Editor: Lăng Hàn (琅寒)
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đêm nay Bạch Huy lại mơ thấy Chu Lãng Dạ, rốt cục thấy được trong tiềm thức nhắc nhở bản thân, không nên tiếp tục đắm chìm.
Cậu tỉnh dậy vào hai giờ sáng, Chu Lãng Dạ nằm bên cạnh, một mình đắp một cái chăn, ngủ rất sâu.
Cửa sổ trong phòng ngủ có hai lớp rèm, dày và chắn sáng. Bạch Huy mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bên của người đàn ông, cho đến khi thị lực hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh tối tăm, có thể mờ nhìn thấy nốt ruồi dưới mắt trái của Chu Lãng Dạ.
Chu Lãng Dạ có gương mặt toàn diện đẹp đẽ, duy chỉ có nốt ruồi này rơi vào một nơi không tính là vừa vặn, tạo thêm một cảm giác buồn thương như muốn khóc. Giống như người đàn ông này mặc kệ lạnh lùng hay mỉm cười như thế nào, trong lòng luôn có một chỗ vĩnh viễn sẽ không để cho người ta chạm tới.
Bạch Huy kìm lòng không được, đưa tay chạm vào một cái, Chu Lãng Dạ không tỉnh dậy.
Cậu như một đứa trẻ ăn kẹo biết ngon, lại một lần nữa vươn tay, người đàn ông nhanh nhẹn lật người, ôm cậu vào lòng.
Bạch Huy giật mình, không biết đối phương là giấc mơ hay tỉnh rồi, sững sờ không dám cử động.
Chu Lãng Dạ nhắm mắt, hỏi cậu, "Mấy giờ rồi?"
Tầm mắt Bạch Huy vừa vặn có thể nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, nhỏ giọng nói, "Hai giờ mười bảy."
Chu Lãng Dạ cúi đầu thở dài một hơi, giọng điệu lười biếng, mang theo chút âm mũi, "Giấc ngủ của người trẻ tuổi không phải là rất tốt sao? Tại sao điểm này lại tỉnh."
"Tôi lại mơ thấy anh..." Bạch Huy được Chu Lãng Dạ ôm rất chặt, cũng rất ấm áp, cái ôm trong bóng tối mang lại cho cậu cảm giác hài lòng trước nay chưa từng có, "Dạo gần đây tôi luôn mơ thấy anh, giảng bài cho tôi, đưa tôi đi xem phim, lái xe lên núi Thanh Bình ngắm cảnh đêm, có rất nhiều chuyện thú vị. Mùa hè ba năm trước, dường như không thể vượt qua."
Chu Lãng Dạ vốn không muốn cùng Bạch Huy Dạ nửa đêm tâm sự. Nhưng có một vật nhỏ bé ấm áp đáng yêu như vậy nằm trong lòng, kể về giấc mơ của mình, mà bên trong toàn là Chu Lãng Dạ, thực sự làm người ta khó có thể chống đỡ.
Vì vậy, Chu Lãng Dạ kiên nhẫn trấn an cậu một câu, "Từ giờ trở đi, cậu đều sẽ thấy tôi mỗi ngày, giấc mộng liền ít đi một chút."
Bạch Huy trả lời một tiếng "Được", nằm yên một lúc, lắng nghe tiếng thở của Chu Lãng Dạ không giống như là đang ngủ, không kìm được hỏi tiếp, "Lần này anh trở về, có còn rời đi không...?"
"Không đi." Chu Lãng Dạ trả lời ngắn gọn.
Sau đó là một khoảng im lặng dài hơn. Cho đến khi Bạch Huy nói, "Chuyện của mẹ anh, tôi cảm thấy rất buồn." Cậu từ từ đẩy ra một tay từ trong vòng tay ôm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm Chu Lãng Dạ, như đang vuốt ve anh bằng cách này, "Tôi trằn trọc nghe được tin tức đã là dì Cố bệnh và qua đời hai tháng sau, vốn muốn đến Vancouver tìm anh, nhưng gia đình không đồng ý. Sau đó tôi lấy hộ chiếu của mình và chuẩn bị tự mua vé máy bay, nhưng chẳng ngờ chị tôi lại nói với tôi rằng anh sẽ sớm về nước."
-
Cánh cửa trái tim của Chu Lãng Dạ luôn đóng chặt.
Anh là một người đàn ông mang rất nhiều mặt nạ, khi ở trong môi trường khác nhau, liền sẽ thay đổi cách nhìn khác nhau.
Gia tộc họ Chu vững vàng không phải là nơi anh có thể tùy ý ra vào. Đối với Bạch Huy mười chín tuổi mà nói, có lẽ còn không biết thế sự hiểm ác nhân tình ấm áp, nhưng Chu Lãng Dạ đã đem quyển sách nhân tính đọc rất thấu đáo.
Cái chết của Cố Thiền không phải như truyền ra bên ngoài, qua đời vì bệnh tật. Chu Lãng Dạ cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn đem chân tướng nói cho ai biết.
Nhưng trong thời điểm nhạy cảm này, rơi vào khoảng cách nhạy cảm này, sự thiếu hiểu biết về thế giới của Bạch Huy dường như có một loại sức mạnh hủy diệt nào đó, làm lật tung những cái nguỵ trang và đề phòng thuộc về Chu Lãng Dạ, chỉ để lại trái tim của Bạch Huy không gì che giấu và không sợ bị tổn thương.
Chu Lãng Dạ dưới tình huống mình còn chưa ý thức được, nói một câu, "Bà ấy không phải là qua đời vì bệnh."
Bạch Huy hơi giật mình, Chu Lãng Dạ lập tức mở mắt ra.
Vì thế Bạch Huy biết, những lời này là thật.
Mặc dù cậu không đủ thành thục và trưởng thành, may mắn thay cậu đủ thông minh. Cậu không tiếp tục đặt câu hỏi vì nếu không phải do bệnh tật, có lẽ đoán được đáp án này sẽ làm cho Chu Lãng Dạ cảm thấy không chịu nổi.
Cậu ấy chỉ đơn giản hỏi Chu Lãng Dạ, "Anh là vì bà ấy mới trở về sao?"
Chu Lãng Dạ rũ mắt nhìn cậu như đồng ý.
Bạch Huy trong lòng đau đớn, cảm thấy Chu Lãng Dạ cất giấu quá nhiều bí mật, sống cũng không thoải mái, lại không thể nhịn được hỏi, "Tôi có thể giúp anh làm chút gì đó không?"
Chu Lãng Dạ cảm động ngàn năm có một, trong khoảnh khắc này anh thật sự cảm động một chút, anh xoa xoa lưng Bạch Huy, không muốn để cho đứa nhỏ này gánh vác quá nhiều cảm xúc nặng nề.
"Cậu không thể giúp được." Anh nói xong, nhếch môi cười cười, lại nói, "Sau này ở bên tôi nhiều hơn."
Bạch Huy tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên cằm của anh, mềm nhũn ngoan ngoãn nói, "Ba năm trước tôi không giữ được anh, lần này sẽ không để anh đi mất."
-
Đối với chuyện ở trong nhà Chu Lãng Dạ, vốn Bạch Huy còn có chút do dự. Khoảng cách dài của họ từ ba năm không gặp, vượt Thái Bình Dương, đột nhiên trở thành một mối quan hệ gối chung giường, tiến bộ dường như quá nhanh.
Trải qua một cuộc trò chuyện vào đêm khuya, Bạch Huy loại bỏ mọi lo lắng. Cậu ấy cảm thấy rằng Chu Lãng Dạ cần mình, dù không biết người đó đang âm mưu điều gì, nhưng cậu có thể cảm giác được Chu Lãng Dạ đang chơi một ván cờ rất lớn.
Dù có mạnh mẽ đến đâu, đều cần một đường lui mà không phải lo lắng. Bạch Huy cảm thấy mình chính là đường lui đó.
Sáng sớm, Bạch Huy tỉnh dậy trước, muộn hơn một giờ so với bình thường.
Khi cậu ấy rón rén trượt xuống giường, Chu Lãng Dạ cũng tỉnh giấc.
Bạch Huy mỉm cười với anh, nói, "Chào buổi sáng, học trưởng."
Chu Lãng Dạ từ khi vào nơi này, mỗi ngày đi sớm về khuya, mang theo một bộ giáp không thể phân biệt được thật giả, khi trở về, mảnh vỡ âm mưu vương vãi khắp nơi, anh chưa bao giờ nghĩ xem liệu mình có cô đơn hay không.
Lúc này đối mặt với nụ cười của Bạch Huy, một loại ý nghĩ mãnh liệt chưa từng có lại từ đáy lòng dâng trào - anh muốn giữ Bạch Huy ở bên cạnh, nuôi dưỡng cậu trở thành một người tình vĩnh viễn ngọt ngào và ngoan ngoãn như vậy.
Anh ngồi trên giường, nói, "Chào buổi sáng." Đồng thời, anh vươn tay, ý bảo Bạch Huy lại gần.
Từ góc giường đến đầu giường, chỉ khoảng cách ngắn ngủi ba hoặc năm bước.
Bạch Huy ngây thơ tưởng rằng mình đang tiến đến một tương lai đẹp đẽ, nơi họ hứa hẹn với nhau. Nhưng cậu không biết, mỗi bước đi từ đó về sau dẫn cậu vào tấm lưới mà Chu Lãng Dạ đã dệt ra.
Càng tiến gần, cậu càng lún sâu. Chồng chéo, tất cả đều là chướng ngại vật.
Người đàn ông mà cậu yêu, sẽ mở cho cậu một thế giới mới hoàn toàn xa lạ. Bạch Huy bên trong, đứng dưới ánh đèn flash rực rỡ, sở hữu mọi thứ mà thế giới ghen tị, nhưng sau lưng bị thao túng bởi một bàn tay vô hình, cho đến khi cậu mất đi tình yêu quý báu nhất cùng với trái tim ban đầu của mình.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.