Chương 11

"Ở bên kia." Giang Bắc chỉ đại một bên lấy lệ.

"Cụ thể chút, đường nào, tên cửa hàng."

"Phố Lâm Dương, cửa hàng Xương Vinh." Giang Bắc lại thổi còi không thèm để ý đến vẻ mặt của Giang Ngập lúc này.

"Còn biết vừa lấy vừa đổi chỗ?" Giang Ngập cười lạnh một tiếng "Lần trước anh đã nói thế nào?"

Giang Bắc không nói gì vẫn tiếp tục thổi còi nhưng tiếng còi rõ ràng không còn to như trước.

Giang Ngập đứng dậy đi tới, giật lấy chiếc còi từ tay cô bé và ném nó ra ngoài.

Chiếc còi gốm vỡ tan thành từng mảnh ngay khi nó chạm đất. Giang Bắc liếc nhìn chiếc còi sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Giang Ngập bằng một ánh mắt ghét bỏ.

"Lần trước anh nói gì với em?". Thấy Giang Bắc vẫn im lặng, Giang Ngập tiếp tục: "Nhắc lại."

"Nếu còn một lần nữa thì cút ra khỏi đây." Giang Bắc xoay người đi về phía gian phòng của mình "Cút thì cút, sáng mai em sẽ đi."

"Đừng có đợi đến ngày mai nữa, bây giờ đi luôn, anh đưa em về." Giang Ngập vươn tay nắm lấy cánh tay gầy guộc của cô bé kéo cô đi về phía cầu thang.

Giang Bắc chống lại lực kéo của Giang Ngập, cơ thể cô bé cong về phía sau như một cây cung được kéo căng hoàn toàn. Cô không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Giang Ngập với đôi mắt to đen láy.

Giang Ngập cũng lạnh lùng nhìn cô không nói lời nào, sức mạnh trong tay cậu cũng đang tăng lên từng chút một, âm thầm cảnh báo Giang Bắc rằng hiện giờ cậu căn bản vẫn chưa thực sự dùng tí sức nào.

Giằng co một hồi, lòng bàn chân không còn trụ được muốn tiến lên phía trước, Giang Bắc cuối cùng quay mặt đi "Hứ" một tiếng rồi nhỏ giọng nói: "Từ nay trở đi em không trộm nữa là được chứ gì?"

"Nói to lên."

Giang Bắc lại im lặng.

Vài giây sau, Giang Ngập buông cánh tay Giang Bắc ra ngồi xổm xuống rồi dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi của Giang Bắc: "Trần Giang Bắc, có một câu nói chính là không quá tam. Đây là lần thứ mấy trong lòng em tự biết rõ, những chuyện trước đây anh không trách em nhưng từ giờ trở đi, em còn dám tái phạm lần nữa anh sẽ đánh ngất em rồi gửi về. Anh nói được làm được, em tự suy nghĩ đi."

Cậu thấy hốc mắt Giang Bắc hơi đỏ, sau khi nhìn cô chằm chằm vài giây cậu đứng dậy đi vào phòng tắm.

Giang Bắc đứng đó cúi đầu một lúc sau đó chậm rãi đi đến ghế sô pha.

Trên bàn uống nước cũ nát là một phần mì lạnh nướng còn nguyên, cô ngồi xổm xuống trước bàn ăn từng miếng một.

Sau khi Giang Ngập tắm xong, anh liếc nhìn vị trí của chiếc ghế sofa. Trên bàn chỉ còn chưa đến một nửa phần mì lạnh nướng, Giang Bắc đã về phòng của mình.

Anh bước tới thu dọn đống rác trên bàn vào thùng rác, dọn xong thì đi về phòng.

Anh nằm nửa người xuống, dựa vào đầu giường, mở bức ảnh được chụp từ ban nãy ra.

Góc chụp rất tốt, ánh sáng mờ như có thêm bộ lọc không cần qua bước chỉnh sửa nào đã mang lại cảm giác như một poster phim cũ.

Làm gì với bức ảnh này? Giang Ngập vẫn chưa nghĩ xong. Nhưng không cần nghi ngờ, bức ảnh là thu hoạch ngoài ý muốn của tối nay. Tham gia ghi hình một chương trình, nhận được 2 vạn tệ và còn chụp được một bức ảnh có giá trị, chuyến đi này rất đáng giá.

Phải tìm ra người bên cạnh Tần Thanh Trác là ai ... Nghĩ về điều này, Giang Ngập giơ tay tắt đèn trong phòng.

Cậu nhắm mắt lại, một giọng nói từ sâu trong não vang lên: "Đặc biệt là hát chính có giọng hát rất cảm xúc, khả năng kiểm soát âm trầm khá tốt, âm bổng trong đoạn điệp khúc cũng khá xuất sắc ...?"

Giang Ngập thả lỏng thân thể, hô hấp dần dần chậm lại chìm vào trong giấc ngủ say.

*

Tập đầu tiên của chương trình chính thức được phát sóng sau một tuần, vào ngày phát sóng tất cả các nhân viên chính của tổ chương trình tập trung tại tòa nhà trường quay để theo dõi phản ứng của khán giả và dữ liệu cơ bản trong thời gian phát sóng.

Chỉ có Tần Thanh Trác không có mặt, anh vội vàng quay trở lại phòng thu của mình sau khi hoàn thành mọi công việc trong tay và bắt đầu chuẩn bị ghi hình cho vòng thứ hai. Đây chỉ là một lý do để Tần Thanh Trác vắng mặt trong buổi xem chương trình, lý do thực sự là anh không muốn nhìn thấy bản thân trong ống kính. Vào ngày ghi hình, anh đã luôn ở trong trạng không thể tập trung trong phần lớn thời gian và thật khó để tưởng tượng được trạng thái của mình trước mặt khán giả sẽ như thế nào.

Tần Thanh Trác tối hôm đó đi ngủ rất sớm, anh không đặt đồng hồ báo thức, dùng toàn bộ thời gian để ngủ bù lại tất cả những ngày thức trắng đêm trước đó.

Ngày hôm sau, sau khi thức dậy Tần Thanh Trác đến tổ chương trình. Mặc dù tối qua anh không xem trực tiếp nhưng dù sao cũng là công việc anh đặt hết tâm huyết vào, Tần Thanh Trác vẫn quan tâm đến hiệu quả phát sóng của buổi biểu diễn.

Ngay khi bước vào văn phòng của tổ chương trình, anh đã cảm nhận được bầu không khí ảm đạm. Hạ Ỷ là người duy nhất trong văn phòng, cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha trong góc, uể oải lướt điện thoại.

Tần Thanh Trác đi tới, ngồi ở một bên ghế sô pha: "Chỉ có một mình em thôi à?"

"Ừm, đều về nhà ngủ bù rồi." Hạ Ỷ nhướng mi nhìn anh, ngáp một cái.

"Em chưa đi ngủ sao?" Tần Thanh Trác nhìn thấy dưới mắt Hạ Ỷ có quầng thâm, liền đoán được có lẽ cô đã ở đây cả đêm: "Sao vẻ mặt cau có thế? Số liệu của tập phát sóng đầu tiên không được như tưởng tượng sao?"

Hạ Ỷ tựa đầu vào ghế sô pha trầm giọng nói: "Đâu chỉ là không được như tưởng tượng, còn kém xa so với tưởng tượng."

"Dù sao cũng chỉ mới phát sóng tập đầu tiên, hơn nữa ban nhạc đa số đều là ban nhạc mới, không có mấy tiếng tăm." Tần Thanh Trác sau khi nghe kết quả như vậy cảm thấy không tốt lắm nhưng anh xốc lại tinh thần an ủi Hạ Ỷ.

"Đúng vậy, ban nhạc mới không có nền tảng nổi tiếng, số liệu của tập đầu tiên không tốt là chuyện bình thường" Hạ Ỷ tiếp lời "Hai năm gần đây có rất nhiều chương trình tương tự trên thị trường dành cho ban nhạc lâu năm rồi nên khán giả không có cảm giác mới lạ đồng thời còn có các chương trình biểu diễn khác tranh giành rating... Em có thể đưa hàng trăm lý do nhưng kết quả này vẫn khiến mọi người khó có thể chấp nhận." Hạ Ỷ thở dài một hơi.

Sau khi Hạ Ỷ nói xong, Tần Thanh Trác nhất thời không còn gì để nói. An ủi một người tỉnh táo khó hơn nhiều so với một người đang cảm thấy mơ hồ. Anh đứng dậy rót cho Hạ Ỷ một cốc nước nóng rồi đưa cho cô.

Hạ Ỷ nhận lấy: "Thực xin lỗi anh Thanh Trác, mới sáng sớm đã xả mấy năng lượng không tích cực này vào anh."

Tần Thanh Trác lắc đầu và mỉm cười: "Nếu nói ra có thể khiến em cảm thấy tốt hơn thì cứ tiếp tục nói."

Hạ Ỷ uống một ngụm nước nóng, ngơ ngác nhìn vào không trung một hồi rồi nhìn về phía Tần Thanh Trác: "Nói đến chuyện đó thì, anh Thanh Trác em cũng phải cảm ơn anh vì đã đồng ý làm cố vấn, nếu không chắc tập phát sóng đầu tiên càng tệ hơn nữa."

"Hử?" Tần Thanh Trác có chút kinh ngạc.

Hạ Ỷ cố gắng ngồi dậy khỏi ghế sofa di chuyển đến bàn uống nước mở laptop lên rồi đưa đến trước mặt Tần Thanh Trác. Ngón tay cô trượt và nhấp chuột, mở trang theo dõi ở chế độ nền: "Anh xem."

Đường cong đồ thị nhấp nhô trên màn hình biểu thị sự dao động của lưu lượng, có thể nhìn thấy vài đỉnh sóng.

Hạ Ỷ kéo video đến đỉnh sóng đầu tiên, đó là khoảnh khắc mà Tần Thanh Trác xuất hiện trong chương trình.

Hạ Ỷ kéo thêm vài chỗ phía sau, có thể thấy rằng mỗi lời nhận xét của Tần Thanh Trác đều tạo thành một đỉnh sóng trên đồ thị lưu lượng.

Hạ Ỷ kéo video trở lại: "Anh có biết điều này có nghĩa là gì không? Nó có nghĩa là một số lượng đáng kể người xem đã nhấp vào chương trình của bọn em chỉ để xem anh và có nhiều người họ chỉ xem anh."

Tần Thanh Trác nhìn đồ thị lưu lượng có chút không biết nói gì.