Chương 64: Widow’S Scrypt (Hầm Mộ Góa Phụ)

“ANH! DẬY MAU!!” Giọng nói của đứa em gái vang vọng trong đầu tôi khi nó hét toáng lên bên tai.

“Gì? Có chuyện gì?” Tôi mắt nhắm mắt mở nhìn đi nhìn lại xem có gì nguy cấp không.

“Xì! Có việc thức dậy cũng không xong nữa, anh trai.” Ellie chắc thức dậy cách đây không lâu, bằng chứng là mái tóc rối bời kia.

“Haha, tóc em trông thật ngớ ngẩn.” Tôi vừa cười vừa vò đầu con bé.

“Éc! Dừng lại! Tóc anh cũng ngớ ngẩn không kém!” Đứa em gái bé bỏng của tôi nhảy xuống giường và chuồn luôn. Trước khi đóng cửa vẫn không quên nhắc tôi nhanh lên còn rửa mặt.

“Kê kê!” Việc tôi nghiêm túc quá mức khiến con bé xuống tầng vẫn cười khúc khích.

Sylivie bị đánh thức bởi tiếng la hét của em gái tôi nhưng mắt nó vẫn lim dim khi chập chững bước phía sau tôi.

Sau khi rửa mặt và đảm bảo cho bản thân những nhu yếu phẩm cơ bản bao gồm vòng tay, nhẫn không gian, thanh Dawn’s Ballad được chứa bên trong, cái nhẫn dùng để báo hiệu cho Mẹ, và cọng lông của Sylvie quấn quanh dấu khế ước thú.

Cọng lông của Sylvie không thật sự cần thiết lắm để che giấu kí hiệu khế ước thú nhưng tôi thích giữ nó trên người làm kỉ niệm. Có một phần của Sylvie bên mình làm tôi an tâm.

Đi xuống dưới lầu, mùi thơm của một loại súp nào đó bốc lên ngào ngạt. Khi vào bếp, tôi thấy bố mẹ và em gái đang ngồi ở bàn ăn, nét mặt ai cũng mệt mỏi vì phải dạy sớm.

“Hy vọng con không bận tâm. Đầu bếp vẫn đang chuẩn bị bữa sáng cho con. Bọn ta chắc chắn sẽ quay lại ngủ tiếp khi tiễn con xong.” Mẹ tôi nở nụ cười mệt mỏi.

“Không có gì đâu ạ.” Thực ra mọi người cũng không cần phải dạy sớm để tiễn con đâu.” Tôi ngồi đối diện mẹ, ngay cạnh đứa em gái tôi.

“Hãy cẩn thận, dù con có nghĩ hầm ngục dễ dàng như thế nào. Nó được gọi là hầm ngục vì con không bao giờ biết được những nguy hiểm bên trong nó.” Bố cảnh báo tôi.

Nhìn lại mẹ, tôi nhận thấy sự căng thẳng trên gương mặt bà vì tôi gần như có thể cảm nhận được bà đang tưởng tượng cái gì đó trong đầu. “…Chỉ là, làm ơn, hãy cẩn thận Arthur. Mẹ biết con rất mạnh nhưng mẹ không chịu được mỗi lần thấy con bị thương, nó chỉ là…” Mẹ tôi nghẹn ngào.

“Hừm?” Tôi cảm giác bà ấy đang nghĩ về những gì cha tôi đã nói trong phòng bệnh phía sau Học viện Xyrus; điều khiến bà không thể cứu được những người bị thương nặng.

“Không có gì đâu. Hãy cẩn thận… và để mắt đến cô bé đó, Tessia. Con phải bảo vệ con bé nếu gặp bất trắc gì, được chứ?” Nhìn tôi cười đầy dịu dàng, bà ấy tiến về trước xoa đầu tôi, nhưng tâm trí có lẽ không hoàn toàn ở đây.

Đầu bếp mang thức ăn lên cho tôi, có bánh mì khô và súp kem để chấm bánh mì. Sau khi nhấm nháp xong bánh mì, Sylvie lai rêи ɾỉ và cuộn tròn lại. Lúc tôi xong bữa ăn cũng là lúc mặt trời ló ra khỏi những ngọn núi.

“Con có thể về nhà ngay sau chuyến tham quan hầm ngục được không?” Bố tôi hỏi sau khi ôm tôi.

“Ngay lập tức thì không được ạ. Nhưng tuần tới thì được nghỉ nên con sẽ về cả tuần. Có một vài lễ hội đặc biệt đang diễn ra trong thành phố, phải không ạ?” Những giáo sư của tôi đã thông báo trước vài tuần rằng cứ 10 năm sẽ có một hiện tượng xảy ra. Giả dụ, trong suốt cả tuần đó, mật độ mana ở lục địa này đạt đến đỉnh điểm, mang lại cơ hội cho các pháp sư trải nghiệm, tạo ra những bước đột phá và thậm chí cho phép cả những người không phải là pháp sư trải nghiệm cảm giác đó. Trong tuần đó, các lớp học sẽ hoãn lại và học viên được phép ở kí túc xá hoặc về nhà để thiền và tập luyện nhiều nhất có thể.

“Ah, đúng vậy! Aurora Constellate sẽ diễn ra vào tuần tới. Nên con cũng định ở đây đợi lễ hội sao?” Tâm trạng của mẹ tôi khá khẩm hơn một chút.

“Wow! Cả tuần ạ?” Đứa em gái ngái ngủ của tôi tỏ vẻ thích thú kéo lấy tay áo tôi.

“Yup, kế hoạch là vậy đi! Hãy cùng nhau đến lễ hội ạ.” Nhìn cả nhà, tôi mỉm cười và ôm lấy mẹ và em gái trước khi xuống tầng.

“Bảo trọng!” Mẹ tôi hét lên lần cuối lúc vẫy tay chào. Vẫy tạm biệt họ, tôi vào trong xe ngựa, bắt chước Sylvie và tiếp tục ngủ cho đến khi đến nơi.

“Arthur!” Bước xuống xe ngựa, tôi thấy Curtis đang vẫy tay, nụ cười tươi rói và chân thành khiến tôi mỉm cười vẫy chào lại.

“Lần này về nhà thế nào? Có bắt kịp gia đình không?” Claire vỗ lưng tôi khi tôi tiến đến chỗ học viên đang đợi ở cổng trước.

“Tốt lắm, cậu đã đến rồi.” Giáo sư Glory mỉm cười khi đếm số học viên. Nhìn xung quanh, bên cạnh Curtis và Claire, có Clyde, Lucas và vài học viên khác mà tôi chưa từng để ý đến. Tôi nhìn xung quanh nhanh chóng nhưng lại không thấy Tess đâu, với vẻ mặt lo lắng kia thì có lẽ Clyde cũng không thấy.



“Xin lỗi em đến muộn!” Chạy qua cổng trước, tôi thấy Tess nín thở, mặt ửng đỏ và tóc hơi rối.

“Cô là người cuối cùng, công chúa Tessia. Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ.” Giáo sư Glory kiểm tra thêm lần nữa rồi gật đầu hài lòng trước khi quay lại và dẫn dắt nhóm 10 học viên tới cổng dịch chuyển tức thì.

Tôi nhìn lại thấy Tessia đang đi bên cạnh Clyde khi cô ấy bắt gặp ánh mắt của tôi. Cô ấy cười ngượng, tôi vẫy chào rồi tiếp tục nói chuyện với Curtis và Claire.

Sau khi nói chuyện và xác nhận một vài điều với người bảo vệ, ông ấy điều chỉnh vài thứ trên cổng trước khi Giáo sư Glory ra hiệu cho chúng tôi từng người một bước qua cổng, bà ấy bước sau chúng tôi. Một lần nữa, cái dạ dày của tôi chuyển từ cảm giác phiêu lưu qua cái cổng. May mắn thay nó chỉ kéo dài vài giây.

“Chào mừng các cô cậu! Tôi đoán đa phần các bạn đều lần đầu tiên bước chân vào Beast Glades, đúng không?” Giáo sư Glory cục cằn chống tay vào hông.

“Hừm. Em đã đến đây rất nhiều lần rồi. Em là một nhà thám hiểm hạng A mà.” Lucas bước ra ưỡn ngực đầy tự hào.

Điều này gây ấn tượng cho 1 cặp đôi, lời xì xào càng khiến Lucas kiêu ngạo hơn cho đến khi Giáo sư Glory chen vào.

“À ừ. Ta có nghe từ Hiệu trưởng Goodsky rằng cậu thực sự là một nhà thám hiểm. Ta cũng được thông báo cậu đã bị thu hồi giấy phép vì lí do đặc biệt.” Nhướn mày, giáo sư Glory tiếp tục.

“Chậc. Tất cả là tại thằng chết tiệt đeo mặt nạ đó.” Giáo sư không nghe thấy Lucas lẩm bẩm khi hắn ta nghiêng cây gậy phép của mình.

“Ngay lúc này, chúng ta đang ở gần sườn của dãy núi Grand Mountains. Nếu chúng ta đi bộ vài giờ nữa theo đường nay thì chúng ta sẽ đến quán trọ nổi tiếng tên là Dragonspine Inn. Nhớ khi tôi còn là Nhà thám hiểm, đó là nơi để tám chuyện và tiếp nhận thông tin về vô vàn thú mana và hầm ngục. Chúng ta sẽ đến hầm ngục level thấp nên đừng quá lo lắng. Ta sẽ luôn bên cạnh các bạn nhưng sẽ không giúp đỡ trừ khi thật cần thiết, nên đừng quá lệ thuộc vào ta.” Giáo sư Glory vẫy tay phải, từ chiếc nhẫn không gian xuất hiện một đống vải nhỏ màu đen.

“Đây là áo choàng mà các cô cậu cần mặc để vào trong hầm ngục. Hầm ngục chúng ta sắp vào gọi là Widow’s Crypt. Nó là cái hầm ngục thẳng tuột không có bẫy hay mê cung gì cả nên đừng sợ bị lạc. Tuy nhiên trong đấy rất lạnh, đó là lí do tại sao các cô cậu cần những cái áo choàng này. Những con thú mana mà các bạn sẽ phải đối mặt là những sinh vật rất nhỏ gọi là Snarlers. Có hai loại Snarler trong hầm ngục này các trò cần lưu ý, Snarlers lính và Snarlers Chúa. Các trò sẽ phải đối mặt Snarlers lính. Con chúa của chúng ở tận dưới đáy của hầm ngục nên các trò sẽ không thể thấy được, nhưng chỉ cần biết điểm khác biệt. Các trò sẽ biết bọn lính trông ra sao ngay khi tiến vào trong, còn bây giờ, chúng ta sẽ chia thành 2 đội, mỗi đội 5 người.” Khi đã thông báo xong, Giáo sư Glory lấy ra mảnh giấy nhỏ từ bên trong áo choàng bà ấy đang mặc.

“Ta đã chia xong hết rồi nên hãy bước lên 1 bước khi ta gọi tên. Curtis, Claire, Dorothy, Owen, và Marge; các trò sẽ là đội đầu tiên.” Giáo sư di chuyển để họ lấy áo choàng rồi bước sang một bên.

“Nghĩa là còn lại Arthur, Lucas, Olive, Tessia, Roland. Còn thắc mắc gì không?” Bà ấy vừa nói vừa chỉ vào đống áo choàng còn lại.

Tôi phải cùng một đội với Lucas sao? Bà ấy cố tình làm thế? Không, chỉ có 10 học viên và bà ấy không hề biết tôi đã từng là Nhà thám hiểm trước đó. Đấu tranh tư tưởng xem có nên đổi với người khác không, cuối cùng tôi vẫn quyết định ở lại sau khi nhớ về những gì mẹ đã nói sáng nay. Thậm chí nếu bà ấy không nói thì tôi cũng không tin tưởng được khi Lucas lại ở chung đội với Tess. Tôi nên ở đây để đề phòng.

“Không ai phản đối gì chứ? Được rồi, đã xong. Chúng ta phải mất hơn 2 tiếng để đến cửa hầm ngục nên hãy nhanh lên.” Chúng tôi khởi hành, sải những bước dài giữa tán cây rậm rạp che hết ánh sáng mặt trời.

Tất cả chúng tôi rảo bước trong im lặng, hầu hết các học viên đều sợ sẽ thu hút sự chú ý ngoài ý muốn của những con thú mana gần đó. Chẳng mấy chốc, những tán cây khuất dần khi chúng tôi xuống dốc.

“Chúng ta gần như đã đến nơi. Có một nơi nghỉ chân bên cạnh hầm ngục nên đừng vào bên trong.” Tiếp đó, Giáo sư ở lại phía sau, đếm lại đầu người một lần nữa khi chúng tôi cẩn trọng trượt xuống dốc dẫn đến lối vào hầm ngục.

“Trước khi vào, cậu có chắc là muốn mang khế ước thú vào trong hầm ngục không, Arthur?” Giáo sư Glory nhìn tôi đầy quan tâm.

“Ngươi muốn nói gì cơ? Ngươi muốn đi săn kể từ khi mình ở Beast Glades à?” Tôi thần giao cách cảm cho Sylvie.

“Vâ~ng!” Sylv nhảy khỏi đầu tôi và biến mất vào rừng với, còn mọi người xung quanh thì đang bắt đầu suy diễn sai cả lên.

“Lựa chọn tốt đấy, có lẽ sẽ an toàn hơn nếu nó ở ngoài này.” Giáo sư Glory gật đầu với tôi trước khi leo lên tảng đá để quan sát mọi người.

“Giờ thì. Hãy về nhóm của mình và làm quen với nhau đi. Các trò chắc đã biết mặt đồng đội của mình từ lúc nhập học, nhưng hãy chia sẻ điểm mạnh và điểm yếu của mình để giúp đỡ lẫn nhau. Các trò sẽ phải quyết định leader trước khi vào trong.” Khi Giáo sư ngồi lên tảng đá, nhóm tôi tập hợp ngồi thành vòng tròn. Khi mọi người nhìn nhau không muốn mở lời thì người duy nhất trong nhóm tôi không quen biết, Roland, lên tiếng.

“E hèm. Tên của tôi là Roland Alderman và tôi là Augmenter Thủy hệ! Sở thích của tôi là thư giãn, mua sắm, hẹn hò với những cô nàng xinh đẹp và…”

“Không ai hỏi sở thích của cậu cả.” Clive ngắt lời khi đang vuốt vuốt sống mũi.

“Chà, ai đó hơi gắt gỏng thì phải. Dù gì thì… Điểm mạnh của tôi là chiến đấu tầm trung, sử dụng kĩ năng roi nước được di truyền từ gia đình. Điểm yếu là ở trong phạm vi gần. Tiếp theo!” Cậu ta kết thúc, ném cái mic tưởng tượng cho tôi, người đang ngồi bên trái cậu ta.

“Arthur Leywin. Tôi là Augmenter Phong hệ và Thổ hệ. Tôi có thể chiến đấu ở mọi phạm vi nhưng hơn tốt nhất là từ tầm trung đến gần.” Tôi nói đơn giản, nhìn thẳng vào Lucas đang ngồi đối diện.



“Clive Graves. Augmenter thuộc tính Phong chuyên chiến đấu ở khoảng cách xa bằng cung. Tôi không thực sự có điểm yếu nào.” Cậu ta hắng giọng.

“Lucas Wykes. Tôi là Conjurer với chuyên môn duy nhất về Hỏa hệ. Với điểm mạnh và điểm yếu thì không cần bận tâm.” Tên đó đảo mắt, ngả người ra sau ngồi khoanh chân.

Cảm nhận được sự “khó ở” ở đây, tôi thấy Tess có vẻ hơi khó chịu. “Tessia Eralith. Tôi là conjurer song thuộc tính, Mộc hệ và Phong hệ. Điểm mạnh chiến đấu ở cự li gần…” Cô ấy nói xong, cả nhóm đều im lặng, vì tất cả đều biết chủ đề tiếp theo là gì.

“Tôi tự bầu mình là leader.” Lucas lên tiếng đầu tiên.

“Ồ? Theo tiêu chuẩn nào mà cậu thấy mình có thể lãnh đạo nhóm?” Tôi nghiêng đầu, nháy mắt đầy ngây thơ.

“Bởi sức mạnh chứ còn gì. Hãy thực tế đi… tôi có thể đánh bại bất kì ai trong số các người đấy. Có gì lạ khi để người mạnh nhất làm leader à?” Lucas nhìn tôi với vẻ mặt như thể đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra, cản trở tôi thêm.

“Tôi bầu cho Tessia! Cô ấy là cô gái xinh đẹp duy nhất nên tôi thích thế. Ta cũng có thể đặt tên nhóm mình là Queen và Knights (Nữ hoàng và những chàng hiệp sĩ).” Mắt Roland lấp lánh khi tâm trí cậu ta lang thang trong vùng đất tưởng tượng của chình mình.

“Tôi cùng nghĩ Tessia nên làm leader, e hèm… tất nhiên không phải vì lí do tương tự, không nói là cô ấy không xinh nhưng ý tôi là… Vì cô ấy là Chủ tịch Hội học sinh.” Clive cúi xuống lầm bẩm, hai má ửng đỏ.

“Đợi đã, tôi không muốn làm leader! Art…thur thì sao? Arthur Leywin.” Bắt tay cô ấy để bảo vệ, Tess gần như gọi tôi bằng biệt danh.

“Tôi cũng nghĩ Tessia nên làm leader.” Tôi giơ tay lên, mọi người phớt lờ bình luận của Tessia. Tôi thì chẳng sao cả miễn là không phải Lucas.

“Chậc. Lũ ngu xuẩn.” Lucas đảo mắt thêm lần nữa trước khi chúng tôi đứng dậy.

“Được rồi, có lẽ mọi người đã xong nên hãy vào trong thôi. Nối đuôi nhau khi chúng ta tiến vào, sẽ rất lạnh đấy!” Giáo sư Glory lên tiếng trước khi bước bên trong lối vào, giống như cái cầu thang hẹp dẫn xuống tăm tối.

Trog một hàng duy nhất, tất cả chúng tôi bắt đầu xuống cầu thang và tôi thề nhiệt độ giảm đáng kể mỗi lần chúng tôi bước xuống.

“C-á…iii m-mẹ gì đây? S-s-s-sao lại l-l-lạnh thế này?” Roland lầm bẩm, rang run cầm cập.

“Tự làm nóng cơ thể đi, thật ngớ ngẩn.” Tôi nghe tiếng Clive từ phía sau. Thật sự tối đến nỗi tôi không thể nhìn thấy thứ gì ngoài cái viền bóng của mỗi người.

Khi bước xuống cầu thang, tôi cảm thấy thứ gì đó ở trên tay mình nhưng trước khi hất nó xuống thì tôi đã kịp nhận ra đó là thứ gì. Nhìn lại chỉ một bước phía sau, tôi có thể thấy viền bóng đầu của Tess. Thậm chí không nhìn thì tôi cũng có thể nói cô ấy đang đỏ mặt vì tay cô ấy rất ấm. Giữ chặt bàn tay ấy, chúng tôi im lặng bước xuống bậc thang dường như vô tận.

Thậm chí nếu không làm nóng bản thân, hầm ngục lạnh lẽo này cũng ấm lên một chút vì lớp chúng tôi tiến vào. Tôi thừa nhận bản thân đã có chút thất vọng vì nó bắt đầu sáng dần lên khi chúng tôi tiếp tục xuống và Tess rụt tay lại nhưng khi đến tầng đầu tiên của hầm ngục, tinh thần chiến binh trong tôi thấy hào hứng với cảnh tượng trước mắt.

Các hang động trải dài hàng trăm mét khiến tôi tự hỏi sao nó lại có thể đứng vững mà không cần trụ. Tảng đá chắn hang động lớn tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh nhẹ khi một lớp băng mỏng phủ trên sàn và thậm chí hình thành các cột băng trên trần nhà. Nhìn sang bên cạnh, tôi nhận ra lí do mà rêu bao phủ gần như trong suốt và chiếu sáng toàn bộ nơi này.

“Lạ lùng vl, thông thường chúng ta sẽ bắt gặp lượng lớn Snarlers. Tại sao tôi…?”

“KRRRRRR”

“GRRAWWWL”

“SNNNNNRRRR”

“GRAHK! GRAHK!”

Tất cả những tiếng động bất ngờ ghê tởm kia bắt đầu vang vọng khắp xung quanh. Nhìn từ phía sau những tảng đá, những cái hang nhỏ và quanh các bức tường là một lượng lớn không đếm xuể những đôi mắt đỏ.

“Đó-o là rất nhiều Snarlers…” Tôi có thể nghe tiếng Roland rít lên khi trợn tròn mắt. Không chỉ riêng cậu ta mà tất mọi người trong lớp, cả Curtis và Claire cũng có vẻ lưỡng lự trước những thứ kia. Tôi nhìn Giáo sư Glory và biểu hiện của bà ấy; tôi không nghĩ bà ấy đã đoán được sẽ có nhiều Snarlers đến thế này.

[] [] []