi người thấy Dương Hồng Loan nói có lý, không ngờ Trần Hy Hy liền ủy khuất nức nở:
"Mẫu thân nói thế là ý gì? Chẳng lẽ là do ta tự mình ngã xuống hồ để vu oan cho A Mạn sao?”
Trong lòng Dương Hồng Loan cười lạnh, còn không phải thế à?
"Ta đi qua thấy A Mạn đẩy A Phi xuống, ta mới hốt hoảng chạy lại, không ngờ A Mạn sợ ta tố giác nàng ta liền đẩy ta xuống hồ… ai trong phủ cũng biết ta không biết bơi… Nếu rớt xuống mà không có ai cứu… thì nàng ta sẽ hoàn toàn xóa được nhân chứng.”
Sắc mặt mọi người đều biến đổi, thì ra là vậy.
“Khụ khụ.” A Phi tỉnh lại, miệng phun ra từng ngụm nước, thấy mình còn sống, nàng ta không khỏi thở phào.
"A Phi, ngươi nói xem chuyện gì đã xảy ra?” Trần Tử Khiêm lạnh giọng hỏi.
A Phi liếc mắt nhìn A Mạn, con ngươi co rút. Uổng công nàng ta coi A Mạn là tỷ muội, A Mạn lại muốn gϊếŧ nàng ta.
"Lão gia xin cho nô tỳ một cái công đạo. A Mạn đẩy nô tỳ, còn cố ý chạy trốn. Nếu không có nhị tiểu thư, nô tỳ đã chết rồi.” nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Dương Hồng Loan không thể nói gì. Đến cả đứa nha hoàn bà ta dạy dỗ cũng ngu xuẩn như vậy.
“Ngươi còn điều gì muốn nói không?” Trần Tử Khiêm nhìn A Mạn, trầm giọng hỏi.
"Nô tỳ… nô tỳ...” bây giờ có giải thích thì thế nào? Mọi nhân chứng đều đang chỉ về phía nàng?
Dương Hồng Loan đang muốn tiến lên đem A Mạn về, Trần Hy Hy đã nhanh tay hơn một bước:
“Phụ thân… xin phụ thân giao đứa nô tỳ này cho con xử lý...”
Trong lòng Dương Hồng Loan giận dữ! Hảo! Trần Hy Hy! Ngươi quả nhiên là thâm độc!
Trần Tử Khiêm suy nghĩ một chút liền gật đầu.
A Mạn nhanh chóng bị đưa đến Hồng Nguyệt Các.
Trần Hy Hy vuốt nhẹ chiếc chủy thủ sắc lẻm.
Nàng đến trước mặt A Mạn, từ trên cao nhìn xuống nàng ta. A Mạn thầm run sợ, không dám nhìn thẳng nàng.
"Ngươi còn nhớ, mặt nha hoàn của bản tiểu thư đã bị ngươi đánh đến thê thảm hay không?”
A Mạn ngẩn ra, nhị tiểu thư… nàng ta… nàng ta muốn làm gì?
"Tay nào?” Trần Hy Hy lại lạnh lùng hỏi, ánh mắt tựa như nữ thần địa ngục
"Nói!” Nàng nhấc cao thanh âm lạnh thấu xương.
"Tay… tay phải...” A Mạn cắn môi nói.
"Tay phải à…” Trần Hy Hy cười nhẹ, rõ ràng nàng ta đang cười nhưng A Mạn cảm thấy sởn cả gai ốc.
Trần Hy Hy nhìn bàn tay cũng đẹp mắt kia, làm như tiếc hận nói: "Thật tiếc!”
Nói xong liền hạ tay, cả bàn tay A Mạn liền bị chặt đứt.
"Á Á Á Á!” A Mạn hét lên đau đớn, thống khổ nhìn bàn tay mình đã đứt lìa.
"Đây là cho Vân Anh." Trần Hy Hy lại hạ xuống một nhát: "Còn đây là cho ta.”
"A A A!”
Ngắn ngủi mấy giây, hai bàn tay của A Mạn đã nằm lăn lóc dưới đất.
Máu tươi tuôn ra xối xả, trên khớp tay kia còn nhìn thấy rõ xương trắng.
"Tay của ta… tay của ta… A!” A Mạn thống khổ, cả đôi mắt vừa phẫn hận vừa kinh sợ nhìn Trần Hy Hy.
Vân Anh gần đây đã quen với tính tình ác liệt của tiểu thư. Vân Anh cảm động không thôi, bởi vì tiểu thư vẫn nghĩ đến nàng.
Tiểu thư giúp nàng trả thù…
Lấy khăn lau sạch chủy thủ, Trần Hy Hu liền nói với hộ vệ:
"Mang xuống nơi giam giữ. Để nàng ta tự sinh tự diệt trong đó.”
"Tuân mệnh.”
Cả đám hộ vệ sau khi chứng kiến thủ đoạn của Trần Hy Hy liền âm thầm sợ hãi.
Đắc tội với ai chứ đừng đắc tội nhị tiểu thư.
Tối đến, Trần Hy Hy tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Cảm thấy đầu có chút đau, nàng không khỏi cười khổ… Khổ nhục kế, cũng thật chẳng tốt đẹp gì. Xem ra là nàng ngâm nước lạnh trong hồ, lại không chịu thay y phục mới bị cảm lạnh rồi.
Không muốn đánh thức Vân Anh, nàng liền cắn răng chịu đựng.
Đến nửa đêm, cả người nàng nóng bừng, không thể chịu nổi nữa. Trần Hy Hy cố gắng mở mắt, lại kinh hãi nhìn thấy trước giường xuất hiện một bóng đen.
"Thái tử…”