Nói thì nói vậy chứ ở cái tuổi học trò, còn lắm chuyện để rù rì với nhau. Đến giờ sinh hoạt dưới cờ thì nhóm Diệp Trúc đã tạm quên chuyện buồn lúc nãy và tranh thủ bàn tính chuyện đi câu cá chiều mai.
Nhà nội của Thùy Linh ở ngoại thành, có kênh mương, vườn rẫy. Nghe nói mùa này nước luôn đầy và rất nhiều cá rô và cá sặc, tha hồ mà câu. Cả nhóm thỏa thuận với nhau sáng sớm mai sẽ đạp xe đạp đến nhà nội Thùy Linh.
Chợt Diệp Trúc la lên nho nhỏ:
– Tụi mày coi kìa!
– Hả? Cái gì?
– Coi cái gì?
Diệp Trúc trở về phía thềm văn phòng. Vị trí ấy xem như khán đài cho những buổi sinh hoạt cùng lễ lạt của trường.
– Thằng nhỏ đó ...cũng được thưởng kìa !
Mãi lo rù rù nói chuyện nên mấy cô nàng không nghe thầy hiệu phó đọc danh sách các học sinh dẫn đầu phong trào thi đua của tuần. Nhìn lên thấy sáu nhân vật ưu tú đang hớn hở ôm những gói giấy bóng kính sặc sỡ to đùng!
Diệp Trúc rên:
– Ôi trời! Không thể tưởng tượng được. Nó mà đứng đầu thi đua tuần à?
Thùy Linh sửa lại:
– Nó là một trong những đứa đạt thi đua tốt thôi!
– Phá phách như nó mà được thưởng thì không thể chấp nhận được!?
Thùy Linh kêu lên:
– Chứ mày bảo phải làm sao? Thầy cô chỉ dựa vô kết quả học tập và nhận xét tiết học A – B của giáo viên bộ môn. Còn chuyện nó phá phách, đương nhiên nó cáo già, thầy cô nào mà biết được.
Diệp Trúc hứ một tiếng:
– Dù sao tao cũng tức lắm.
Thùy Linh phẩy tay:
– Tao thấy mày nên tìm cách phục thù tốt hơn là ở đó mà tức tối. Cũng có gì to tát đâu. Chỉ hai ba gói kẹo thôi mà.
Diệp Trúc trợn mắt:
– Mày khoan dung nó từ bao giờ vậy? cái bản mặt thằng đó thì một viên kẹo cũng không xứng đáng đâu.