Chương 39: Số phận đôi khi thật thần kì

Có lẽ nên đưa Tần Thanh Trác đi càng sớm càng tốt. Giang Ngập nghĩ.

Rửa mặt xong, Giang Ngập ra khỏi phòng tắm, liếc nhìn Tần Thanh Trác: “Có tự về được không?”

Tần Thanh Trác ngồi trên sofa cúi thấp đầu, không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn là dáng vẻ sống dở chết dở tối hôm qua. Mái tóc đen rủ xuống tôn lên bên mặt và bên gáy trắng như giấy.

Giang Ngập cầm lấy chai nước khoáng chỉ còn lại một nửa trên bàn, sau khi uống cạn thì ném vào thùng rác: “Hay muốn tôi đưa anh về?”

Lần này Tần Thanh Trác có phản ứng, anh cử động ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Ngập như thể không nghe rõ: “Hử?”

“Tôi bảo” Giang Ngập cúi đầu nhìn anh “Anh định về kiểu gì?”

Trong lúc cậu nói chuyện, ánh mắt Tần Thanh Trác luôn rơi trên bờ môi cậu. Không biết có phải do vừa tắm xong bị hơi nóng bốc lên hay không, đôi mắt kia như được phủ một lớp hơi nước.

Người bình thường nên nhìn vào mắt đối phương khi nói chuyện chứ? Cổ họng khàn, chẳng lẽ tai cũng điếc luôn?

Rõ ràng vừa mới uống nước xong, nhưng Giang Ngập lại cảm thấy khát nước một cách khó hiểu. Hơn nữa cảm giác bực bội kia lại xuất hiện.

Cậu để ý tới màu đỏ bất thường hiện trên mặt Tần Thanh Trác, màu môi nhợt nhạt, có vẻ rất uể oải.

Giang Ngập giơ tay lên, chạm mu bàn tay vào trán Tần Thanh Trác, cau mày nói: “Sốt rồi?”

Nhiệt độ trên mu bàn tay nóng gần như bỏng, lại nhìn dáng vẻ mệt mỏi phản ứng chậm chạp của Tần Thanh Trác, Giang Ngập thả tay xuống: “Đi thôi, đến bệnh viện.”

Nói xong cậu vào phòng ngủ, lấy một cái áo khoác của mình.

Giang Ngập đi ra, ném áo khoác lên người Tần Thanh Trác, sau đó đi về phía cầu thang bỏ lại một câu: “Mặc vào, tôi xuống mở cửa.”

Tần Thanh Trác muốn lên tiếng gọi Giang Ngập lại nhưng trong lúc anh hắng giọng người đã đi xuống tầng.

Vốn định mượn cục sạc, chờ điện thoại mở máy rồi gọi tài xế tới đưa mình đến bệnh viện nhưng hiếm khi thấy Giang Ngập nổi lòng tốt nên cứ vậy đi.

Tần Thanh Trác cầm lấy chiếc áo khoác Giang Ngập ném tới, chậm rãi mặc vào, áo khoác cotton rộng và mềm mại, làm tan đi cái lạnh trên người.

Mặc áo xong anh đi xuống cầu thang, cửa tầng một đã mở, Giang Ngập dựa vào khung cửa, đứng đó hơi cúi đầu nghịch điện thoại.

Tần Thanh Trác đến gần, hỏi với giọng khàn: “Đi xe mô tô?”

“Anh đã sốt như thế còn đi xe mô tô gì nữa?” Giọng Giang Ngập thiếu kiên nhẫn.

Nhìn Giang Ngập đang nhập tên bệnh viện tối qua vào phần mềm đặt xe, Tần Thanh Trác lên tiếng: “Đến Phổ Tế.”

Phổ Tế là bệnh viện tốt nhất Yến Thành, cách phố Hồng Lộc Tà ít nhất mười mấy cây số, Giang Ngập ngước mắt nhìn anh: “Sốt thôi, đến mức đó không?”

Tần Thanh Trác kiên trì lặp lại lần nữa: “Đến Phổ Tế.”

Giang Ngập nhìn anh, ngón tay không động đậy: “Nơi người nghèo khám bệnh không chữa được cho anh à? Cao quý thế?”

Sắc mặt Tần Thanh Trác trắng bệch, dáng vẻ bệnh tật khiến anh trông rất lạnh lùng, hoàn toàn không còn vẻ nhã nhặn của ngày thường, và cũng không có ý định thay đổi chủ kiến.

“Phiền phức.” Giang Ngập thấp giọng nói, tiếp đó cau mày nhìn Tần Thanh Trác, “Lúc nói chuyện với người khác anh luôn như thế hả?”

Tần Thanh Trác không hiểu: “Như nào?”

Nhìn chằm chằm môi của người ta. Giang Ngập thầm nghĩ.

Nhưng cậu không nói ra, xóa tên của bệnh viện trước đó trong khung nhập sau đó gõ mấy chữ “Bệnh viện Phổ Tế”.

Trên đường đến bệnh viện Phổ Tế, hai người đều không nói gì.

Tần Thanh Trác cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng đau đến mức chỉ nuốt thôi cũng cảm thấy tốn sức.

Còn Giang Ngập tối qua nằm trên sofa, cả đêm ngủ không say giấc. Sau khi mượn cáp sạc của tài xế giúp Tần Thanh Trác thì không nói gì nữa, trên đường đi luôn dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mấy phút sau, cuối cùng điện thoại đã mở được máy, trong giây phút màn hình sáng lên, một loạt tin nhắn đẩy xuất hiện trên màn hình, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Quý Trì.

Tần Thanh Trác mệt mỏi vô cùng, thoát khỏi giao diện trò chuyện với Quý Trì, bấm mở ảnh đại diện của người khác, gửi đi một tin nhắn: “Trình Quân, cậu có ở bệnh viện không?”

Trước cổng bệnh viện Phổ Tế vẫn tắc nghẽn như mọi khi, xuống xe, nhìn dòng xe cộ tắc cứng trên con đường bên trong, Giang Ngập thầm nghĩ những bệnh viện đông nghịt người này, lâm thời đến đây chưa chắc đã lấy được số.

Cứ đến tìm vận may cái đã, nếu thực sự không được chỉ có thể hỏi Chung Dương. Tên kia ngón nghề rộng rãi, ngay cả bọn đầu cơ bệnh viện cũng quen được. Lúc vừa đến Yến Thành cậu đã quen biết Chung Dương như vậy đấy.

Nhưng sau khi đi được vài bước, Giang Ngập nhận ra mình đã nghĩ nhiều rồi.

Bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse đứng trên bậc thang, giơ tay lên ra hiệu cho Tần Thanh Trác: “Thanh Trác, ở đây!”

Tần Thanh Trác bước lên bậc thang, nói với bác sĩ kia: “Trình Quân, lại phải làm phiền cậu rồi.”

Giang Ngập nhìn thấy thẻ công tác trước ngực bác sĩ kia viết “Tạ Trình Quân”, đoán rằng Tần Thanh Trác rất thân với bác sĩ này, bảo sao cứ đòi đến Phổ Tế.

“Cổ họng khàn thế, bị làm sao thế?” Vừa nghe anh nói chuyện, bác sĩ Tạ này đã nhíu mày “Đi, vào kiểm tra trước rồi nói sau.”

Lại nhìn về phía Giang Ngập bên cạnh: “Đây là..”

“Học sinh của mình.” Tần Thanh Trác nói.

“Có cần đi vào cùng cậu không?”

Tần Thanh Trác lắc đầu: “Không cần.”

Giang Ngập không quan tâm, bước chân dừng lại không đi theo vào, tìm đại một chỗ trống ở sảnh phòng khám và ngồi xuống.

… Học sinh. Cậu cảm thấy Tần Thanh Trác dùng từ này khi giới thiệu mình với người khác rất thú vị.

Cậu đã bỏ học gần hai năm, thế mà vẫn có người gọi mình là học sinh khiến cậu cảm thấy khá mới lạ.

Tầng khám bệnh ồn như chợ vỡ, Giang Ngập lấy tai nghe trong túi ra, nhét vào trong tai.

Bài hát đầu tiên mà phần mềm nghe nhạc giới thiệu hôm nay vậy mà là của Tần Thanh Trác, dữ liệu lớn đã thông minh đến mức này ư.

Bài hát này không mới, Giang Ngập nhớ mình từng nghe khi còn học cấp hai, còn bật lặp lại riêng bài ấy một thời gian dài. Lần đầu tiên nghe cậu đã bị thu hút bởi tiếng nói và giọng hát của ca sĩ, đó là sự nhẹ nhàng rất có cảm xúc, thậm chí khi nghe còn khiến cậu cảm thấy quá đỗi đẹp đẽ, bèn nhìn tên của ca sĩ rồi ghi nhớ ba chữ “Tần Thanh Trác”. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc nhớ kỹ cái tên này, sau đó cũng không cố ý theo dõi nữa.

Chẳng ngờ bốn năm sau, cậu lại có duyên với ca sĩ này như thế.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Giang Ngập cảm thấy số phận có đôi khi thật tàn nhẫn, nhưng đôi lúc cũng rất thần kỳ.