Khi chúng tôi bước vào trong căn nhà, nhiệt độ dường như đột ngột giảm xuống. Tuy nhiên, trái ngược với bầu không khí lạnh lẽo này, ánh mắt bốc lửa từ mẹ đâm thẳng vào tôi từ trên cầu thang, khóe mắt mẹ rưng rưng như cố gắng ngăn nước mắt không rơi xuống nơi gò má.
“Ch-chào mẹ, con v…về rồi.” Mồ hôi lạnh thấm qua từng lỗ chân lông như thể một con thú mana hạng S đang đè nặng lên tâm trí tôi.
Tôi phải thừa nhận, tôi giờ trông khá tệ. Cơ thể này của tôi hiện giờ chi chít các vết cắt và trầy xước cùng với tóc thì kiểu bị sét đánh vào. Cả phần lưng của bộ đồ đã không còn khi tôi đã chà lưng của mình vào vách để giảm tốc rơi.
“Arthur Leywin…” Giọng mẹ đầy lạnh lẽo.
Trước khi bà có cơ hội để nói thêm, một giọng nói quen thuộc lập tức phá vỡ sự căng thẳng trong căn phòng.
“ANH HAIIIIII!” Cô em gái bé nhỏ băng qua cầu thang, ngang qua mẹ, nhảy vào lòng tôi khi vô tình bị vấp ngã ngay đó, cánh tay con bé ngay lập tức bám víu lấy tôi, với toàn bộ sức mạnh mà con bé có.
“Ây chu! E-Ellie đau anh …” Tôi nhẹ nhàng xoa đầu con bé với giọng nói khàn đặc.
*sụt sịt* “Một giáo viên đã tới đây và bảo… anh bị mất tích rồi.” *sụt sịt*
Con bé dùi mặt vào ngực, trong khi cố gắng xâu chuỗi lại những câu từ rời rạc thành câu hoàn chỉnh, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào lòng tôi.
Sylvie cựa quậy tỉnh dậy vào lúc đó. Tai nó rủ xuống, liếʍ em tôi như muốn an ủi.
“Con biết… Con xin lỗi vì làm mọi người lo lắng… một lần nữa.” Tôi nhìn vào mẹ, hạ giọng tới mức gần như thì thầm.
Tôi có thể thấy biểu hiện của mẹ bị giằng xé giữa việc nên mắng tôi hay vỡ òa trong hạnh phúc. Có lẽ mẹ sẽ làm cả hai.
Bố tôi nhân cơ hội này bước đến bên mẹ và nhẹ nhàng dẫn bà xuống cầu thang, an ủi bà.
“Giận, nên giận chứ, em yêu, nhưng không phải lúc này. Nhìn xem, con trai chúng ta đó. Thằng bé đã quay về.” Giọng cha dịu dàng làm dịu đi vô vàn nếp nhăn giữa đôi lông mày của mẹ. Khi vẻ mặt bà bình tĩnh lại, bà cũng sẽ như vậy.
Thở dài rồi khóc nức nở, bà vòng tay ôm lấy tôi từ bên cạnh, gây ra phản ứng dây chuyền, do đó, khiến em gái tôi vẫn đang quấn lấy tôi bắt đầu òa lên khóc thêm một lần nữa.
Mẹ khóc nức nở khiến những gì bà nói gần như không thể hiểu được. Có vẻ như bà ấy vừa nguyền rủa Chúa và cũng đồng thời cảm ơn ông ta.
“Thật chẳng công bằng…”
“Tại sao con trai ta lại đầy rẩy vết thương thế này?”
“Lạy chúa, con vẫn an toàn.”
Bố và tôi nhìn nhau và ông ấy nở một nụ cười nửa miệng trong khi nhẹ nhàng vỗ về cả em gái và mẹ, cả hai đều giận dữ đánh tôi bằng nắm đấm run rẩy của họ trong khi khóc.
Cú đấm của họ không làm tổn thương đặc biệt nhưng mỗi cú đánh run rẩy ấy dường như gặm nhấm tôi; cảm giác tội lỗi ăn mòn bên trong tôi, khi tôi đứng đó bất động, cắn chặt môi dưới run rẩy.
Phải mất khoảng một giờ trước khi họ bình tĩnh lại; cả em gái và mẹ đều bắt đầu bình tĩnh lại và không còn thở hổn hển và nấc nữa.
Ở đâu đó giữa khung cảnh này, tôi phát hiện ra mẹ của Lilia, Tabitha, nhìn trộm từ trên lầu. Tôi có thể nói rằng cô ấy muốn xuống và an ủi mẹ và em gái tôi nhưng trước khi cô ấy có thể, Vincent kéo cô ấy lại, cho tôi cái gật đầu đầy ý nghĩa.
Cuối cùng, chúng tôi vào trong phòng khách. Em gái tôi thở vẫn còn thất thường đến mức lo lắng trong khi cô bé vòng tay ôm Sylvie. Mẹ đã khá hơn một chút khi đôi mắt sưng vù của bà thăm dò mọi vết thương nghiêm trọng trước khi đặt một bàn tay dịu dàng lên ngực tôi.
“…Và hãy để Thiên Đàng và Mặt đất chữa lành.” Khi bà kết thúc câu thần chú của mình, một ánh sáng trắng mềm mại bao trùm cơ thể tôi.
Gần như ngay lập tức, tôi cảm thấy một sự ấm áp nhẹ nhàng bao trùm mọi vết thương, ngay cả những người tôi còn chẳng biết nó có tồn tại.
Khi ánh sáng chữa lành tan biến cùng với vết thương của tôi, tôi nhìn vào khuôn mặt tập trung của mẹ.
Tôi rất muốn hỏi mẹ một điều.
Tại sao bà có thể sử dụng khả năng chữa lành của bà bây giờ?
Làm sao bà có thể chữa trị cho bố khi ông bị bọn pháp sư tấn công trên đường đến Xyrus? Tôi vẫn nhớ bà chữa trị cho bố tôi một cách tuyệt vọng khi ông ra lệnh cho tôi đưa mẹ chạy đi. Đó là trước khi tôi rơi khỏi vách đá.
Tôi cắn lưỡi và gượng cười. Bố tôi nói đúng; Tôi nên đợi bà ấy mở lời nói với tôi trước.
Mẹ thở dài trước khi đưa tay ra khỏi ngực tôi. Bà nhìn chằm chằm vào tôi, rồi lại tiếp tục ôm tôi vào lòng, một cái ôm thật chặt khi không còn sợ tôi đau nữa.
Cuối cùng chúng tôi bắt đầu nói về những gì đã xảy ra. Cha dành một ít thời gian để cho tôi biết rằng Giáo sư Glory đã đến thăm và kể cho họ những gì đã xảy ra với tôi trước khi cô ấy phải nhanh chóng quay về. Thỉnh thoảng, em gái tôi ngồi im lặng trên chiếc ghế dài, cuộn tròn với Sylvie, con bé dường như nhìn chằm chằm vào một vị trí đặc biệt trên mặt đất trước mặt, một vị trí vô định.
Cuối cùng, tôi đã cố gắng không làm to chuyện về những gì đã xảy ra, vì lợi ích của mẹ tôi. Tôi nói lướt qua cuộc chiến với những con Snarler, điều mà chắc chẳng ai mong đợi để nghe.
Cả bố mẹ đều trưng ra khuôn mặt như muốn nói rằng họ không tin vào những chi tiết đơn giản đến mức kì cục ấy, nhưng họ biết tôi quá rõ.
Tôi phải nói với mọi người bao nhiêu mới đủ?
Tâm trí tôi nán lại về cái mảnh sừng quỷ trôi nổi bên trong chiếc nhẫn không gian mà tôi đang vặn bằng ngón tay cái.
Khung cảnh lóe lên một cách rõ ràng, như muốn hằn in sâu vào não tôi. Những xác chết bị mất chi… dòng sông máu… Alea…
Hít thêm một hơi thật sâu, tôi quyết định kể mọi chuyện cho họ nghe, tất cả…
…Ít nhất là cho tới khúc tôi rơi xuống dưới.
Tôi đã không hiểu được tại sao những gã già nua bảo thủ từ Hội đồng trong thế giới trước đây của tôi thường nói ‘vô minh là phúc lạc’… cho đến hôm nay. (Kiểu biết càng ít, càng thanh thản.)
Làm sao có thể phúc lạc được nữa khi biết tất cả mọi thứ tôi đã chứng kiến mọi chuyện ở đáy của ngục tối đó ngày hôm nay.
“Khi giáo sư Glory đến vào giữa đêm hôm qua, cô ấy bị thương và mệt mỏi nhưng từ biểu hiện của cô ấy, mẹ biết rằng cô thậm chí còn không dám nghĩ về điều đó.” Giọng mẹ tôi khàn nhẹ phá vỡ sự im lặng theo sau câu chuyện của tôi.
“Cô ấy nói rằng con đã ở lại phía sau với cô ấy để bảo vệ cả lớp. Cô ta nói với mẹ, con chính là một anh hùng. Nhưng con biết gì không? Mẹ có quan tâm đến điều đó sao?” Giọng mẹ chỉ thì thầm từng tiếng khi bà khẽ run lên.
“Anh hùng cái khỉ ho gì chứ, ta chỉ muốn con trai của ta trở về nhà, lành lặn, khỏe mạnh, chứ không phải như vừa trở về từ địa ngục mỗi lần như vậy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày…” Mẹ còn chẳng thể kết thúc nổi câu nói, 2 hàng mi lại thẫm ướt, nước mắt lại rơi nơi gò má của bà.
“Art, con chỉ mới 12, nhưng tại sao ta có cảm giác gần như đã mất đi con vô số lần vậy chứ hả, con trai?” Giọng bà nghẹn ngào.
Không biết trả lời thế nào, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nốt ruồi trên tay bà ấy. Tôi nên trả lời thế nào đây? Câu hỏi đó như là một cái hố sâu với không có câu trả lời nào đúng cả.
“Thôi được rồi, em yêu”. Cha nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ một cách dịu dàng.
Tôi nhận ra rằng, cũng giống như tôi đang trưởng thành lên, cha mẹ cũng già đi. Cha tôi đã từng là một người cọc cằn, kiêu căng giờ đã lột xác trở thành một người trưởng thành và ân cần. Ông ấy vẫn giống như những người cha khác, thường hay nói đùa, nhưng giờ ông ấy đã trở nên sâu sắc hơn nhiều, mà rất có thể là do việc nuôi dạy em gái tôi
Mẹ thì luôn vẫn luôn trưởng thành nhưng qua nhiều năm, bà ấy trở nên tinh tế hơn. Mối quan hệ với nhà Helstea và với bạn của Tabitha và Vincent làm bà ấy càng thanh lịch hơn, nhưng bây giờ, bà ấy giống như trở về thời tuổi trẻ khi những cảm xúc của bà thường bất ổn.
Tôi không trách bà ấy. Nếu đó là Ellie, tôi có lẽ sẽ rất muốn nhốt nó ở nhà cho dù nếu nó chỉ bị một nửa số vết thương như tôi ngày hôm nay.
Phần còn lại của cuộc nói chuyện thì dễ chịu hơn. Tabitha và Vincent xuống lúc mà mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa. Tôi thấy họ khá lâu trước khi mở lời chào họ, chúng tôi dành một ít thời gian để giúp bọn họ nắm bắt lại câu chuyện
Chẳng mấy chốc, Ellie đã ngủ gật nên tôi đã mang con bé về phòng, để lại Sylvie. Ngay trong giấc ngủ, con bé vẫn sụt sịt vì khóc quá nhiều. Trong cả đêm, con bé không nói một lời nào. Tôi biết rằng sự việc này sẽ khá làm con bé tổn thương. Một vị giáo sư đã tới thăm họ, sau tất cả, bà ấy đã nói tôi đã mất tích. Nếu không phải chiếc nhẫn của mẹ tôi đeo đã nói cho bà ấy rằng tôi vẫn chưa chết thì có lẽ lúc đó mẹ đã ngất đi.
Nhưng trong trường hợp này có lẽ còn tội tề hơn với bà, vì có chiếc nhẫn, tất cả những điều bà ấy có thể làm là nhìn vào chiếc nhẫn và hi vọng. Làm gì có người mẹ nào có thể ổn khi trải qua chuyện này?
Về phòng, tôi cởi bỏ bộ đồng phục rách nát và tắm rửa. Tôi đắm mình vào dòng nước ấm, mong xóa đi những gì đã xảy ra ở trong ngục tối. Khoảnh khắc cuối cùng của Alea đã liên tục hiện lên bên trong đầu tôi, là lời nhắc nhở về việc tôi đã vẫn còn yếu đuối thế nào.
Hình ảnh bị phá vỡ bởi 2 tiếng đập cửa.
“Ta vào được chứ?”
“Vâng.” Tôi đáp
Cha vào, đóng cửa lại và lấy 1 cái ghế ngồi cạnh bên giường của tôi
“Arthur, đừng nghĩ nhiều về những chuyện về mẹ đã nói. Bà ấy có lẽ muốn nói rằng bà ấy không mong con trở thành một anh hùng, nhưng chúng ta vẫn tự hào về điều mà con đã làm. Biết rằng con trai chúng ta không phải là người mà có thể bỏ mặc bạn bè là một điều gì đó mà ta có thể tự hào tuyêt đối.”
Tôi vẫn luôn biết khi cha đã rất nghiêm túc khi gọi tôi bằng tên thay vì biệt danh, Art.
“Cha không biết những chuyện đã xảy ra ở đó và ta cũng sẽ không hỏi, nhưng nên biết rằng ta sẽ luôn ủng họ mọi quyết định của con.”
Tôi cố gắng nuối trôi những câu nói đó. Nó giống như là lời hỗ trợ tôi nhưng chỉ làm tôi cảm thấy thật chua chát.
Tôi không ngủ ngay khi ông ấy ra khỏi phòng. Thay vào đó, tôi ngồi chéo chân, bắt đầu một việc mà tôi đã không làm nghiêm túc trong một thời gian dài – Tu luyện.
Lõi vàng đậm trong tôi đã có rất nhiều vết nứt, báo hiện rằng tôi sẽ đột phá sớm thôi.
Những tiếng ríu rít trong màn đêm đã lắng xuống khi tôi tập trung vào những hoạt động diễn ra bên trong tôi. Phong, Thổ, Hỏa, Thủy, … đó là những thuộc tính nguyên tố cơ bản có trong mana, nhưng chúng cũng chỉ là thuộc tính nguyên tố mà thôi.
Khi mana lưu thông bên trong lõi và tỏa ra khắp cơ thể, dù có phân biệt hay không thì về cơ bản chúng cũng chỉ là mana. Giống như Ki trong thế giới cũ của tôi, không có cấu trúc, không thuộc tính, hoàn toàn thuần túy. Theo thời gian, mana thích nghi với môi trường xung quanh và các thuộc tính hình thành. Ví dụ, đế chế phía bắc nơi có nhiều tuyết và nước, phép thuật liên quan đến những nguyên tố đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ có thuộc tính của mana. Mana, tùy thuộc vào môi trường, từ từ thay đổi và chứa các thuộc tính để tồn tại tốt hơn ở nơi đó. Là các pháp sư, chúng tôi có thể tiếp thu, thanh lọc và thao túng mana bằng ý chí của mình thành các hình dạng và hình dạng khác nhau mà chúng tôi gọi là “phép thuật”.
Lõi mana của chúng ta càng tinh khiết thì khả năng thao túng mana hiện có trong chúng ta càng cao. Về việc đánh giá một người sử dụng mana của họ tốt đến mức nào, điều đó phụ thuộc vào mức độ sáng tạo, sắc bén và khéo léo của pháp sư trong trận chiến.
Các nguyên tố, về cơ bản là mọi người đều có các nguyên tố mà họ thường thông thạo nhất – tức là họ có thể cảm thấy chúng một cách tự nhiên và có biến nguồn mana thuần khiết thành nguyên tố của họ.
Alea, cùng với những Lances khác, rất có thể là một pháp sư có lõi Trắng, hoàn toàn tạo ra được sức tàn phá khủng khϊếp nếu cô ta muốn. Tuy nhiên, Alea đã dễ dàng bị đánh bại và bị gϊếŧ bởi con quỷ có sừng đen đó.
Từng lỗ chân lông trên cơ thể tôi tham gia vào việc hấp thụ mana xung quanh khi mana bên trong lõi của tôi xoáy dữ dội.
Tôi tưởng tượng cái âm thanh từ lớp bên ngoài của lõi đang nứt ra, những ánh sáng màu vàng nhạt bắt đầu le lói qua từng khe rãnh từ vết nứt của lõi.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy và mở mắt ra, nhìn thẳng vào tay mình. Tôi vận mana thoát ra khỏi cơ thể và nó bắt đầu lưu thông xung quanh tôi.
Tôi phải luyện tập thêm bao lưu nữa để có thể sánh ngang với những con quỷ đó chứ? Thậm chí những pháp sư có lõi Trắng cũng phải bỏ mạng chỉ để cắt được một mảnh sừng nhỏ từ con quỷ đó, thì tôi còn phải đi tới giai đoạn nào nữa.
Điều gì sẽ xảy ra, nếu con người vượt qua được cả giai đoạn màu Trắng? Câu hỏi mà chắc chỉ có tự bản thân tôi mới có thể trả lời được.
[] [] []