Chương 43: Hai người cùng đau khổ

Mây đen cuồn cuộn, từng trận phong lớn nổi lên tứ phía, phút chốc cuốn theo những lá cây cùng bụi xoay vần.

Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở mắt. Đỉnh đầu nàng là tấm màn lụa mỏng. Nhìn sang bên cạnh, nàng thấy một nam nhân đang chống tay bên mép giường, đôi mắt người ấy khép lại, sắc mặt hơi tái nhợt.

Nhắm mắt.

Những hình ảnh tang thương kia lại lần nữa hiện hữu trong tâm trí nàng. Thiếu nữ cắn chặt môi, ngăn không cho bản thân phát ra tiếng nấc nghẹn ngào.

Một tiếng sét đột nhiên đánh ngay bên cạnh nàng. Vốn đã tỉnh từ trước, thiếu nữ cuối cùng vẫn không thể cứ tiếp tục giả vờ, liền mở hai mắt ra.

Sớm hay muộn... cũng phải đối mặt.

“Nàng tỉnh rồi!” Giọng nói khẽ khàng truyền đến tai nàng. Thực ra Triệu Minh đã biết nàng tỉnh từ trước, nhưng chuyện này, hắn sẽ không nói ra.

Hắn muốn xem thử, nàng có thể trốn tránh hắn đến khi nào.

Sự kiên nhẫn của Triệu Minh dành cho Trần Hy Hy luôn vượt quá giới hạn của bản thân hắn như vậy.

Trần Hy Hy hít sâu một hơi, nơi l*иg ngực bỗng đau nhói khiến nàng bất giác phải nhíu mày. Triệu Minh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của nàng, hạ thấp thanh âm nói:

“Nàng uống thuốc nhé!”

Nói xong cũng không chờ nàng trả lời, Triệu Minh đã gọi người bên ngoài mang thuốc vào.

Người đến là một phụ nhân trên dưới bốn mươi tuổi, có lẽ Triệu Minh đã lệnh cho mấy người trong thành đến để tiện chăm sóc nàng.

“Để ta!” Triệu Minh đón lấy bát thuốc còn nóng trên tay phụ nhân. Không biết có phải Trần Hy Hy nhìn nhầm không nhưng nàng thấy lúc cầm bát thuốc, bàn tay phải của hắn hơi run.

Triệu Minh cầm chiếc thìa khuấy đều, mùi thuốc đông y theo đó lan toả trong phòng. Trần Hy Hy hơi nhíu mi, so với dược liệu hiện đại, dược ở cổ đại quả thật khó ngửi.

“Sẽ đắng đấy, nàng cố chịu một chút!” Triệu Minh múc một thìa, sau đó thổi cho bớt nóng mới nhẹ nhàng đưa đến trước môi nàng.

Sự dịu dàng săn sóc như thế, sớm đã làm phụ nhân đứng ở một góc cảm thấy cực kỳ hâm mộ. Bà không nghĩ một người thân phận cao quý như Thái tử lại có thể hạ mình chăm sóc Thái tử phi đến vậy. Mỗi động tác của ngài đều tỉ mỉ, chu đáo, đặc biệt từ trong đôi mắt sâu thẳm ấy còn toát lên sự tận tâm nồng đậm.

Trần Hy Hy nhìn thìa thuốc đen ngòm trước mắt, chậm chạp không uống mà ngước mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Minh, đúng, là nhìn chằm chằm.

Thấy nàng có hành động như vậy, Triệu Minh chỉ thản nhiên đón nhận. Trên gương mặt hoa lệ bức người kia Trần Hy Hy không thể nhận ra một cảm xúc gì.

Nàng thật sự rất muốn xé tan cái bộ mặt thản nhiên như không có chuyện gì này của hắn.

“A Huyên đâu?”

Đáy mắt Triệu Minh hơi trầm xuống, không ngờ câu đầu tiên nàng nói với hắn từ lúc tỉnh dậy lại là câu này.

Trần Hy Hy còn chưa kịp bắt được tia biến ảo nơi đáy mắt Triệu Minh thì hắn đã khôi phục dáng vẻ thản nhiên, không nóng không lạnh đáp lại:

“Chết rồi!”

Dù đã sớm biết được đáp án nhưng khi nghe chính miệng hắn vô cảm bật ra hai chữ kia, tâm nàng vẫn không khỏi cảm thấy bàng hoàng.

Sao hắn có thể thờ ơ vô cảm đến vậy?

Chỉ vì hắn có ác cảm với A Huyên nên có thể nói một cách tuyệt tình đến thế sao?

Nhưng hắn có biết... A Huyên là một trong những người có công lớn trong trận chiến với quân Khuyển Nhung.

Hơn nữa, A Huyên cũng là thân tín duy nhất bên cạnh nàng, hắn không biết sao?

Triệu Minh nhìn sự bàng hoàng cùng phẫn nộ trong mắt nàng, hơi thở dài nói:

“Điều nàng hỏi bản cung đã trả lời. Uống thuốc đi!” tiếng nói thanh thoát nhẹ nhàng, một lần nữa hắn lại dịu dàng bón thuốc cho nàng.

Trần Hy Hy nghiêng mặt từ chối, nhắm mắt khắc chế cảm xúc đau đớn, đôi môi nhợt nhạt hơi cong lên có chút trào phúng:

“Thái tử không có gì muốn giải thích với ta sao?”

“Không có!”

Ha, phải rồi! Hắn trước nay hành sự đều đặt lợi ích của quốc gia lên hàng đầu, cần gì phải giải thích với ai? Chỉ là một A Huyên nhỏ bé, làm sao mà so được với giang sơn vạn dặm của hắn?

A Huyên ơi...

Xin lỗi... Thì ra lần đấy ở thành Lạc Dương ta đã sai rồi. Ta không nên đưa ngươi đến bên cạnh ta, để rồi kết cục ngươi phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm như vậy.

Hai vai thiếu nữ không ngừng run rẩy, Triệu Minh đặt bát thuốc lên chiếc bàn gần đó, ôm lấy vai nàng, khẽ nói:

“Trần Hy Hy...”

Thiếu nữ lắc đầu, né tránh cái ôm của hắn, nở nụ cười cứng ngắc:

“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Nàng trùm chăn kín mình, lạnh lùng đưa lưng về phía hắn.

Phụ nhân thấy không khí có chút ngập ngừng, lại nhìn gương mặt đang trầm xuống của Triệu Minh, vội tiến lên khuyên nhủ:

“Thái tử phi, người uống thuốc trước đã.”

Triệu Minh phất tay ý bảo không cần, quay đầu nhìn góc chăn run lên, hắn biết, nàng đang khóc.

“Lát nữa hãy nấu lại bát thuốc cho nàng ấy.” Triệu Minh dặn dò một câu rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Hắn biết, người nàng đang không muốn nhìn thấy lúc này chính là hắn.

Đến khi cảm thấy người đã đi, tiếng nức nở kìm nén trong cổ họng nàng mới bật ra, doạ phụ nhân một phen kinh hãi.

“Thái tử phi... Xin nén bi thương.” Bà tiến lên vỗ vai thiếu nữ, lúc nãy cuộc đối thoại kia bà có nghe được, hình như một người rất quan trọng với Thái tử phi tên A Huyên đã chết.

Trên chiến trường, ranh giới sinh tử chính là mong manh như vậy.

Trần Hy Hy vùi mặt trong chăn, âm điệu đã khàn khàn:

“Trận chiến lần này... Quân thiên triều đã giành chiến thắng tuyệt đối phải không?”

Nhắc đến chiến sự, phụ nhân liền nở một nụ cười vui sướиɠ:

“Đúng vậy... Thái tử một mình dẫn tám vạn quân tấn công doanh trại của địch, lấy được thủ cấp của Tư Mã Dịch, lại có Trình tướng quân kịp thời đem quân tiếp viện tới, toàn bộ mười lăm vạn quân đã bị tiêu diệt. Thái tử phi, người có nghe thấy không? Bên ngoài các tướng sĩ đang mở tiệc ăn mừng.”

Trần Hy Hy gật đầu, cảm xúc đan xen giữa vui mừng và đau khổ.

Nàng hiểu, tuy lần này quân thiên triều giành chiến thắng nhưng tổn thất cũng là rất lớn.

Nghe tiếng mưa rơi hoà cùng tiếng cười vui vẻ của các binh sĩ, Trần Hy Hy bỗng cảm thấy lòng tê tái.

A Huyên của nàng... Thiếu niên với đôi mắt trầm tĩnh, bóng lưng thanh tao ấy đã mãi mãi ra đi...

Một tiếng “tạm biệt” khi ấy, phải chăng A Huyên đã biết trước kết cục bi thảm của mình? Nhưng thiếu niên ấy vẫn mỉm cười, vì an toàn của nàng...

A Huyên ơi... Ngươi khiến ta chịu sao thấu?

***

Bên ngoài mây vũ cuồn cuộn dâng trào, gió lạnh thổi đến cuốn lấy mái tóc đen dài của Triệu Minh tựa như đang vỗ về an ủi lòng hắn.

Đôi mắt người nam nhân nhìn làn mưa trong đêm đông. Vốn dĩ tháng mười một không thể có lượng mưa lớn như vậy, thật kì lạ.

Tưởng như cơn mưa giông này chính là ý trời, muốn đem toàn bộ máu tanh quân thù gột rửa, trả lại sự thanh bình vốn có.

“Điện hạ!” Gia Bảo đi tới, thấy Triệu Minh lẳng lặng nhìn làn mưa, có chút đau lòng:

“Cổ tay điện hạ bị thương, để ty chức băng bó cho người.”

Triệu Minh cười khổ, lắc đầu. Nếu Gia Bảo không nhắc nhở, hắn cũng quên mất bản thân đang có thương tích.

Nhìn vết thương do tên bắn nơi cổ tay phải, đây là khi hắn ôm lấy Trần Hy Hy đang ngã xuống, địch thừa cơ hạ sát hắn. Ròng rã giao chiến suốt cả buổi, lúc trở về thành hắn chỉ ở bên cạnh trông coi nàng, quả thật đã quên vết thương này. Tay áo hắn lại màu đen, máu có chảy ra nàng cũng không phát hiện.

Băng bó cổ tay cho Triệu Minh xong, Gia Bảo thở dài nhìn hắn:

“Điện hạ, vì sao người không nói rõ tất cả cho Thái tử phi?”

Triệu Mình mỉm cười hỏi lại: “Nói rõ cái gì?”

Không chờ Gia Bảo đáp lại, hắn đã tiếp lời: “Những gì nàng ấy thấy là sự thật!”

Y lắc đầu: “Điện hạ, nhưng thân phận của A Huyên...”

“Được rồi!” Triệu Minh đứng dậy, thản nhiên nhìn y: “Ngươi nghĩ rằng nếu nói rõ tất cả, nàng ấy có thể chịu được sao?”

Tròng mắt Triệu Minh thấp thoáng nét tự giễu: “Chẳng thà nàng ấy trách bản cung, vẫn còn hơn là phải đối mặt với việc này.”

Gia Bảo thực sự kinh ngạc nhìn Triệu Minh. Đây là lần đầu tiên y thấy Thái tử vì một người con gái mà sẵn sàng để bản thân chịu thiệt như vậy. Phò tá bên cạnh Thái tử mười bốn năm, Gia Bảo đã quen với một Triệu Minh mạnh mẽ đanh thép, ra tay quyết tuyệt không chút lưu tình. Thứ Thái tử làm, nhất định sẽ đem lại lợi ích cho bản thân mình. Mà hôm nay...

Bước chân Triệu Minh đã ra đến cửa, dưới màn đêm đen thẫm, Gia Bảo vẫn có thể thấy được đôi mắt sáng thông tuệ của hắn:

“Không ngờ rằng kẻ bản cung hao tổn tâm tư tìm kiếm, lại gần ngay trước mắt như vậy...”

Đúng vậy! Thật không ngờ!