Cả bọn phá lên cười.
Chợt ...bum! soạt!
– Ối !?
Diệp Trúc chớp chớp hai rèm mi. cô bé bàng hoàng. Ngôi nhà gần hoàn thành đã bị sập hoàn toàn. Nhỏ Trân Trân ôm trán. Trái bóng văng ra bên ngoài hàng rào ma nữ và đang tiếp tục lăn theo chân một thằng nhóc. Chừng như nó không hề bận tâm xem chuyện gì vừa xảy ra và đang dẫn bóng về khoảng sân cát bên trường học.
Thùy Linh nghiến răng:
– Lại là thằng quỉ đó ! Nó làm hư hết trơn rồi !
Diệp Trúc ném mạnh cành cây đang cầm, cô bé giận đến mức phát run:
– Phải cho nó một trận mới được. Tụi mày thấy thế nào? Nhất trí không?
Mấy cặp mắt thoáng e dè rồi nhỏ Hương nói:
– Đánh nó không khó khăn gì. Nhưng ... tao thấy không ổn lắm!
– Sao lại không ổn? - Thùy Linh bực bội.
– Vì đúng ra thì tụi mình không biết chính xác có phải thằng quỉ đó là thủ phạm hay không mà. Thiếu bằng chứng mà ra tay với nó, nếu giám thị với tụi cờ đỏ bắt được thì tụi mình gay go!
Diệp Trúc bần thần. Cô bé biết chắc chắn là thằng quỉ đáng ghét đó. Nó nổi tiếng là nghịch ngợm ở khối lớp 9. nhưng nhỏ Hương nói cũng có lý. Nếu bị thầy giám thị hoặc mấy đứa trực đội cờ đỏ bắt được thì phiền.
Diệp Trúc hậm hực:
– Mai mốt tụi mình hãy chú ý nhiều hơn đi. Chỉ cần phát hiện rõ ràng một lần là yên tâm xử nó rồi.
Thùy Linh thở dài:
– Uổng công trình của tụi mình quá !
– Thì đành chịu thôi. Mai mốt rảnh mình làm lại cái khác đẹp hơn. Giờ về lớp thôi, cũng sắp vô tiết cuối rồi kìa!
Đám con gái lục tục kéo đi. Không còn vui vẻ ồn ào như lúc nãy. Nhất là Diệp Trúc và Thùy Linh thì im ru. Lũ bạn biết hai thủ lĩnh của mình đang suy nghĩ tìm cách phá hại thằng tiểu quỉ ở khối 9. đứa nào cũng biết thằng đó nổi tiếng là phá phách. Có khi chính nó đã vô ý phá hỏng cái nhà chòi của nhóm.
Diệp Trúc! .... Trong đầu của các cô bé nữ sinh là hàng lô ý nghĩ lộn xộn, đan chéo vào nhau!