Những ngày sau đó Diệp Trúc không nhìn thấy Bình Nguyên đâu cả. Tuy nhiên bước sang học kỳ hai bài vở căng thẳng hơn, cô bé vùi đầu học chẳng còn thời gian và hơi sức đâu mà để ý tới thằng tiểu quỉ !
Cho đến ngày lễ tổng kết năm học! Lớp Diệp Trúc có ba mươi đứa thì đến hai mươi bốn đứa đạt học sinh giỏi, còn lại sáu đứa cũng là học sinh tiên tiến.
Từng tốp áo dài con gái, sơ mi trắng con trai kéo lên rinh phần thưởng 1àm hằng tá học sinh các lớp phải ganh tị.
Phần thưởng là gói giấy nằng nặng. Vừa trở về lớp sau buổi lễ cả bọn vừa đoán trước khi mở lớp giấy gói:
Diệp Trúc cùng vào lớp với các bạn và ồn ào tuyên bố:
– Tao đoán mỗi phần là hai chục cuốn vở, một hộp bút và ...
– Diệp Trúc! Ai dán đuôi cho mày nè !
Cơ khổ! Mãi lo săm soi phần thưởng cho tới bây giờ lũ bạn mới nhìn thấy cái đuôi giấy dài thòng đứa quỉ quái nào đó đã dán lên vạt áo dài của Diệp Trúc tự bao giờ.
Tờ giấy có mấy chữ cố nắn nót:
"Ôi hiền thê của tá ! không ngờ cuối năm nay nàng cũng được biểu dương khen thưởng. Chúc mừng nàng nhé! Thùy Linh nhăn mặt:
– Lại thằng khốn đó rồi.
Diệp Trúc mím môi:
– Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng. Tao sẽ hỏi tội nó.
Cô bé hầm hầm đi qua lớp Bình Nguyên.
Hắn được đám bạn trai vây quanh, nói cười hỉ hả. Lúc Diệp Trúc vào hắn đang bắt chước mấy tài tử đóng phim kiếm hiệp Trung Hoa, chắp nắm tay cung kính giơ cao giọng nhún nhường:
– Không dám không đám! Chư vị quí mến tại hạ nên khen tặng chứ tại hạ tự thấy mình còn nhiều khiếm khuyết, cần phải nỗ lực gấp bội trong thời gian tới.
Mong chư vị bằng hữu giúp đỡ, tại hạ đa tạ ạ.
Pháo tay rào rào rồi chợt im bặt khi Diệp Trúc tiến vào lớp. Cô bé gần Bình Nguyên xoáy vào cậu ta tia nhìn thật sâu.
Một giọng con trai cười cợt:
– Này người đẹp! Đã vào đây rồi thì có chuyện gì xin mau nói đi chứ?
Diệp Trúc quay phắt qua, quắc mắt:
– Không liên quan tới các người! - cô bé nhìn Bình Nguyên khẽ hất hàm - Bình Nguyên! Chúng ta nói chuyện một chút!
Bình Nguyên theo chân Diệp Trúc ra ngoài hành lang. Hai đứa đứng hơi xa cửa ra vào để tránh cho bọn bạn học của Bình Nguyên nghe chuyện. Diệp Trúc ấn vào tay cậu ta tờ giấy đuôí :
Của mày phải không?
Bình Nguyên đọc qua dòng chữ nhưng còn lớ ngớ không hiểu:
– Cái gì vậy?
Diệp Trúc chỉ muốn để vào mặt thằng quỉ một nắm đấm cho hả cơn giận đang tràn đầy.
– Mày còn tập đóng kịch nữa à?
Bình Nguyên ôn tồn:
– Tao thật sự không hiểu gì cả ! Mày bảo mẫu giấy này của tao ư?
Mặt Diệp Trúc tím lại. Giọng cô bé nghèn nghẹn vì tức giận:
– Chuyện ba ****** đến nhà tao và ...thì chỉ có gia đình hai bên biết. Nếu không phải mày thì là ai hả? Cho mày hay! Lúc về lớp tao mới phát hiện ra cái đuôi quỉ quái này. Nhưng nay mai nếu có đứa nào lên tiếng thì mày đừng trách tao!
Dứt lời Diệp Trúc bỏ đi.
Bình Nguyên tần ngần nhìn theo. Một bàn tay vỗ nhẹ vai cậu:
– Chà chà ! Ngó vậy mà con nhỏ đó cũng ngán bị dư luận xầm xì há !
Bình Nguyên nhìn Vọng Nhựt. Chắc là nó rồi! Nó là bạn thân nhất của Nguyên. Một lần vui miệng Nguyên đã tiết lộ chuyện ba mẹ mình tính đính ước hôn nhân cho mình với Diệp Trúc. Nguyên không ngờ Vọng Nhựt lại bày ra trò đùa tai quái, như vậy. bây giờ nó đang có vẻ thích thú lắm, Mắt long lanh và miệng cười toe toét!
Bình Nguyên chép miệng:
– Mày làm tao thất vọng quá Vọng Nhựt ạ.
Vọng Nhựt cụt hứng:
– Sao? Mày không thấy thú vị à?
– Lố bịch quá !
– Trời! Mày thành ông cụ từ bao giờ vậy Bình Nguyên. A ...a! hay là mày đã bắt đầu thích con nhỏ đó?
Bình Nguyên xẵng giọng:
– Tao không ưa nó mà cũng không ưa luôn cái trò đùa của mày. Thú vị á?
Thú vị ở điểm nào nào? Nếu tất cả học sinh ở trưởng này biết chuyện và tìm hiểu xem thằng con trai ấy 1à ai thì mày tính sao?
Vọng Nhựt gãi đầu, ngẩn tò te. Quái! Cứ ngỡ đã bày la trò đùa thú vị chứ ngờ đâu rắc rối thế này chứ? Bình Nguyên nói rất có lý. Nếu bọn nó biết chuyện thì tổ lằng nhằng!
Giọng Bình Nguyên hơi dịu lại:
– Tao mong là mọi việc dừng lại và yên ắng ở đây, há?
Vọng Nhựt ngập ngừng:
– Có cần tao đi xin lỗi nó không?
– Không. Mày im lặng là tao cảm ơn lắm rồi quỉ ạ. Tự tao biết sẽ phải giải quyết thể nào.
Trên đường về nhà Bình Nguyên quẹo sang phía nhà Diệp Trúc và chờ cô bé ở cách đó một quãng. Gần một tiếng đồng hồ nhưng Bình Nguyên vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Lúc ấy cậu không hề bận lòng tự hỏi tại sao mình phải cố công chờ xin lỗi nhỏ. Nếu như cậu im lặng cho chuyện đi qua luôn cũng chẳng ai rầy.
Nhưng cậu vẫn chờ.
Cuối cùng Diệp Trúc cũng xuất hiện. Từ xa, nhỏ cũng dịu dàng, ghê chứ!
Đạp xe thong thả ung dung, vành nón vải hơi rộng màu hồng làm khuôn mặt như rạng rỡ hơn. Không một dấu hiệu nào cho thấy nhỏ từng giận dữ đến tím mặt!
Bình Nguyên rời gốc cây ven đường, chú ý để Diệp Trúc có thể nhìn thấy mình từ xa.
Còn cách chừng non trăm mét, Diệp Trúc nhận ra Bình Nguyên. Tức khắc mặt cô bé xụ xuống ngay! Vòng bánh xe cũng chậm theo. Rồi cuối cùng hai đứa như trâu trắng-trâu đen vẫn đối diện nhau.
Bình Nguyên nói giọng mềm mỏng:
– Mày có thể xuống xe được không?
Diệp Trúc ngó Bình Nguyên:
– Làm chi?
Bình Nguyên hơi khó chịu:
– Đương nhiên là có chuyện muốn nói với mày nên tao mới đề nghị như vậy.
Diệp Trúc nhìn soi rọi, coi bộ nó không có vẻ gì gọi là muốn sinh sự. Ờ mà sinh sự sao được chứ? Mình có lỗi gì đâu?
Cô bé miễn cưỡng xuống xe. Hai tà áo dài chợt lật phật bay vì gió – Chuyện gì? Nói mau lên, tao không có nhiều thời gian đâu.
“Giọng con nhỏ này còn chua hơn cả giấm”? Bình Nguyên thầm nghĩ vậy.
Cậu cảm thấy buồn cười cho cho mẹ mình. có lẽ ...họa điên cậu mới thích được con nhỏ này!
Bình Nguyên chìa tờ giấy lúc sáng:
– Cái này ...thật sự không phải là của tao. Mày không tin thì có thể xác minh lại nét chữ. Tuy nhiên tao thành thật xin lỗi mày. Hy vọng vô năm học mới sẽ không còn xảy ra chuyện rắc rối nữa.
Diệp Trúc chống nạnh:
– Mày là đứa chết bầm. Nghỉ hè này tao van vái ông trời cho tao không còn học chung trường với mày nữa. Có vậy mới yên thân được thôi.
Bình Nguyên nhún vai:
– Tùy mày. Nhưng nếu năm tới mày vẫn chưa chuyển trường được thì tao bảo đảm mọi chuyện sẽ y như lời tao. Tao chẳng còn thời gian đâu mà sinh sự với mày.
Diệp Trúc dài giọng:
– Cảm ơn à !
Cô bé vén tà áo dài, ngồi lên yên xe ý chừng muốn kết thúc câu chuyện.
Bình Nguyên lẳng lặng bỏ đi. Diệp Trúc dấn mạnh pedal, thở hắt một cái trước khi xe chạy.
Ngôi nhà thân thuộc hiện ra trong tầm mắt.
Diệp Trúc tròn mắt ngạc nhiên. Một chiếc xe hơi màu xám bạc sang trọng đậu trong sân.
Xe của ai nhỉ?
Lượn xe đạp vào cổng đang để ngỏ, Diệp Trúc càng ngạc nhiên hơn vì cửa phòng khách mở rộng và mọi người đang nói cười rôm rả:
Đá chân chống dựng xe gần hành lang, Diệp Trúc phóng ba bước lên thềm.
Người Diệp Trúc nhìn thấy mặt đầu tiên là mẹ!
– A, Diệp Trúc về rồi? Con vô đây, xem ai nè? - chị Hương vẫy con gái, mặt chị rạng ngời niềm vui.
Mọi người đều nhìn Diệp Trúc, hoan hỉ:
Bên cạnh ba mẹ và em gái, Diệp Trúc thấy một khuôn mặt vừa xa lạ mà cũng thật thân quen.
Cô bé ném túi xách, lao vào nhà.
– Ôi! Dì Út Xuân!!!
Dì Út Xuân ôm chầm cô cháu cưng:
– Chà chà ! Cháu tôi trở thành thiếu nữ thật rồi. Xinh quá đi mất!
Diệp Trúc phổng mũi:
– Nhờ giống dì Út đó !
Út xuân gật đầu:
– Ừ, chẳng những xinh đẹp mà còn khéo ăn nói nữa. Sao? Con đi lễ tổng kết năm học về đó hả? Có được thưởng không nào?