Chương 50: Thông báo

Xin chào mọi người. Mình xin cảm ơn những bạn đã theo dõi bộ truyện này từ đầu đến tận thời điểm này. Mình đã đọc hết bộ truyện này, đối với mình đây là một bộ truyện rất hay. Mình đã rơi nước mắt vì cảm động, vì hạnh phúc theo 2 người ấy, rất tiếc vì mình quá bận nên chắc không thể tiếp tục được nữa. Tạm biệt mọi người, tạm biệt Giang Ngập, tạm biệt Tần Thanh Trác....

Ca khúc "Trạm xe lửa"

"Triều lên rồi xuống, người đến người đi

Tụm năm tụm ba, rộn ràng nhộn nhịp

Ô cửa sổ cũ, bức tường trắng xám

Hỡi đoàn tàu dài đằng đẵng

Đang khởi hành trên con đường

Chàng thiếu niên với đống hành lý trên lưng

Thêm nỗi cô đơn chẳng thể đo lường được

Đất khách quê người tùy ý dạo chơi

Hỡi đoàn tàu nghiêng ngả

Mang theo bao nhiêu nỗi hoang mang lặng thầm

Biển người đang chen chúc ấy

Họ muốn đi đâu, về đâu vậy?

Là đang về nhà hay tìm kiếm một nơi mà chẳng có phương hướng?

Là xuất phát cô độc

Hay vẫn còn ai đó đồng hành?

Nơi càng lúc càng xa kia

Người ta gọi đó là cố hương

Là nơi mở cửa vào sáng sớm và đóng cửa vào lúc hoàng hôn lặn

Có người muốn thoát khỏi đó

Lại có người mong ước trở về

Phải dừng chân ở đâu đây?

Ngoại ô yên tĩnh hay phố cổ náo nhiệt

Biết khi nào nên dừng lại đây

Khi cuối hạ oi ả hay ngày thu dần lạnh

Biết sống như thế nào đây?

Liều mạng giãy dụa hay đành sống tạm bợ

Nên tiếp tục tiến về phía trước

Hay ngước đầu nhìn vầng trăng khuyết

Ca khúc "Lon nước rỗng"

“Lon nước rỗng ở nơi góc phố

Là đang chờ người đến nhặt

Hay đang tận hưởng sự cô đơn trong đêm

Trên con đường người xe tấp nập

Tia sáng mập mờ và bóng tối

Tất cả đều không liên quan gì đến nó

Không chút liên quan....

Lon nước rỗng nơi góc phố

Mới ở đó một ngày mà ngỡ đã cả năm

Nó nhìn thấy quá nhiều gương mặt

Có người chán nản chẳng vui

Có người do dự không bước tiếp

Có người luôn nhớ nhung, nhớ nhung...

Dần dần, dần dần

Nó biến loang lổ rỉ sét

Thời gian làm mờ đôi mắt nó

Nó cũng đang chờ đợi điểm cuối

Trong đêm đen dài đằng đẵng

Cuối đêm mưa, ai đó nghe nó khẽ thở dài

Than rằng sao nỗi cô đơn này dài quá

Còn nỗi nhớ nhung trong lòng lại quá ngắn rồi..."





Chúng ta vẫn thường thấy nhàm chán với những ngày bình thường trôi qua nhưng khi biến cố ập đến ta lại mơ về những ngày bình thường đó.

Bầu trời của em chẳng hề có mặt trời, lúc nào cũng là đêm đen. Nhưng nó không hề an tĩnh bởi luôn đã có người thay thế ánh dương rạng rỡ kia.