- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ánh Sáng Đêm Dài
- Chương 9: Học trưởng dạy cậu
Ánh Sáng Đêm Dài
Chương 9: Học trưởng dạy cậu
Editor: Lăng Hàn (琅寒)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiều hôm đó, Bạch Huy trở về căn hộ để di chuyển đồ đạc. Vì là cuối tuần, Lương Thanh Dã mời một số bạn đến phòng khách để nướng thịt và chơi game. nhìn thấy Bạch Huy mất liên lạc một ngày một đêm đột nhiên mở cửa vào nhà, anh lập tức từ trong sô pha đứng lên.
Quãng thời gian đã trải qua với Chu Lãng Dạ, dường như đã gắn thêm một cái tăng tốc vào mọi thứ trên cơ thể Bạch Huy, trong lúc nhất thời cậu không có cách nào giải thích biến hóa của mình.
Hai nhân viên đang đóng gói sách cùng quần áo trong phòng ngủ của cậu, Lương Thanh Dã không thể nén được nghi ngờ trong lòng, kéo Bạch Huy ra ban công.
"Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu vậy? Đầu tiên là cả đêm không trở về, gọi điện cho cậu cũng không nghe máy; bây giờ vừa vào nhà đã nói muốn chuyển đi?"
Bạch Huy không thể nói ra sự thật, chỉ có thể né tránh bằng cách nói vòng vo, "Tôi đã trả tiền thuê nhà cho tháng sau rồi, tiền bối còn thời gian để tìm bạn cùng phòng mới."
"Tôi thiếu cậu một tháng tiền thuê nhà sao!?". Lương Thanh Dã không thể kiềm chế được sự nóng nảy, nhìn Bạch Huy mặc một chiếc áo thun mới không hợp lắm, vẫn mặc chiếc quần jeans ra khỏi nhà như ngày hôm qua, trực giác nói với anh rằng có chuyện gì đó xảy ra, "Cậu không phải là đi thử vai tối qua sao? Sau đó làm thế nào một đêm không trở về?"
Bạch Huy dựa lưng vào lan can ban công, nghiêng đầu nhìn người qua lại trong tiểu khu phía dưới, suy nghĩ một chút, cảm thấy gạt Lương Thanh Dã cũng không đúng, vì vậy chỉ nói qua loa, "Anh có nhớ không, trước đây tôi đã nói với anh rồi, tôi đã thích một người suốt vài năm. Tối qua chúng tôi gặp lại nhau và mọi chuyện tiến triển khá thuận lợi..."
Chuyển vào sống chung - như vậy, Bạch Huy trẻ tuổi mặt mỏng, có chút không nói nên lời.
Lương Thanh Dã ngược lại thông suốt, trực diện hỏi cậu ấy, "Sau đó thì sao? Chỉ sau một đêm, hai người quyết định sống chung?”
Bạch Huy nghĩ thầm, nếu chỉ là sống chung thì cũng tốt, nhưng Chu Lãng Dạ rõ ràng đã nói "nuôi cậu".
Cậu rũ mắt xuống, tránh ánh mắt của Lương Thanh Dã, chậm rãi nói: "Có thể nói là vậy..."
Lương Thanh Dã đợi một lúc, thấy Bạch Huy không có ý định nói nhiều hơn, hơi bất mãn hỏi: "Đối tượng tình cảm này thần thần bí bí, cậu có biết về quá khứ của anh ta không?"
Bạch Huy gật đầu, vẫn không tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến Chu Lãng Dạ.
Hai người họ lại đứng im lặng trên ban công một lúc, mấy nam sinh trong phòng khách lớn tiếng chào hỏi Lương Thanh Dã, Lương Thanh Dã ngoài miệng đáp "Được rồi, đến ngay", dưới chân cũng không có di chuyển.
Không lâu sau đó, các nhân viên chuyển nhà nhanh chóng từ trong phòng ngủ của Bạch Huy ôm ra năm sáu thùng giấy lớn. Bạch Huy liền nói, "Vậy tôi đi trước, tiền bối."
Lương Thanh Dã không thể phân biệt được cảm xúc trong lòng mình là gì, anh đã biết Bạch Huy từ khi cậu ấy dự thi nghệ thuật, đến bây giờ gần hai năm. Bạch Huy ở trường rất nổi tiếng, nhưng lại ít bạn bè. Lương Thanh Dã cao hơn cậu hai khoá, vì cả hai cùng là học trò của một người thầy, cũng từng cùng sân khấu diễn kịch, thường xuyên chơi cùng một chỗ.
Anh nghĩ rằng mình chỉ coi Bạch Huy như một người bạn tốt hoặc một đàn em thông minh tiến bộ, nhưng ngay khi Bạch Huy nói với anh rằng cậu ấy đã có người mình thích, tâm tình của Lương Thanh Dã trở nên phức tạp.
Cảm giác này lạ lẫm và dồn dập khiến Lương Thanh Dã không dám suy nghĩ quá sâu.
Anh nhìn theo Bạch Huy khi ra khỏi cửa, lại từ trên lầu nhìn cậu ngồi vào trong xe bán tải của công ty chuyển nhà và rời khỏi cổng tiểu khu.
-
Tối nay Bạch Huy một mình ăn cơm tối trong biệt thự ở núi Thanh Bình, sau đó chờ đợi Chu Lãng Dạ về nhà.
Cậu đã hoàn thành việc học kịch bản, luyện xong hình thể, lại xem trận bóng trên truyền hình trong chốc lát, cuối cùng nằm trên ghế sô pha và ngủ thϊếp đi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Bạch Huy bồng nhiên cảm thấy mình được ai đó ôm lên, hoảng sợ mở mắt ra.
Mặt Chu Lãng Dạ cách cậu không quá mười cm, giọng nói trần ổn của người đàn ông lập tức vang lên, "Trở lại giường ngủ?"
Bạch Huy cao 178cm, dù thân hình hơi gầy nhưng khi bị ôm ngang cũng không nhẹ nhàng, nhưng Chu Lãng Dạ đi rất vững chãi.
Bạch Huy lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói, "Anh Lãng Dạ, thả tôi xuống, tôi tự đi..." Nói xong, liền bắt đầu giãy dụa.
Chu Lãng Dạ đã đến bên cạnh cầu thang, cũng sợ làm Bạch Huy ngã, liền thả cậu xuống đất..
Bạch Huy hơi khẩn trương lùi lại một bước, lưng chống lên tay vịn cầu thang, tìm một đề tài hóa giải sự xấu hổ của mình, "Anh ăn tối chưa?"
Chu Lãng Dạ nhìn thấy sự mất tự nhiên của cậu ấy, nghĩ thầm anh ấy chỉ ôm một chút như vậy, cậu nhóc này thật quá trẻ trâu rồi - tay anh duỗi ra, nhẹ nhàng nắn nắn một cái vào má của Bạch Huy, nói, “Ăn rồi, còn cậu?""
"Tôi đã hâm nóng thức ăn từ tối qua để lại trong tủ lạnh, nhưng nó quá nhiều, kết quả vẫn chưa ăn hết." Bạch Huy đứng đó, để cho Chu Lãng Dạ nắn nắn mặt mình, cười một cách ngớ ngẩn.
Chu Lãng Dạ nhíu mày, nhắc nhở cậu ấy, "Sau này đừng ăn thức ăn thừa." Dừng một chút, lại hỏi, "Trở về sao không nói với tôi?"
Bạch Huy vẻ mặt vô tội nhìn anh, "Tôi đã gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời. Tôi lo sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, nên tôi không gửi nữa."
Chu Lãng Dạ mới nhớ tới thông tin liên lạc của Bạch Huy đều lưu trong số điện thoại di động cá nhân của mình, số này thường ở chế độ máy bay.
Lúc này đã khuya, anh ở bên ngoài xã giao hơn nửa ngày, quá mệt để giải thích gì đó với Bạch Huy. Giữa bọn họ cách nhau không quá một bước, Chu Lãng Dạ duỗi tay ra, liền kéo Bạch Huy vào lòng mình.
Bạch Huy đã tắm rửa, trên cơ thể cậu mang một mùi hương bạc hà nhẹ nhàng.
Anh ấy có chút lười biếng cúi đầu, cọ xát cổ người trong ngực, chậm rãi hỏi, "Hôm nay đoàn làm phim bên kia có liên lạc với cậu không?"
Bạch Huy nói, "Đã liên lạc, họ bảo tôi đi chụp ảnh vào tuần sau."
Chu Lãng Dạ "Ừ" một tiếng, dỗ dành cậu, "Nói cái gì dễ nghe đi?"
Bạch Huy không biết làm thế nào để đáp ứng yêu cầu này, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói với Chu Lãng Dạ, "Cảm ơn anh, học trưởng, tôi nhất định quý trọng cơ hội xuất hiện trên màn ảnh lần này."
Chu Lãng Dạ cười nhẹ một tiếng, cánh tay ôm cậu trượt xuống, dừng ở bên hông Bạch Huy.
"Bạch Huy..." Giọng nói của anh ấy trở nên cực kỳ quyến rũ khi hạ giọng, thổi qua tai Bạch Huy mơ hồ phiếm hồng, "Học trưởng dạy cậu, lần sau lại bảo cậu nói cái gì dễ nghe, cậu chỉ cần ngoan ngoãn nói “Thích tôi” là được, được không?"
Bạch Huy bị khoảng cách thân mật như vậy làm cho tay chân luống cuống, hơi thở của cậu cũng trở nên dồn dập, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn lặp lại một lần nữa, "Anh Lãng Dạ, tôi thích anh..."
"Ừm, còn nữa?" Chu Lãng Dạ ôm lấy cậu, ngửi mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc của câu, cảm giác mệt mỏi trên cơ thể như được lọc qua một tầng, tâm tình chuyển biến tốt lên không ít.
Bạch Huy đỏ toàn bộ bên tai, giọng nói nhỏ hơn, "Sau này chúng ta sẽ ở cùng một chỗ... Nếu tôi không có buổi tập vào ban đêm, liền ở nhà đợi anh."
Đây có lẽ là những lời ngọt ngào nhất mà trong cái đầu bé nhỏ của Bạch Huy, kinh nghiệm yêu đương bằng không, có thể nghĩ đến.
Chu Lãng Dạ nắm chặt eo gầy gò của cậu, nói: "Được, ngày mai tôi sẽ sắp xếp một tài xế cho cậu, đón cậu đi học."
Bạch Huy cảm thấy sắp xếp này không phù hợp, cũng không muốn bạn học chỉ trỏ cậu, muốn từ chối: "Không cần."
Dù giọng nói của người đàn ông vẫn khá ôn hoà, nhưng thái độ thì rất quyết đoán: "Nghe lời."
Bạch Huy chỉ có thể chịu thua, mím miệng lại, nói: "Cảm ơn anh Lãng Dạ."
-
Kể từ khi Bạch Huy chuyển vào căn nhà ở núi Thanh Bình, Chu Lãng Dạ về nhà nhiều hơn, thời gian cũng sớm hơn rất nhiều.
Dì giúp việc theo giờ chỉ đến mỗi ngày một lần được trả lương gấp đôi, thay vào đó hàng ngày lại đến dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa tối.
Bạch Huy có tính cách thân thiện lại lịch sự, đôi khi sau khi tan học cậu còn chủ động giúp đỡ dì giúp việc.
Dì giúp việc họ Tần đã làm việc tại nhiều gia đình giàu có, từng gặp qua không ít chuyện phong lưu che mắt người khác. Bạch Huy thường xuyên mặc đồng phục của Học viện Kịch Bình Đại ra vào, bà nhanh chóng đoán được quan hệ giữa cậu bé xinh đẹp này và chủ nhân nhà mình.
Có một lần Bạch Huy ngồi xổm trong phòng bếp giúp nhặt rau, bà không kìm được lòng thương hại hỏi cậu: "Tiểu Bạch, cậu thiếu tiền sao?"
Bạch Huy không rõ, ngẩng đầu nhìn về phía bà, cười nói: "Không thiếu nha, cha mẹ tôi là giám đốc cửa hàng bách hóa Thế Tôn" - Đây là một cửa hàng bách hóa cao cấp rất nổi tiếng ở Bình Châu.
Dì Tần lúng túng một lúc, rất khó hiểu nói: "À, vậy sao lại ở chỗ Chu tổng...?"
Bạch Huy hiểu được, vỗ tay để làm sạch đất trên tay, vẫn giữ thái độ tốt: "Tôi thích... Chu tổng, nên tôi đến chơi với anh ấy."
Dì Tần ngơ ngác, như chưa bao giờ nghĩ rằng Bạch Huy đơn thuần lại tình cảm như vậy.
Sau đó, khi Chu Lãng Dạ tan làm về nhà, bà ấy vẫn chưa đi. Gặp Chu Lãng Dạ ở cửa chính, đầu óc dì Tần nóng lên, đột nhiên nói với anh ấy: "Tiểu Bạch rất tốt, thường xuyên giúp tôi làm việc, tôi đều có chút ngượng ngùng."
Chu Lãng Dạ nghe xong, nhớ tới sáng nay tài xế trên xe cũng nói với anh tuần trước mình có chút cảm lạnh, ngày hôm sau Bạch Huy liền tặng tài xế một cái cốc giữ nhiệt.
Trong lòng Chu Lãng Dạ Dạ khẽ động, ngoài miệng nói: "Không sao dì Tần, nếu cậu ấy thích giúp thì để cậu ấy giúp."
Lúc tiến vào phòng ăn, thấy Bạch Huy đang đặt đũa bên cạnh bát đĩa cho anh, Chu Lãng Dạ đi gần hai bước, từ phía sau ôm lấy người.
Bạch Huy bị hốt hoảng, có chút muốn thoát ra, "Dì Tần còn chưa đi..."
Chu Lãng Dạ Dạ ôm chặt không buông. Trong hai tuần qua, Bạch Huy đã giảm cân và tập luyện để chuẩn bị cho việc tham gia nhóm diễn xuất, đã gầy đi bảy tám cân, khi ôm vào lòng cậu trông như một đứa trẻ nhỏ.
Chu Lãng Dạ tự nhận mình không phải con người tình cảm, nhưng trong khoảnh khắc ôm Bạch Huy này, lòng lại mềm nhũn, dỗ dành cậu: "Buổi tối không có việc gì, dẫn cậu đi xem phim, lại đi mua sắm."
Bạch Huy quay mặt lại, ánh mắt rất sáng nhìn anh: "Thật à!? Không cần mua đồ, xem phim là đủ."
Chu Lãng Dạ hai tay ôm lấy cổ tay thon dài của Bạch Huy, hôn lên khóe mắt cậu, "Ăn trước, ăn xong chúng ta ra ngoài."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Ánh Sáng Đêm Dài
- Chương 9: Học trưởng dạy cậu