Diệp Trúc cười hì hì:
– Mừng dì út nên con quên mất tiêu! Con đạt học sinh giỏi, tất nhiên phải được thưởng rồi. Dì Út nè, sao dì về bất ngờ vậy? lẽ ra dì phải gọi điện báo trước ...
– Biết thế nào con cũng nói vậy mà!
Anh Điền xen ngang:
– Tôi thấy bây giờ hai dì cháu các người nên tạm ngưng cuộc hàn huyên lại đi. Còn khối thời gian để nói tiếp. Diệp Trúc vào thay đồ rồi ra đây, tất cả chúng ta cùng đi ăn cơm bên ngoài. Không cần nấu nướng gì cả!
Chị Hương hơi bất ngờ:
– Ăn ngoài nhà hàng ư? Ý mọi người thế nào?
Chi Mai láu táu:
– Con phục tùng đa số!
Diệp Trúc ôm dì Út:
– Ý dì Út là quan trọng nhất. Chúng ta theo ý dì mà quyết định đi mẹ à.
Chị Hương gật đầu:
– Mẹ nhất trí!
Út Xuân cười:
– Hôm nay tôi trở thành nhân vật quan trọng thì phải. Anh Hai à, em thấy chiều nay chúng ta ăn ở nhà, món ăn đơn giản là được rồi. Em hơi mệt nữa! Đợi mai hoặc mốt em khỏe khỏe hơn thì tất cả chúng ta cùng vào nhà hàng!
Thế là đa số thắng thiểu số!
Chị Hương vội xuống bếp chuẩn bị cho bữa cơm. Phòng khách còn lại bốn người.
Diệp Trúc chợt nhìn cha, ánh mắt hồ nghi:
Sao con nghi quá!
Anh Điền nhướng mày:
– Con nghi gì chứ?
– Có phải dì Út gọi điện về trước rồi nhưng ba mẹ cố tình giấu con không?
Anh Điền giơ tay đầu hàng:
– Út Xuân à, dì xem con gái nghi oan cho ba nó kìa! Vụ này anh giao dì đính chính à.
Út Xuân xoa đầu Diệp Trúc và Chi Mai. Cô mỉm cười:
– Ba mẹ hai đứa bị nghi oan thiệt. Dì không hề điện thoại hay liên lạc gì trước cả.
Chi Mai ngoe nguẩy:
– Dì út muốn tụi con bất ngờ kiểu này chắc thế nào con cũng bị đau tim cho coi.
Út Xuân cười xoa dịu:
– Thôi thì dì xin lỗi hai đứa. Đúng ra dì chưa tính về nước lúc này. Nhưng vì có công việc đột xuất dì mới về. Dì đền hai đứa nghen!
Chi Mai vẫn còn phụng phịu:
– Dì sẽ đền gì đây? Nếu là sôcôla thì con hổng dám nhận đâu à.
Diệp Trúc quan tâm một cách nghiêm túc:
– Có công việc gì mà dì Út phải về bất tử vậy?
Anh Điền can con gái:
– Ít nhất cũng phải để dì Út Xuân nghỉ ngơi một chút chứ con gái.
Út Xuân gật đầu:
– Đúng đó. Em thấy mệt quá trời. Diệp Trúc à ăn cơm xong dì sẽ nói chuyện.
Con đừng nôn nóng.
DiệpTrúc bật cười.
– Con hơi tò mò thôi chứ có nôn nóng gì đâu dì.
Anh Điền hối hai đứa xuống bếp giúp mẹ.
Đợi cả hai đi khỏi anh mới hỏi út Xuân:
– Dì có công chuyện gì quan trọng lắm à?
Út Xuân gật đầu nhưng chỉ nói:
– Dạ lát nữa em sẽ bàn với anh chị và hai đứa nhỏ.
Câu nói úp mở của cô em vợ làm anh Điền thêm băn khoăn lo lắng. Anh linh cảm Út Xuân sắp nói chuyện gì đó rất lớn lao và có liên hệ trực tiếp tới gia đình anh.
Bữa cơm như mọi ngày:
canh, xào, kho! Hôm nay được bổ sung thêm bằng món chả trứng.
Út Xuân ăn rất ngon miệng. Tuy nhiên cô bảo chị gái:
– Chị à, mai chị nấu món gì ăn nhiều rau sống giá ấy. Phải rồi! Chị nấu mắm đi chị há !
Chị Hương tủm tỉm:
– Bên đó không có mắm sao em.?
Út Xuân đáp:
– Chợ Việt Nam có đủ thứ. Rau cũng rất tươi. Nhưng mà nó đắt đỏ lắm chị à.
Diệp Trúc phát biểu:
– Con không nghĩ các loại rau bên ấy là không ngon. Nếu con sống bên ấy con ăn như người nước ngoài
Út Xuân liếc cháu:
– Đúng là trẻ con, cứ muốn nói là nói, chẳng chịu suy nghĩ cân nhắc gì cả !
Diệp Trúc phồng má:
– Con nói thật mà dì! Cứ cho con đi nước ngoài sống xem, bảo đảm con sẽ thích nghi ngay!
Út Xuân liếc nhìn vợ chồng chị gái rồi cúi xuống chén cơm.
Hình như cô đang cân nhắc để nói một chuyện gì đó. Bất giác chị Hương thấy hồi hộp.
Chị Hương buông đũa, ngó em gái:
– Có chuyện gì em cứ nói đi út Xuân!
Út Xuân ngẩng lên, hít một hơi thật sâu:
– Được rồi, em định anh chị và hai đứa nhỏ ăn xong sẽ bàn nhưng bây giờ nói luôn cũng được. Dừng lại vài giây cô tiếp - em định thưa với anh chị cho em làm thủ tục đưa Diệp Trúc qua bển với em ...
– Hả???
Cả bốn cái miệng cùng kêu lên một lượt và bốn đôi mắt nhìn Út Xuân không chớp.
Út Xuân giải thích:
– Chuyện là thế này, Peter muốn xin con nuôi và đồng ý cho em xin con người Việt, cháu trong gia đình cũng được luôn. Chỉ như vậy thì chúng em mới thừa kế được phần lớn gia sản của cha Peter. Em về nước chuyến này cũng là muốn bàn với anh chị xem có thể cho em nhận Diệp Trúc làm con nuôi được không?
Anh Điền và chị Hương lặng thinh. Có mơ hai người cũng không nghĩ đến tình huống bất ngờ này.
Tự nhiên Diệp Trúc trở thành con của em gái và một người ngoại quốc rồi đi đến một phương trời xa lơ xa lắc!?
Chị Hương như nói với mình:
– Chị không thể mất con! Chị chỉ có hai đứa nó.
Út Xuân nhẹ nhàng:
– Chị không mất Diệp Trúc. Em biết anh chị sẽ bất ngờ khi nghe đề nghị này.
Nhưng xin chị và anh bình tâm suy nghĩ đi. Đúng là về mặt pháp lý Diệp Trúc sẽ là con của em với Peter nhưng nó vẫn là con của anh chị. Sau khi trưởng thành nó có thể sống tự do theo sở thích của nó. Hoặc ở lại Mỹ, hoặc quay về Việt Nam. Peter thỏa thuận với em như vậy. Anh ấy hứa dù mai mốt tụi em có con hay không thì Diệp Trúc vẫn được thừa hưởng mọi quyền lợi mà một đứa con được hưởng.
Anh Điền chị Hương nhìn Diệp Trúc. Cô bé ngồi lặng thinh. Chén cơm mới và được vài miếng giờ đã nguội lạnh.
Anh Điền nhẹ giọng:
– Ý con thế nào hả Diệp Trúc?
Diệp Trúc buông thõng:
– Con cũng không biết nữa!
Chi Mai lên tiếng:
– Chị mà đi thì em buồn chết luôn quá !
Út Xuân cầm tay cháu gái:
– Giúp dì đi Diệp Trúc! Con đồng ý thì dì và dượng út của con mới có thể sống tốt được. Tất nhiên khi đó con cũng được sung sướиɠ! Không nên bỏ qua cơ hội tốt để được ra nước ngoài du học Diệp Trúc à.
Diệp Trúc bỏ cả buổi học võ để nằm lì trong phòng suy nghĩ lại những điều dì Út nói. Có những giấc mơ không bao giờ thành sự thật. Và lại có nhiều chuyện xảy ra bất ngờ y hệt như mơ.
Đang ở cái tuổi ham chơi và mơ mộng nên Diệp Trúc không mấy bận tâm chuyện xa ba mẹ và gia đình, kể cả xa bạn bè và những nơi chốn thân thương đầy ắp kỷ niệm. Trong đầu Diệp Trúc là viễn cảnh tốt đẹp ở một miền đất mà nơi đó có những tòa nhà cao ốc lộng lẫy, những con đường đại lộ cao tốc rộng thênh thang và ...Diệp Trúc sẽ ngồi sau tay lái một chiếc xe hơi mui trần kiểu thể thao. Xe cứ lao đi vun vυ"t, thật là tuyệt!
Hai ngày sau Diệp Trúc tiến hành làm thủ tục.
Ba mẹ bảo cô bé nên chọn ngày mời bạn bè thân thiết đến tổ chức bữa tiệc chia tay. Song Diệp Trúc không thích vậy, cô bé xin phép ba mẹ cho mình được tổ chức bên ngoài, đơn giản với nhóm bạn thân thiết.
Thùy Linh ngạc nhiên mở tấm thiệp nhỏ:
– Gì đây ...? họp mặt chia tay à? Mày đi đâu? Lên rừng hay xuống biển vậy nhỏ?
Diệp Trúc giơ hai tay làm động tác chim sãi cánh. Lên trời ở đây là lên máy bay đó. Bật mí trước với mày nghen. Từ hôm nay tao có một tên họ mới, hoàn toàn ngoại quốc, Anna Green! Và chỉ mươi hôm nữa thôi tao sẽ qua Mỹ định cư đó.
Thùy Linh nghe hai tai lùng bùng. Mình có nghe lầm không nhỉ? Nhỏ Diệp Trúc có tên tiếng Anh, được đi Mỹ!?