Chương 20: Vòng PK

“Bọn họ có định đến nữa không vậy? Lúc trước đúng là không nên tìm họ đến thay." Trần Gia thở dài một tiếng, quay người định rời đi “Bỏ đi, em đi chuẩn bị một phương án dự bị khác. "

Thấy Trần Gia lo lắng đến mức đổ mồ hôi, Tần Thanh Trác nói trước khi cô kịp di chuyển: "Họ sẽ tới, em đừng quá lo lắng."

Trần Gia dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Thanh Trác: "Ai? Giang Ngập nói như vậy sao?"

“Ừm.” TầnThanh Trác nhẹ giọng đáp.

Trần Gia gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Sau khi Trần Gia rời đi, Tần Thanh Trác tiếp tục đọc kịch bản nhưng tâm trí anh không nằm trên kịch bản, anh biết rõ lý do tại sao Mây Tận Thế dám ung dung đến muộn như vậy trước khi buổi thi đấu bắt đầu, có lẽ là để tránh thương lượng trực tiếp với mình. Vốn dĩ anh muốn nói chuyện với Giang Ngập đàng hoàng trước khi ghi hình nhưng có vẻ không được rồi.

Điện thoại rung lên, Tần Thanh Trác cầm lên xem, Quý Trì gửi đến một tin nhắn:

"Mọi chuyện thế nào rồi Thanh Trác, em nói chuyện với cậu ấy chưa?"

“Em vẫn chưa” Tần Thanh Trác trả lời “Cậu ấy có vẻ như đang tránh chạm mặt với em.”

"Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, vậy trận đấu một lúc nữa thì tính sao?"

Quý Trì có vẻ hơi lo lắng, trong khi Tần Thanh Trác chưa kịp nghĩ ra nên trả lời như thế nào thì tin nhắn tiếp theo đã tới:

"Nghe em miêu tả, anh cảm thấy người này có chút khó khống chế, hay là em cứ làm theo lời cậu ấy nói trước? Dù sao cũng chỉ là vòng thi đấu này thôi, sau khi vòng này kết thúc anh sẽ lập tức cho Chu Tụng đàm phán với cậu ấy."

Sau đó, hắn nhanh chóng gửi thêm vài tin nhắn nữa——

"Thanh Trác, em phải suy cho kỹ nhé, một khi tấm ảnh kia bị phát tán ra ngoài có lẽ cả hai bọn mình đều không gánh nổi hậu quả."

"Không dễ dàng gì em mới có cơ hội quay trở lại và còn nhận được sự khẳng định của khán giả. Anh không muốn em lại bị dư luận công kích thêm một lần nào nữa đâu".

"Thanh Trác, chuyện này em nhất định phải cẩn trọng."

Nhìn một loạt tin nhắn này, Tần Thanh Trác rơi vào trầm lặng.

Cách đó không xa, Trần Gia vội vàng chạy tới: "Anh Thanh Trác, đã đến lúc vào ngồi ở vị trí cố vấn rồi."

"Được." Tần Thanh Trác đáp lại một tiếng, anh gửi lại cho Quý Trì một tin nhắn "Em biết rồi."

Đợi đến khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu ban nhạc Mây Tận Thế vẫn chưa xuất hiện.

Vòng này là vòng PK, tám ban nhạc trong mỗi đội của bốn cố vấn sẽ tiến hành bốc thăm PK hai - hai để chọn ra bốn ban sẽ đi tiếp vào vòng trong. PK được chia thành hai phần, một phần là biểu diễn bài hát do bạn nhạc tự lựa chọn và phần tiếp theo sáng tác theo chủ đề bốc thăm ngẫu nhiên, ban nhạc nào có tổng số phiếu bầu cao hơn sẽ giành chiến thắng.

"Ban nhạc được cố vấn lựa chọn sẽ nhận được 200 phiếu bầu và mỗi người trong số 500 khán giả tại hiện trường sẽ có một phiếu bầu. Căn cứ vào màn trình diễn của ban nhạc họ sẽ bình chọn ban nhạc yêu thích của mình. Cuối cùng, tổng số phiếu của khán giả và cố vấn cộng lại sẽ quyết định ban nào sẽ chiến thắng." Người dẫn chương trình giới thiệu hình thức thi đấu trên sân khấu.

Thứ tự PK trong đội là Dương Kính Văn, Nhậm Duật, Thẩm Xá và Tần Thanh Trác. Khi các ban nhạc trong đội của một trong những vị cố vấn tham gia PK những vị cố vấn khác có trách nhiệm đưa ra nhận xét, góp ý và chọn ra ban mà họ cảm thấy xứng đáng bước tiếp vào vòng trong.

Khi đến lượt tám ban nhạc trong đội của Tần Thanh Trác thi đấu, chương trình đã được ghi hình được hơn bốn tiếng đồng hồ.

Mọi thứ vẫn đang diễn ra một cách êm đẹp và trình tự, chỉ có Giang Ngập và 2 thành viên của Mây Tận Thế là những biến số. Vì không được di chuyển khỏi vị trí nên Tần Thanh Trác không cách nào biết được có chuyện gì đang xảy ra trong phòng chờ, liệu Mây Tận Thế có đến và thể hiện một màn trình diễn mãn nhãn hay không. Nếu không, anh nên đưa ra lựa chọn như thế nào?

Ban nhạc Mây Tận Thế nằm trong nhóm PK thứ hai của Tần Thanh Trác, ban nhạc PK với Mây Tận Thế là ban nhạc Marsara, một ban nhạc mới được thành lập hai năm trước nhưng cả tay trống và tay guitar đều đã có nhiều năm kinh nghiệm trong các ban nhạc underground.

Phần trình diễn của Marsara rất ổn định, họ biết cách lựa chọn bài hát tốt, đây là một kiệt tác theo phong cách post-rock, màn trình diễn này thật không chê vào đâu được, toàn bộ bài hát tràn đầy cảm xúc mà không có điểm ngắt quãng và phần điệp khúc đã đẩy cảm xúc của khán giả tăng vọt đến đỉnh điểm.

Sau màn trình diễn của bốn thành viên ban nhạc Marsara, Giang Ngập bước lên sân khấu với chiếc đàn guitar cũ của mình, theo sau là tay bass Bành Khả Thi và tay trống Chung Dương. Cậu điều chỉnh độ cao của micrô và đặt ngón tay lên dây đàn để thử âm thanh, Tần Thanh Trác thấy máu trên mu bàn tay cậu đã đóng vảy. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Giang Ngập nhướng mi và liếc nhìn về phía Tần Thanh Trác.

Cái nhìn đó rất hời hợt bâng quơ dường như chỉ là một cái nhìn vô ý nhưng chỉ có Tần Thanh Trác mới biết nó có ý nghĩa gì - một lời nhắc nhở hay một lời cảnh cáo?

Vì màn biểu diễn ở vòng đầu tiên, ban nhạc đã đẩy được cảm xúc của khán giả chính vì thế mà nhiều khán giả đang mong chờ Mây Tận Thế sẽ mang lại một màn trình diễn độc đáo. Nhưng ngay sau khi Giang Ngập cất tiếng, họ chọn một bài hát bình thường, giai điệu cũng bình thường, giọng hát trống rỗng không có cảm xúc cộng thêm kết hợp không mấy ăn ý giữa hai nhạc công khiến tất cả sự kỳ vọng của khán giả giảm xuống liên tục.

Khi màn trình diễn kết thúc, khán giả rục rịch di chuyển, trên mặt hiện rõ vẻ thất vọng khiến bầu không khí trong trường quay trở nên có chút rời rạc.

Tần Thanh Trác không hề ngạc nhiên với kết quả này, một ban nhạc cho đến ngày hôm qua cũng không tập luyện, hôm nay trình diễn tệ như vậy là điều bình thường.

Sau phần trình diễn đầu tiên của hai ban nhạc, bốn thành viên của Marsara và ba thành viên của Mây Tận Thế đứng trên sân khấu bắt đầu bốc thăm chủ đề sáng tác ngẫu hứng trong phần tiếp theo.

Hát chính của Marsara rút được chủ đề "Cà-vạt" trong khi Giang Ngập rút được chủ đề "Lon nước".

Quá trình thảo luận của các thành viên trong ban nhạc ở trong hậu trường được chiếu trực tiếp trên màn hình lớn phía sau sân khấu. Cuộc thảo luận của ban nhạc Marsara dường như căng thẳng, sôi nổi hơn. Mỗi thành viên đều bày tỏ ý kiến, quan điểm

của riêng mình, trong khi Mây Tận Thế lại rất yên tĩnh. Hai phút trôi qua vẫn chưa ai nói gì, cả nhóm rơi vào trầm tư.

“Bên kia hình bị làm khó rồi.” Dương Kính Văn quay sang trao đổi với các cố vấn khác “Mọi người thấy chủ đề nào dễ hơn?”

"Chắc chắn là cà vạt rồi, lon nước....." Nhậm Duật cười lắc đầu "Chủ đề này là do ai nghĩ ra đấy? Thật đúng là có chút xảo quyệt nha."

“Cà vạt của anh nằm rải rác trong vali, như thể ngày xưa vẫn còn đó, không có gì thay đổi…” Thẩm Xá thấp giọng ngâm nga một bài hát cũ của Nhậm Duật rồi cười nói: “Khó trách anh Nhậm thấy cà vạt dễ hơn, từ xưa đã dùng "Cà vạt" viết lên một bản tình ca rồi."

"Chỉ là tác phẩm đầu tay vụng về khi còn trẻ của anh thôi," Nhạm Duật cũng cười: "Sở dĩ cà vạt dễ hơn là vì nó có thể là đại diện cho rất nhiều hình ảnh khác nhau như: Tình yêu, sự trưởng thành... đều là những chủ đề phổ biến trong sáng tác.. Còn về lon nước....." Thấy Tần Thanh Trác mãi chưa lên tiếng Nhậm Duật quay đầu nhìn anh: "Thanh Trác nghĩ thế nào?"

Tần Thanh Trác nhìn chằm chằm vào khung hình video của Mây Tận Thế, lúc này Giang Ngập đang nói chuyện với tay trống và tay bass, trong khi hai người đứng đối diện cậu thỉnh thoảng lại gật đầu.

Nghe thấy Nhậm Duật ném chủ đề cho mình, Tần Thanh Trác hoàn hồn dời ánh mắt đến hai chữ "Lon nước" trên màn hình lớn: "Lon nước à... bị vận mệnh vứt bỏ hoặc có lẽ là bị lãng quên hay cô độc chăng?..."

“Hóa ra Thanh Trác im lặng nãy giờ là đang suy nghĩ." Dương Kính Văn cười nói “Nếu nói như vậy, xem ra ý tưởng của lon nước sẽ đặc sắc hơn cà vạt chỉ là không biết Mây Tận thế có ý tưởng gì?"

Sau khi anh ta nói xong, ánh mắt của 4 vị cố vấn chuyển đến màn hình lớn, bên Marsara vẫn đang thảo luận gay gắt trong khi bên Mây Tận Thế hòa nhã hơn nhiều. Có vẻ như Giang Ngập là người phụ trách chỉ đạo cục diện, cậu đang vừa đánh guitar vừa trầm giọng ngâm nga, vừa nói chuyện với tay trống và tay bass so với trạng thái căng thẳng của bốn thành viên bên Marsara, ba người này trông có vẻ thoải mái như thể họ không hề ở đây để tham gia cuộc thi mà chỉ là đến chạy sân khấu một cách đơn giản vậy.

“Đã đến lúc chuẩn bị” vài phút sau, giọng nói của người dẫn chương trình cắt ngang suy nghĩ của Tần Thanh Trác: “Theo thứ tự rút thăm, chúng tôi sẽ để Marsara biểu diễn trước và ban nhạc Mây Tận Thế xin hãy đứng ở khu vực chờ của sân khấu.” .”

Marsara lần này hát một bản tình ca, không biết có phải là chịu ảnh hưởng từ bài hát cũ của Nhậm Duật hay không, bài hát ngẫu hứng này mặc dù xét về mặt giai điệu không phải là đạo nhạc nhưng giai điệu của nó có phần giống với bài hát Nhậm Duật vì vậy anh khẽ nhíu mày. Về phần ca từ lại càng không vừa ý, lời bài hát đơn giản được hát đi hát lại mấy lần.

Sau màn trình diễn của họ, 3 thành viên Mây Tận Thế lên sân khấu. Giang Ngập ngồi trên một chiếc ghế cao, tay vẫn ôm cây đàn cũ. Nhưng mà khác với lần thể hiện trước, lần này vừa cất tiếng, giọng hát trầm ấm rất có cảm xúc lập tức kéo khán giả trở lại không khí trong vòng thi đầu tiên...

“Lon nước rỗng ở nơi góc phố

Là đang chờ người đến nhặt

Hay đang tận hưởng sự cô đơn trong đêm

Trên con đường người xe tấp nập

Tia sáng mập mờ và bóng tối

Tất cả đều không liên quan gì đến nó

Không chút liên quan....

Lon nước rỗng nơi góc phố

Mới ở đó một ngày mà ngỡ đã cả năm

Nó nhìn thấy quá nhiều gương mặt

Có người chán nản chẳng vui

Có người do dự không bước tiếp

Có người luôn nhớ nhung, nhớ nhung...

Dần dần, dần dần

Nó biến loang lổ rỉ sét

Thời gian làm mờ đôi mắt nó

Nó cũng đang chờ đợi điểm cuối

Trong đêm đen dài đằng đẵng

Cuối đêm mưa, ai đó nghe nó khẽ thở dài

Than rằng sao nỗi cô đơn này dài quá

Còn nỗi nhớ nhung trong lòng lại quá ngắn rồi..."

Giai điệu của đoạn này không quá phức tạp, guitar, trống, bass đều nhẹ nhàng và chậm rãi cộng với giọng hát trầm ấm, cảm xúc của hát chính. Giang Ngập vừa hát gảy đàn guitar trông có vẻ rất tự nhiên và thoải mái, hoàn thoàn không giống như đang hát một bài hát ngẫu hứng.

Nhìn Giang Ngập trên sân khấu Tần Thanh Trác không tin được cậu chính là người chụp lén và đe dọa mình.