Chương 3

Thời điểm sấm chớp bão tố.

Ánh sáng cùng bóng đổ màu xanh biếc ngập tràn hành lang. Tại tận cùng hành lang, những làn khói trắng từ từ bốc khói nghi ngút, không khí tràn ngập hương thảo mùi và một chút hoa nhài.

Phương Thịnh Lâm ngả người dựa vào góc tường, hai chân thon dài một trước một sau, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng chậm rãi vuốt điện thoại.

Ánh sáng trắng phản chiếu lên khuôn mặt vô cảm của anh, sự tương phản giữa ánh sáng và bóng tối, càng làm nổi bật lên vẻ thờ ơ của anh trong bóng tối.

Tin nhắn của Sơ Hàng anh đã được nhận được từ mười phút trước, từ lúc đó, Phương Thịnh Lâm vẫn giữ nguyên tư thế này, đứng ở đây.

Khói đã cháy hết, anh đưa điếu thuốc thứ ba lên miệng. Đôi mắt híp khẽ nheo lại, Phương Thịnh Lâm không chớp mắt chăm chú nhìn vào hai dòng tin nhắn ngắn gọn trên màn hình điện thoại.

Xin chào, tôi là Sơ Hàng. Chúng ta đã gặp nhau trong khách sạn vài ngày trước.... Tôi có một vấn đề, anh có thể giúp tôi không? Tôi không biết phải nói với ai!

Xin giúp đỡ?

Phương Thịnh Lâm nhìn những chữ này trên màn hình, khóe miệng không khỏi nhàn nhạt nhếch lên. Anh không quên người thiếu niên đó.

Hoặc cũng có thể, anh đã cố tình để lại số điện thoại của mình.

Phương Thịnh Lâm hít điếu thuốc một hơi thật sâu, sau đó ngửa đầu lên, từ từ nhả ra. Làn khói trắng bốc lên trong không khí như những sợi tơ xanh, được kéo thành một hình dáng độc nhất vô nhị, không thể nắm bắt hay giữ lại.



Anh còn nhớ rõ đêm hôm đó, Sơ Hàng người đầy mùi rượu, hốc mắt đỏ bừng, cậu đau lòng kéo anh lại, hỏi anh có muốn chụp ảnh với mình không.

Đúng là một đứa ngốc, ở nhà đã ngốc như vậy rồi. Nếu như bị bán, hẵng sẽ vui tươi hớn hở tình nguyện giúp đỡ người khác kiếm tiền. Làm gì có ai lại ngu ngốc gửi mình vào vòng tay của một người xa lạ mà không một chút nghi ngờ?

Nhưng chính một người như vậy đã khiến anh nổi lòng trắc ẩn, để lại vài viên thuốc giảm đau cùng thông tin liên lạc của mình. Anh ấy đã đặt cược với chính mình.

Sơ Hàng cho rằng đó: lần đầu tiên họ gặp nhau là vào đêm đó trong khách sạn, nhưng kỳ thật không phải vậy, Phương Thịnh Lâm đã từng gặp Sơ Hàng trước đây..... "Có thể." Ngón tay nhanh chóng gõ vào bàn phím ảo. Rất nhanh trên điện thoại hiện lên dòng chữ "tin nhắn đã gửi thành công".

Anh chỉ nhắm mắt chờ một phút, tin nhắn của Sơ Hàng liền được gửi đến.

Nếu như thích trai thẳng thì có kết quả không?

"A."

Kết quả?

Phương Thịnh Lâm khịt mũi coi thường hai chữ này. "Ai ai ai, Anh Phương, hóa ra là anh ở đây." Ngay khi Phương Thịnh Lâm định đáp lại thì giọng nói của A Quang truyền đến từ đầu hành lang.

Sau khi gửi tin nhắn xong, anh khóa màn hình, nhét điện thoại vào trong quần.

"Ừ." Phương Thịnh Lâm ngước nhìn A Quang, hỏi "Chuyện gì?"

"Chị Lan đang tìm anh." A Quang đi tới trước mặt anh, nói.



Phương Thịnh Lâm giơ tay lên hung hăng lấy một điếu thuốc khác lại hít một hơi khói, rồi dùng ngón trỏ phả tàn thuốc, "Biết."

A Quang định rời đi, nhưng hắn do dự, cuối cùng quay đầu lại, "Vậy thì anh nhanh lên một chút, em nghe nói có một vài khách hàng lớn đến, muốn gặp anh. Trông họ có vẻ có tiền!"

"Nếu không phải họ muốn cậu, tôi nhường lại cho cậu, cậu liền đi thay tôi đi?

A Quang xua tay lần nữa, cười khổ mà nói: "Làm sao em dám tranh giành việc với Anh Phương, hơn nữa nếu chị Lan biết, em chết như thế nào cũng không hay."

Điện thoại rung lên một lúc, Sơ Hàng ngay lập tức cầm điện thoại lên.

Cậu thật sự muốn biết câu trả lời của Phương Thịnh Lâm. Nhưng...... Câu trả lời mà cậu nhận được lại là "Đừng nghĩ nữa, không thể đâu. Vì cái gì?"

Ba từ này lần đầu tiên hiện lên trong đầu cậu. Sơ Hàng nhanh chóng trả lời tin tức, bởi vì kích động, tay run run còn gõ sai mấy chữ.

Vì cái gì?

—— Thật sự không có kết quả sao?

Cậu chờ rồi lại chờ, nhưng thẳng đến khuya, cũng không có tin nhắn nào đáp lại.

Nghe được tiếng côn trùng ngoài cửa sổ, Sơ Hàng cảm thấy, khó khăn lắm vớ được một cọng rơm cứu mạng, thế mà giờ lại bỗng nhiên biến mất.