Chương 2

Mấy ngày tiếp theo đó, Sơ Hàng vẫn luôn lơ đễnh.

Ngay cả công việc bán thời gian ở quán cà phê cũng ít nhiệt tình hơn hẳn.

Sau khi đặt nhầm món cho khách thứ hai, Trần Phàm cuối cùng nhịn không được mà đi tới, dùng khuỷu tay đυ.ng vào người cậu. Sơ Hàng vẻ mặt buồn bã ỉu xìu, phía sau lưng hơi cong lên, vẻ mặt đầy u sầu nhìn cô, "Này, cậu làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ a!" Trần Phàm một tay chống lên trên bàn, hai mắt sáng ngời nhìn Sơ Hàng đánh giá kỹ lưỡng.

Sơ Hàng lắc đầu, dùng ngón tay quẹt qua lại đầu bút mực đen, "Không có nha."

"Thế sao lại ỉu xìu, mệt mỏi như vậy?" Trần Phàm không buông tha, tiếp tục nói, "Nhìn cậu thất thần thế, nghĩ gì vậy?"

Sơ Hàng rũ mắt xuống, thở dài một hơi. Trần Phàm cũng là sinh viên của trường đại học C, là một cô gái tóc ngắn dễ thương theo học khoa nghệ thuật, sở thích là ăn, sở trường cũng là ăn, hoạt bát, vui vẻ suốt ngày không phiền não gì. Nào giống như cậu.... Sống thật mệt mỏi.

"Trần Phàm." Lúc này đã là tờ mờ sáng, ít khách đến, Sơ Hàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, ánh sáng nhu hòa, ven đường có vài người đi qua đi lại.

"Ở đây." Cô lặng lẽ chờ đợi câu nói tiếp theo của Sơ Hàng. "Cậu nói xem" Sơ Hàng dừng lại, ngón tay siết chặt bút trong vô thức, "giữa con trai và con trai sẽ tồn tại...... Thích chứ?"

Cậu khẩn trương nhìn qua Trần Phàm, đôi mắt sáng ngời. Câu hỏi này khiến môi và răng của cậu hơi run, yết hầu trở nên có chút khô khốc. Thực ra không có mấy giây, nhưng Sơ Hàng lại cảm thấy như mình bị dằn vặt hàng thế kỷ rồi mới chờ đợi được một câu trả lời êm tai.

Trần Phàm nở một nụ cười vui vẻ, cô quay lại với một câu hỏi tu từ, "Tại sao không?"

Sơ Hàng nhíu mày, không rõ nói: "Cậu... tin sao?"

"Đúng vậy, tớ tin điều đó." Vẻ mặt dĩ nhiên hiện lên trên mặt Trần Phàm, "Con trai và con trai, tại sao lại không thể thích nhau?"

"Nhưng..... Đó là hai đứa con trai! "Sơ Hàng có chút kích động.



"Không có vấn đề. Tình yêu nó vốn là sự tự do. Không có quy tắc. Chẳng lẽ chỉ có nam nữ ở cùng nhau mới có thể yêu nhau?" Trần Phàm bình tĩnh trả lời của cậu.

"Đúng, tình yêu là miễn phí... nhưng..." Sơ Hàng càng nói càng nhỏ, cậu vùi đầu thật thấp, cuối cùng cậu lắc đầu nói.

Trần Phàm kỳ quái nhíu mày, "Làm sao vậy?"

Sơ Hàng không muốn tiếp tục chủ đề này, vừa vặn lúc này, có mấy vị khách đẩy cửa vào, đi về phía bọn họ, Sơ Hàng thở dài, nói sang chuyện khác, "Khách đến rồi, đi làm việc thôi."

Hết đợt khách này đến đợt khách khác lại có thêm mấy khách nữa, Trần Phàm cuối cùng cũng không có thời gian để nói chuyện phiếm với Sơ Hàng nữa, chỉ thấy Sơ Hàng có tâm trạng không tốt, cố gắng hết sức để phục vụ cho khách, để cho cô có chút thời gian nghỉ ngơi.

Bọn họ bận rộn đến tận buổi chiều, hai người mệt mỏi không nói được lời nào, buổi chiều Sơ Hàng còn có tiết học, cho nên cậu ăn qua loa gì đó rồi vội vàng chạy tới tòa nhà dạy học. Sau cuộc trò chuyện ngắn với Trần Phàm vào buổi sáng, công việc bán thời gian ngắn ngủi đã làm tâm trạng cậu tốt lên không ít, nhưng sự xuất hiện của Hà Minh trong lớp học khiến cậu trở lại với tâm trạng ban đầu trong một giây. Bên cạnh Sơ Hàng không có ai, trước kia, Hà Minh sẽ luôn vui vẻ mỉm cười ha hả ngồi xuống bên cạnh cậu, thậm chí còn đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Mà bây giờ...... Hà Minh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn phòng lớp, sau đó đem giáo trình đặt xuống, liền ngồi vị trí đối diện không xa trước mặt cậu.

Chỉ để lại cho Sơ Hàng một tấm lưng lạnh lẽo, không một chút cảm xúc.

Sơ Hàng xoa xoa khóe miệng, ngón tay dưới mặt bàn xoắn lại. Cậu muốn giống như trước đây đi lướt qua, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, vẫy tay mỉm cười nhìn hắn. Nhưng cậu không dám, hết thảy đều muốn làm lại thôi. Sơ Hàng hiểu rõ Hà Minh đang cố ý thờ ơ với mình. Giữa cậu và Hà Minh, đã tồn tại một ranh giới vô hình. Cậu ở đầu này, Hà Minh ở đầu bên kia.

Trong giờ học, Sơ Hàng vẫn lơ đãng, thỉnh thoảng ngẩn người nhìn bóng lưng của Hà Minh.

Cuốn sách lật từng tờ từng tờ, đột nhiên, một tấm card màu trắng rơi ra ngoài.

Đó là số điện thoại mà người đàn ông kia để lại.... Hóa ra là bị nhét vào trong quyển sách này.

Sơ Hàng nhẹ nhàng nhặt lên, nắm nó trong tay. Đột nhiên, cậu có một ý tưởng táo bạo. Sau khi quyết định chắc chắn, Sơ Hàng lấy điện thoại di động ra.