Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Sáng [Kê Đản Canh]

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả đêm không ngủ được.

Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, Sơ Hàng mới không chịu nổi liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Tuy nhiên, anh chưa ngủ được bao nhiêu thì bị bạn cùng phòng Lý Thành đánh thức.

"Hả?" Sơ Hàng mở to hai mắt mệt mỏi cùng buồn ngủ ra, hỏi: "Sao vậy?

Lý Thành nở nụ cười, "Cậu quên rồi à, hôm nay lớp chúng ta có hoạt động leo núi, mọi người chuẩn bị xong rồi, cậu mau dậy đi.

Thật là, anh thậm chí còn quên mất nó.... Sơ Hàng ngồi dậy dưới sự lôi kéo của Lý Thành, bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt. Trước khi rời khỏi ký túc xá, anh liếc nhìn điện thoại di động của mình, trên giao diện nhắn tin vẫn không nhận được tin nhắn mới nào.

Sơ Hàng sa sút thở dài.

Hôm nay, mặt trời chói chang, bầu trời trong xanh, quả là thời tiết thuận lợi để leo núi.

Sơ Hàng đi theo đám đông lên xe buýt, đi thẳng đến băng ghế sau của xe buýt, ngồi xuống bên cửa sổ. Anh biết rằng Hà Minh sẽ không đến đây ngồi, vì vậy anh chỉ cần đeo tai nghe của mình, nghe bài hát mà không cần suy nghĩ về nó. Nhưng trước khi bài hát phát ra, anh đã không thể ngồi yên.

Trong lòng có nhiều cảm xúc muốn tâm sự nhưng không tìm ra lối thoát, cũng không biết nên tâm sự cùng ai. Sơ Hàng rũ đầu nhìn về phía trước, xe buýt đang chạy trên con đường không bằng phẳng, cửa kính do di chuyển ầm ầm rung lên.

Sự bực bội khó giải thích đó lại đến.

Sơ Hàng khó chịu vuốt vuốt đầu tóc mình, có chút hối hận, tự trách mình quá xúc động.

Thế nhưng lúc đó, ánh mặt trời trong xanh, gió mát nhè nhẹ, mọi thứ quá đỗi nhẹ nhàng cùng đẹp đẽ, khiến anh không thể kìm lòng được, hôn lên môi Hà Minh, nói với hắn rằng, có hắn thật tốt.

Nếu biết Hà Minh sẽ thờ ơ, xa lánh anh vì chuyện này, nếu thời gian có thể quay trở lại, anh nhất định sẽ không làm như vậy. Đánh chết cũng sẽ không.



Trên đường lên núi, Sơ Hàng vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng buồn bã, thần sắc uể oải. Thỉnh thoảng, anh lại nhìn lên những chiếc lá bên đường được mặt trời chiếu sáng trong suốt và rực rỡ, rồi anh không khỏi thở dài vì vẻ đẹp của nó.

Sơ Hàng lớn lên trong một gia đình đơn thân, được một tay mẹ nuôi dưỡng. Dù mẹ anh làm ở chức vụ cao nhưng bà vẫn hy cố gắng dành thời gian để làm bạn cùng anh.

Biết mẹ bận rộn nên từ nhỏ Sơ Hàng đã rất ngoan ngoãn. Nhưng cũng bởi vì sống trong gia đình đơn thân, tính cách hướng nội, bất tiện ngôn ngữ cùng giao lưu.

Là bởi vì gặp được Hà Minh, anh mới thực sự cảm nhận được thế nào là yêu mến, thế nào là sự ỷ lại. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, anh trân trọng, tận hưởng sự ấm áp mà Hà Minh đã mang đến cho anh.

Sơ Hàng chậm rãi đến gần hắn, dần dần ỷ vào hắn, cuối cùng là yêu hắn.

Nhưng chính vì tình yêu này, đã chấm dứt mọi sợi dây tình cảm giữa anh và Hà Minh. Anh không biết mình có bị bệnh thế này không. Anh không biết liệu anh và Hà Minh có thực sự muốn dừng lại ở đây không.

Không ai nói cho anh biết phải làm gì với mối tình đầu này, cũng không có câu trả lời. Đầu óc Sơ Hàng hoàn toàn tập trung suy nghĩ những chuyện này, mắt không nhìn con đường phía trước đến nỗi cách đó vài mét không nhìn thấy một tảng đá. Khi anh hoàn hồn, thì đã trượt chân ngã xuống đất.

Cơn đau nhức kịch kiệt ập đến. "Có chuyện gì vậy?" Đội trưởng ở phía trước dẫn đường, nghe thấy động tĩnh quay đầu la lên.

"Đội trưởng, Sơ Hàng bị ngã, đầu gối bị xước." "A! Có nghiêm trọng không? "Đội trưởng gạt đám người qua một bên thò đầu ra ngoài,"Cho tôi xem một chút, ôi, chảy nhiều máu như vậy! "

Đội trưởng lại thò đầu ra, hét: "Ai chịu trách nhiệm xử lý vết thương? Lấy hộp y tế nhanh lên." Ban trưởng xử lý việc đó, là Hà Minh.

Vừa dứt lời, Hà Minh đã mang theo hộp thuốc đi tới. Hắn ngồi xổm xuống trước Sơ Hàng, đưa tay kiểm tra vết thương.

Sơ Hàng chịu đựng đau đớn, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói cái gì, hoặc là nói cám ơn, nhưng là chung quanh có rất nhiều người, anh rốt cuộc cũng coi như thôi, lại cúi đầu xuống. Hà Minh kiểm tra đại khái vết thương của Sơ Hàng, nói với đội trưởng, " Trầy da có chút nghiêm trọng, xem ra không thể lại tiếp tục đi tiếp, các cậu đi trước đi, tôi băng bó một chút liền cùng cậu ấy trở về."

"Một mình cậu có được không?" Đội trưởng lo lắng hỏi. "Không có việc gì, các cậu đi đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »