Sơ Hàng hôm nay tâm trạng sa sút cực độ.
Đây là kết luận mà Trần Phàm có được sau khi quan sát kĩ lưỡng suốt cả một buổi sáng. So với lúc trước anh không có tâm trạng, hôm nay có thể nói là anh còn không mang tâm trạng đi làm. Hoặc có thể nói là tuyệt vọng.
Toàn bộ khuôn mặt của anh tái nhợt, không có chút máu nào. Một buổi sáng, ánh mắt Sơ Hàng trống rỗng, chất phát đứng bên cạnh cô, không nói lấy một lời.
Có đôi khi, anh đột nhiên chỉ nhìn vào một nơi nào đó cười; Có đôi khi, Trần Phàm cảm thấy rằng cô phải chuẩn bị khăn giấy, bởi vì cô thực sự lo lắng Sơ Hàng có thể sẽ khóc bất cứ lúc nào.
Chuyện gì vậy? Thất tình???
Đây hẳn cũng là một biểu hiện của thất tình...
Tranh thủ quán ít khách, Trần Phàm từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp bánh quy đưa đến trước mặt Sơ Hàng, nhẹ nhàng nói: "Có muốn ăn không? Bây giờ cũng ít khách, ăn chút gì đó đi."
Trần Phàm vừa nói, vừa quan sát Sơ Hàng. Sơ Hàng vẫn cúi đầu, cũng không có phản ứng nhiều. "Bằng không lát nữa có nhiều khách đến sẽ rất bận?" Trần Phàm tiếp tục thăm dò. Cô nghĩ rằng Sơ Hàng có thể sẽ nói chuyện với cô, tốt nhất là nói hết tâm sự trong lòng nói ra, để cô còn biết mà tìm cách giúp anh. Thế nhưng mà, Sơ Hàng lại không làm theo ý của cô. Anh lắc đầu, dùng giọng nói lí nhí đáp, "Cảm ơn cậu, tớ không đói bụng."
Haizzz, xem ra cũng không được, Trần Phàm quyết định vẫn là trực tiếp hỏi thẳng, "Sơ Hàng, cậu có chuyện gì sao? Nhìn cậu hôm nay không khỏe lắm."
"Ừm," Sơ Hàng gật đầu, "Có chút không thoải mái, tớ muốn xin quản lý nghỉ một ngày."
Trần Phàm tự nhiên biết rằng Sơ Hàng không muốn nói thật với mình, vì vậy cô vẫn mỉm cười, đáp lại "Tớ xin lỗi, quấy rầy cậu rồi.. Như vậy đi, cậu quay về nghỉ ngơi đi." Trần Phàm trấn an nói "Có tớ ở đây rồi, cậu đừng lo lắng." Nhìn thấy bộ dạng không sức sống của Sơ Hàng, cô không khỏi lắc đầu. Cô vẫn thích Sơ Hàng nghiêm túc, đơn thuần hơn.
Chỉ là...... Sau chấn thương khi leo núi, tâm tình không tốt lên bao nhiêu mà cảm giác cả người đều rã rời, muốn sụp đổ đến nơi.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Sơ Hàng sau khi nghỉ phép, đi ra quán cà phê, cũng không đi thẳng về ký túc xá mà đeo balo đi lang thang quanh khuôn viên trường.
Mỗi bước đi của anh, đầu gối đều đau âm ỉ. Anh vào siêu thị mua mấy lon bia, sau đó tìm một chỗ trống không có ai rồi ngồi xuống uống cạn lon, đầu mùa hè thời tiết dần trở nên oi bức. Đi không được bao lâu, bắp chân Sơ Hàng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng khiến miệng vết thương ở đầu gối trở nên ngứa ngáy. Anh nhịn không được giơ tay lên gãi.
Nhưng ngay khi tay vừa chạm vào băng vải, giống như ký ức bị giam cầm đã được mở khóa, trong đầu Sơ Hàng lại dâng một thứ gì đó.
Trong giây tiếp theo, cảm xúc Sơ Hàng gần như vỡ òa, anh dựa vào bàn khóc rống, như thế nào cũng không ngừng được.
Ngày hôm đó trên núi, Hà Minh đã đơn giản chỉ xử lý vết thương cho Sơ Hàng, băng bó trước khi đưa cậu xuống núi trở lại trường. Cả hai đều không nói một lời, Sơ Hàng nằm trên lưng Hà Minh, cằm chống lên bờ vai rộng lớn của Hà Minh.
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời đổ xuống, trong lòng Sơ Hàng ngập tràn sự ấm áp, anh có rất nhiều điều muốn nói với Hà Minh, nhưng lại không dám phá vỡ sự bình yên này. Nhưng sau tất cả, khi Hà Minh định rời khỏi bệnh xá của trường, anh vẫn không kìm lòng được.
Sơ Hàng nhớ tới những kỉ niệm khi trước, anh không cam tâm nhìn bọn họ xa cách với nhau như vậy.
Tại căn phòng nhỏ ở bệnh xá trong trường học, Sơ Hàng ủy khuất từ phía sau ôm lấy Hà Minh đang chuẩn bị rời đi. Sơ Hàng đem mặt vùi sâu vào bờ vai của Hà Minh. Khóe mắt đỏ dần, anh khẽ nức nở, "Chúng ta trở lại như trước đây đi, được không? Cầu xin cậu, đừng bỏ tớ lại."
Sơ Hàng hèn mọn thỉnh cầu hắn, anh ôm Hà Minh rất chặt, sợ Hà Minh cứ thế mà đi. Thế nhưng mà, Hà Minh vẫn rời đi trước mắt anh.
Hà Minh không thèm ngoái đầu lại nhìn Sơ Hàng, không nói một lời, trực tiếp đi thẳng ra ngoài. Sơ Hàng ngây ngốc đứng ở nơi đó, nước mắt lã chã rơi. Không thể được nữa rồi, tất cả mọi thứ đã kết thúc. Anh tuyệt vọng chậm rãi bước ra khỏi phòng y tế, điều mà anh không biết là Hà Minh trốn ở góc tường bên kia, lặng lẽ nhìn chăm chú vào anh.
Có đôi khi, không nói ra điều gì đó không có nghĩa là trái tim không đau.
Hà Minh véo thật chặt cánh tay hắn, cố gắng hết sức để kiềm chế mong muốn tiến về phía trước của hắn.
Hắn có mục tiêu phấn đấu của mình, hắn không thể vì chuyện này mà bị ảnh hưởng.
Cơ hội thay đổi số phận chỉ có một lần mà thôi, một khi đã bỏ lỡ, thì sẽ rất khó có lại
Khi nhớ lại đoạn ký ức đó, Sơ Hàng đã say đến không còn tỉnh táo, rượu cùng nước mắt hòa vào nhau, nhìn anh thật sự rất đáng thương.
Có lẽ là do tác dụng của rượu, hoặc là anh không còn đủ sức để ôm được nỗi lòng nặng trĩu như vậy nữa, Sơ Hàng lau nước mắt đi, sau đó lấy điện thoại di động ra, chậm rãi tìm kiếm.
Không để ý đến tôi?
Tại sao không để ý đến tôi!
Sơ Hàng hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, ủy khuất nói.
Sau đó, Sơ Hàng bắt đầu nhanh chóng gõ chữ. Anh muốn tâm sự.
Anh muốn kể hết toàn bộ thống khổ của mình.