Chương 10: Cả chiếc xe đều là âm thanh của trái tim tôi

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bữa tối của Bạch Huy là bông cải xanh, cà chua bi và một vài lát thịt bò mỏng. Chu Lãng Dạ cách bàn nhìn cũng đau lòng, lấy một ít thịt nạc mềm không xương trong canh xương heo và sò điệp, cho vào thìa, bỏ vào trong đĩa ăn của Bạch Huy.

"Tôi không thể ăn cái này..." Bạch Huy cười cười, trả lại thìa và thịt cho Chu Lãng Dạ, "Chỉ còn chưa đến một tháng nữa là tôi sẽ nhập đoàn, nếu không gầy đi cũng không tiện, không có cách nào giải thích với đạo diễn."

Chu Lãng Dạ nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Huy, đã phác họa rõ ràng đường cong hàm dưới, anh lộ vẻ không vui, "Vốn không nặng, nếu giảm xuống sẽ thoát hình."

Bạch Huy từ trong giọng nói của Chu Lãng Dạ nghe ra một tia quan tâm, một bên nhét cà chua vào miệng mình, một bên giải thích, "Học trưởng, màn hình lớn được xem ngang, càng dễ dàng lộ ra mập mạp hơn. Vai diễn thích khách mà tôi đóng yêu cầu có một cảm giác trôi dạt, gầy đi mới có sức thuyết phục."

Chu Lãng Dạ đột nhiên hối hận đã giúp cậu ấy nhận vai diễn này, hỏi, "Cậu muốn giảm cân xuống bao nhiêu cân?"

"Khoảng 110... " Bạch Huy nhìn màu mặt của Chu Lãng Dạ, sau đó thay đổi ý kiến, "Trong vòng 120 cân là được."

Chu Lãng Dã không thể tưởng tượng được, trước mắt nhìn Bạch Huy đã có chút giảm sạch hơn mười cân là bộ dáng gì, đồ ăn trên bàn dường như cũng vì đó mà mất đi hương vị.

Sau đó, cả hai đi đến rạp chiếu phim. Chu Lãng Dạ ngồi trong xe và lại thương lượng với Bạch Huy một lần nữa, "Tôi lại sai người tìm cho cậu một vai diễn khác, không diễn vai thích khách này nữa."

Bạch Huy cười nói, "Làm sao có thể." Sau một chút ngừng, nghiền ngẫm tâm tư của Chu Lãng Dạ, giải thích, "Đạo diễn Trần cho dù để cho tôi diễn vai phụ tôi cũng nguyện ý, có thể học được không ít thứ."

Chu Lãng Dạ giữ một tay vịn vô lăng, một tay đặt trên đùi. Bạch Huy đưa tay đặt lên bàn tay trên đùi anh, "Học trưởng mở miệng giúp tôi có vai diễn, tôi đã cảm thấy lần này nhập đoàn đi đường tắt. Nếu chúng ta từ chối vai diễn này và chọn một vai khác nhẹ nhàng, về sau nào còn có người dám dùng tôi."

Có lẽ là do thời gian trôi qua mà cảm xúc đã nảy sinh, Chu Lãng Dạ cảm thấy chính bản thân thờ ơ trong quá khứ đang bị Bạch Huy dần dần mềm nhũn. Anh ấy trở tay nắm lấy đôi tay thon dài hơi lạnh của Bạch Huy, không nói gì nữa.

-

Mặc dù Bạch Huy kiên quyết không muốn nhận quà, nhưng Chu Lãng Dạ vẫn dẫn cậu ấy đi dạo một vòng khu mua sắm cao cấp dưới lầu rạp chiếu phim, chọn cho cậu ấy một chiếc đồng hồ và một dây chuyền bạch kim, một khoản tiêu dùng với sáu chữ số nhẹ nhàng vạch ra.

Khi cầm túi quà trong tay, Bạch Huy không thể nhịn được cảm thán, "Loại phương pháp tiêu tiền dỗ dành người khác quá cũ kỹ, bây giờ mọi người đều xem thời gian trên điện thoại, ai còn đeo đồng hồ chứ."

Chu Lãng Dạ cũng không tức giận, ôm vai lấy vai cậu, mang cậu vào lòng mình, "Vậy cậu thích cái gì? Lần sau tôi sẽ thử." - một bộ dáng rất kiên nhẫn muốn đối xử tốt với Bạch Huy.

Bọn họ đang nói chuyện đi tới lối thang cuốn, bên cạnh một thang cuốn đang đi xuống bỗng nhiên vang lên một tiếng nữ, "Tiểu Chu tổng!?"

Chu Lãng Dạ và Bạch Huy đồng thời ngẩng đầu lên.

Chị gái của Bạch Huy, Bạch Linh, cùng với đối tượng xem mắt trước đây của Chu Lãng Dạ, Hàn Lâm, đang tay trong tay, trên khuôn mặt hai người đều có biểu hiện kinh ngạc không khác gì nhau, bị thang máy chậm rãi đưa đến trước mặt bọn họ.

Người lên tiếng vừa nãy là Hàn Lâm, Bạch Linh ở một bên thấy bộ dáng Chu Lãng Dạ cùng Bạch Huy song song nói đùa, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Bạch Huy trong lòng đột nhiên rùng mình, phản xạ có điều kiện lui về phía người Chu Lãng Dạ nửa bước.

Chu Lãng Dã bình tĩnh liếc cậu một cái, anh biết rằng việc bảo vệ Bạch Huy vào thời điểm này chỉ làm cho tư tình giữa bọn họ trở nên rõ ràng hơn, nhưng anh hết lần này tới lần khác lại làm.

Anh giơ tay chặn cậu nhóc đang trốn sau lưng mình, cười nhạt nói với Bạch Linh, “Trùng hợp như vậy?”, sau đó quay sang Hàn Lâm, "Hàn tiểu thư, đã lâu không gặp."

Bạch Linh dù sao cũng là người đã gặp qua sóng to gió lớn, ngắn ngủi vài giây làm rõ quan hệ bên trong. Nhớ tới kỳ tích mấy tháng trước come out của đứa em trai bảo bối của mình, lại nhìn Chu Lãng Dạ dẫn nó đi mua sắm vui vẻ tự đắc, còn có túi mua sắm hàng hiệu xa xỉ mà Bạch Huy đang cầm trong tay. Bạch Linh tức giận đến mức muốn hộc máu ngay tại chỗ.

Giọng điệu của cô có chút run rẩy, tầm mắt lướt qua Chu Lãng Dạ, nhìn về phía Bạch Huy, "Tiểu Huy, lại đây.”

Bạch Huy trong lòng kinh hoảng, cảm thấy xấu hổ như bị bắt gian ở trên giường, dưới chân lại một chút bất động, thậm chí còn không kiên nhẫn kéo lấy tay áo của Chu Lãng Dạ.

Cậu ấy không sợ cha mẹ, nhưng lại rất sợ chị gái lớn hơn mình tám tuổi, một người hành động mạnh mẽ và quyết đoán.

Bạch Linh còn chưa kịp suy nghĩ bạn mình Hàn Lâm sẽ nghĩ như thế nào trước mắt mọi chuyện, liền gọi một lần nữa, "Bạch Huy!"

Trước mặt hai cô gái, Chu Lãng Dã công khai xoa đầu Bạch Huy, như muốn để người bạn nhỏ của mình được thư giãn, sau đó nói với Bạch Linh, "Bác sĩ Bạch, hôm nào rảnh rỗi mời cô và Hàn tiểu thư ăn cơm. Bộ phim chúng tôi đã đặt sắp bắt đầu, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Nói xong, anh trực tiếp bỏ qua sự suy sụp của Bạch Linh cùng sự hỗn loạn của Hàn Lâm, vươn tay nắm lấy Bạch Huy, lúc đi lên thang cuốn còn không quên dặn dò một câu, "Nhìn đường. ”

Bạch Huy trông giống như một con búp bê lạc lối, được anh dẫn lên rạp chiếu phim ở tầng trên cùng.

-

Chu Lãng Dạ bao trọn một rạp chiếu phim với năm mươi chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, bộ phim bắt đầu chiếu, Bạch Huy ngồi bên cạnh anh vẫn im lặng.

Chu Lãng Dạ hỏi cậu, "Uống nước không?"

Bạch Huy không lên tiếng, chỉ lắc nhẹ đầu.

Giọng nói của Chu Lãng Dạ liền lạnh đi một chút, "Hối hận?"

Bạch Huy ngẩn ra, ngay lập tức nhìn về phía anh, nói, "Không phải, không hối hận."

Sau khi phủ nhận, cậu ấy dừng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng nói một câu, "Anh Lãng Dạ, anh không cần lo lắng, tôi sẽ không rời bỏ anh."

Lần này đến lượt Chu Lãng Dạ trở nên ngơ ngác.

May mắn là trong rạp chiếu phim đủ tối, bộ phim đang phát sóng một cảnh quay chậm xuyên qua hành lang, khó để nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ.

Trong khoảnh khắc này, Chu Lãng Dạ cảm thấy Bạch Huy, người dường như hiền lành và vô hại, giống như đã nhìn thấu chính mình, nhìn thấy sự bất an bí ẩn vẫn luôn chôn sâu trong lòng anh.

Sợ cam kết, chia ly và phản bội.

Anh nhất thời ngồi không nhúc nhích, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Bạch Huy luôn dừng lại trên khuôn mặt mình, phảng phất mang một loại ấm áp thực thể nào đó. Sau đó, anh xoay người lại, nắm lấy mặt Bạch Huy, có chút bá đạo hôn xuống.

Mùi hương nhẹ nhàng, thoang thoảng trên người Bạch Huy, lưu luyến trong hơi thở của anh. Anh hôn không đủ ôn nhu, hấp thu hơi thở của Bạch Huy, đầu lưỡi vuốt ve răng nanh của cậu, rồi cắn vào môi dưới mềm mại của cậu liền cọ xát lên xuống. Bạch Huy cũng không từ chối, phát ra âm thanh mũi rất nhỏ, trong rạp chiếu phim không có khán giả khác, Bạch Huy bị Chu Lãng Dạ nghiêng người đè hôn đến một phút đồng hồ.

Khi Chu Lãng Dạ buông cậu ra, Bạch Huy thở hơi hổn hển, nhận ra rằng bên dưới của mình đã cương cứng, mặt đỏ tai hồng. Bất quá bởi vì nguyên nhân ánh sáng, Chu Lãng Dạ cũng không thấy được.

Người đàn ông kết thúc nụ hôn mạnh mẽ này, hành động lại trở nên dịu dàng hơn, dùng ngón tay lau khóe môi ướt của Bạch Huy, hỏi cậu, "Việc cậu come out với gia đình, là vì tôi sao?"

Bạch Huy đã từng nói rằng việc cậu come out không liên quan gì đến Chu Lãng Dạ. Tuy nhiên, vào thời điểm này, câu hỏi của Chu Lãng Dạ không chỉ là việc xác minh, mà còn giống như một loại câu khẳng định nghe giống như nghi vấn.

Bạch Huy không còn gì để phủ nhận nữa, rũ mắt xuống nói, "Anh biết rõ."

Chu Lãng Dạ không ép cậu ấy thừa nhận, ôm vai cậu, chậm rãi nói, "Người nhà của cậu giao cho tôi, cậu không cần quan tâm."

Bạch Huy biết rằng mình không nên quá phụ thuộc vào người đàn ông đang đứng trước mắt.

Nếu Chu Lãng Dạ là một cuốn sách, Bạch Huy chỉ có thể đọc qua một phần trang bìa hoặc nhiều nhất là đọc qua lời mở đầu. Cậu không biết điều gì đang ẩn giấu phía sau, trong lòng Bạch Huy không yên tâm, chỉ sợ cũng không muốn nhìn nhiều.

Chu Lãng Dạ giữ lại quá nhiều, mặc dù anh sống chung cùng ngủ chung với Bạch Huy, thậm chí ngẫu nhiên cũng xuất ra nhẫn nại dỗ dành hôn cậu, trong lòng vẫn luôn có một tầng ngăn cách.

Nhưng tình yêu cuối cùng cũng là hai chiều. Dù Bạch Huy sẵn lòng cống hiến 90% tình cảm của mình, nhưng khi Chu Lãng Dạ nói câu "giao cho tôi", cũng giống như trong số ít 10% kia tăng thêm một chút chân tình chân ý.

Bạch Huy đã mong chờ phản ứng như vậy từ Chu Lãng Dạ, đã mong chờ rất lâu. Cho nên nhất thời cũng không có thời gian nghĩ xem Chu Lãng Dạ sẽ thay cậu giải thích mối quan hệ giữa bọn họ với Bạch Linh như thế nào.

-

Nửa sau phim, Bạch Huy tựa lưng vào chiếc ghế dày và ngủ thϊếp đi.

Gần đây cậu thực sự rất mệt mỏi, cả sự mệt mỏi về cơ thể do việc ăn kiêng, tập thể dục, áp lực học tập và tham gia tập kịch chiếm quá nhiều thời gian; cả sự mệt mỏi về tinh thần đều bắt nguồn từ tình yêu không thấy được tương lai này mà cậu ấy cố chấp theo đuổi.

Lúc Chu Lãng Dạ đánh thức cậu dậy, Bạch Huy cảm thấy hơi mơ màng, vừa mới mở mắt ra, đã thấy Chu Lãng Dạ cúi người lại gần, nói, "Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua có ai ngủ đều đẹp như cậu."

Bạch Huy, do vừa mới tỉnh giấc, nghe lời khen của Chu Lãng Dạ, vẻ mặt hơi mơ hồ, nhưng khoé miệng lại nhẹ cong lên một nụ cười.

Bộ phim kết thúc một hồi lâu, Chu Lãng Dạ ra hiệu cho nhân viên không được bật đèn, trong lúc đó còn đi tới góc phòng riêng, gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Trác. Sau khi quay trở lại chỗ ngồi, Bạch Huy vẫn nghiêng đầu ngủ.

Chu Lãng Dạ ngồi xuống một bên, quan sát người bên cạnh. Lúc Bạch Huy nhắm mắt ngủ say lộ ra vài phần ngây thơ đáng yêu, lúc này tỉnh lại, mặt mày lại lộ ra vẻ lười biếng xinh đẹp, Chu Lãng Dạ Yêu không cách nào phủ nhận sự rung động trong trái tim mình.

Bạch Huy tựa đầu vào ghế, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh, nói, "Đẹp cũng chẳng có tác dụng gì, học trưởng trong lòng vẫn không loạn."

Hai người đã sống chung với nhau vài tuần, ngoại trừ thỉnh thoảng những nụ hôn và một cái ôm, Chu Lãng Dạ có thể coi là một người đàn ông thực sự lịch thiệp.

Một đêm nọ, Bạch Huy thừa dịp anh mở xong một cuộc điện thoại hội nghị xuyên đại dương và nằm nghỉ mắt trên ghế xoay, đột nhiên cậu ấy bước vào phòng và ôm chặt anh rồi ngồi trên đùi anh, cố gắng múa may mà vụng về để trêu chọc anh. Chu Lãng Dạ bị cậu ấy kí©h thí©ɧ đến phản ứng, cuối cùng vẫn giữ Bạch Huy lại, bảo cậu nghe lời đừng lộn xộn, nói cậu còn quá nhỏ.

Bạch Huy suy nghĩ không ra tâm tư Chu Lãng Dạ, nhưng khi nghe anh khen mình đẹp, buột miệng liền nói ra.

Chu Lãng Dạ nắm lấy tay mà Bạch Huy đang vuốt ve mặt mình, anh tự đứng dậy trước, thuận thế kéo Bạch Huy lên, nói: "Ngày mai cậu còn muốn đi học có phải không? Về nhà đi."

Bạch Huy đi theo anh ra ngoài, trong rạp chiếu phim đêm khuya đã chỉ còn lại một số ít khách, họ đi qua một đoạn hành lang rộng rãi treo đầy áp phích tranh ảnh quảng cáo. Bạch Huy tìm lời nói, "Phim rất hay, sau đó tôi đã ngủ gật... Có lẽ gần đây diễn tập quá mệt mỏi."

Chu Lãng Dạ quay đầu nhìn cậu, giọng nói rất ôn hoà, "Lần sau nếu cảm thấy mệt, tôi sẽ ở nhà cùng cậu xem, đừng để mọi thứ chỉ do tôi quyết định."

Bạch Huy cảm thấy Chu Lãng Dạ tối nay có điều gì đó khác biệt so với thường ngày, lại không thể nói được rốt cuộc là khác nhau ở chỗ nào. Cho đến khi cả hai ngồi vào trong xe, Chu Lãng Dạ bỗng nhiên nói: "Tôi cũng đã mua quà cho cậu, chọn một cái đeo lên."

Bạch Huy ngẩn người, ngẫm lại giá của chiếc đồng hồ thương hiệu nổi tiếng kia, vì thế cậu chọn dây chuyền bạch kim khiêm tốn hơn, nói: "......được rồi, tôi chọn dây chuyền."

Nói xong, đưa tay lấy túi, Chu Lãng Dạ lại cầm trong tay hộp trang sức vừa lấy ra, nói với cậu, "Lại đây một chút."

Bạch Huy nghe theo tới gần, ngón tay của Chu Lãng Dạ chạm nhẹ qua cổ cậu, tháo xích chiếc dây chuyền hình giọt nước trước mắt anh, sau đó đeo vào cho cậu.

Người đàn ông thực hiện chuỗi hành động này một cách nhẹ nhàng và tinh tế. Bạch Huy kìm nén hơi thở, cảm thấy mình sắp điên rồi. Chỉ là cử chỉ đeo dây chuyền mà thôi, sao lại có thể mê người đến như vậy, còn có chút hương vị tìиɧ ɖu͙© kín đáo.

Ngón tay Chu Lãng Dạ như có như không chạm vào da cậu, trong khoảnh khắc mà dây chuyền bạch kim được đeo lên, Bạch Huy cảm thấy cả trái tim mình đều chìm vào đó.

Ánh sáng dịu nhẹ trong xe chiếu sáng cổ trắng nõn thon dài của Bạch Huy, Chu Lãng Dạ nhất thời không nhịn được, cúi đầu và cắn vào gáy mỹ nhân, lực không nhẹ, lập tức liền cảm giác Bạch Huy khẽ run một cái.

Anh lập tức buông ra, đưa tay xoa vết cắn, thản nhiên nói, "Trước khi nhập đoàn, cậu đều mang, không được tháo ra."

Bạch Huy yếu ớt đáp "Được”. Chu Lãng Dạ biết rằng cậu chắc chắn đỏ mặt, không bắt nạt cậu nữa, nghiêng người đi qua thay cậu thắt dây an toàn, sau đó khởi động xe.

-

Đêm nay Bạch Huy trằn trọc khó ngủ lúc rạng sáng lần thứ N lấy điện thoại ra xem giờ, đột nhiên quyết định đăng ký một tài khoản Weibo để lưu giữ tâm tư, sau đó đặt lọ nước hoa Diptyque mà Chu Lãng Dạ tặng cậu làm ảnh đại diện, rồi đăng bài cập nhật đầu tiên.

Chúng tôi đi xem phim và mua quà, trên đường trở về, học trưởng đeo dây chuyền cho tôi, khi lái xe còn nắm lấy tay tôi vài lần. Tôi quá vô dụng để cảm nhận cả chiếc xe đều là âm thanh của trái tim tôi.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lời của editor: Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.