“Hiệu trưởng Goodsky! Thật vinh dự khi có thể gặp trực tiếp bà thế này.” Elijah nghiêng người cúi chào đầy trịnh trọng trông có chút hài hước trước Cynthia Goodsky.
Vì ngẩng đầu lên quá nhanh mà cậu ấy suýt chút nữa làm rơi kính, trong khi Hiệu trưởng chỉ nở một nụ cười lịch sự, khóe mắt hơi cong lên làm lộ vài nếp nhăn lại càng làm bà thêm cuốn hút.
“Mời vào, Hiệu trưởng Goodsky. Elijah, đừng đứng chặn cửa thế chứ.” Tôi kéo ghế ra khỏi bàn, mời Hiệu trưởng ngồi vào ghế sofa.
“Ta đã nói với cháu hãy gọi ta là Cynthia.” Bà ấy bĩu môi nhìn Elijah khi lướt qua cậu ấy, khi ngồi xuống ghế, cánh cửa phía sau bà tự đóng lại. Mức độ hòa hợp của bà ấy với yếu tố gió tiếp tục làm tôi ngạc nhiên khi không khí xung quanh bà dường như uốn cong theo ý muốn của bà mà không cần đến một mệnh lệnh.
“Cháu không nghĩ đó là việc nên làm khi một đứa trẻ mười hai tuổi vô danh tiểu tốt lại gọi thẳng tên của Hiệu trưởng học viện uy tín nhất ở lục địa này.” Tôi vừa trả lời vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Dù ngồi vắt chân nhưng sống lưng bà vẫn thẳng tắp, đường hoàng.
“Cháu đã thay đổi nhiều về ngoại hình kể từ lần cuối ta gặp cháu”. “Oh! Thật đáng yêu.” Cynthia cố ôm lấy Sylv đang nằm cuộn tròn trên chiếc ghế dài, nhưng nó lại nhảy ra khỏi tầm với của bà và nép mình trên đầu tôi.
“Ha ha!!! Vẫn nhút nhát như trước đây.” Bà ấy liếc nhìn Sylve lần cuối trước khi bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi. “Hmmm… Thật kỳ lạ! Ta dường như chỉ cảm nhận được mana thuộc tính gió và đất bên trong cháu. Cháu có vô tình sử dụng một vật bảo vệ nào không?” Bà ấy nghiêng đầu sang Elijah đang đứng như trời trồng ngay sau lưng bà, như thể cậu ấy đang ở trước mặt sĩ quan chỉ huy của mình trong quân đội.
Tôi nâng cánh tay trái để lộ vòng đeo tay của tôi với hai lá bùa treo trên đó để trả lời câu hỏi của bà.
“Không thể nói ta không thất vọng. Ta đã hy vọng có thể đi xung quanh khoe khoang cháu là người bảo vệ nhỏ bé của ta nhưng ta đoán ngay cả một người tăng cường nguyên tố kép cũng hiếm khi làm điều đó. Nhưng giờ cháu lại trở thành một học viên Pháp sư, điều này khiến ta rất mong đợi.” Bà ấy cười nhẹ nói.
“Cháu đã định đến thăm văn phòng của bà để báo cho bà một số việc có thể giúp cháu tránh được vài rắc rối trước khi bà đến đây, cháu đoán vậy. Nhưng cháu đã có kẻ thù từ một gia đình không mấy thân thiện khi cháu còn là một nhà thám hiểm vì vậy cháu không muốn cho anh ta cơ hội nghi ngờ, ít nhất là không phải bây giờ.” Tôi dựa người vào ghế, mân mê nghiên cứu hai lá bùa trên vòng đeo tay.
“Đúng, ta đã đọc các báo cáo về trường hợp giữa Nhà thám hiểm Note và Nhà thám hiểm Lucas Wykes. Cháu đã gặp phải một kẻ khá rắc rối. Mặc dù ta có một số quyền hạn nhất định đối với gia đình cậu ta, nhưng họ lại là một gia đình quân đội, họ có quá nhiều điều bí ẩn mà bọn ta không biết.” Giám đốc Cynthia xoa cằm, nghĩ về một giải pháp.
"Không sao, đó không phải vấn đề cấp bách gì. Hắn ta chỉ là một mảnh rác mà cháu sẽ phải nhặt một ngày nào đó. Nếu bây giờ cháu hành động vội vã và thiếu suy nghĩ, nó sẽ ảnh hưởng tới bạn bè và gia đình của cháu, đó mới là vấn đề nghiêm trọng. Cháu muốn nhờ bà một vấn đề khác.” Tôi tỳ tay lên đầu gối, nghiêng người về phía Hiệu trưởng Cynthia.
“Cứ nói đi.” Bà ấy vui vẻ trả lời.
“Cháu muốn sử dụng lý thuyết mana ở cấp độ cao hơn, đặc biệt là những Deviant”.
“Điều đó không quá khó để thực hiện, nhưng Arthur, đây không phải một trong những lý do chính của cháu khi theo học tại học viện này, để phù hợp với các đồng nghiệp của cháu phải không?” Đôi mắt bà ấy đang thăm dò tôi.
“Cháu không ngại làm một bài kiểm tra để lên hạng đầu, nơi cháu sẽ học cùng với những học viên cùng trang lứa. Nhưng cháu vẫn không thể chờ để tìm hiểu một chút về thao túng mana Deviant từ khi cháu đạt được cực hạn gần đây”. Tôi gần như buột miệng nói, "vì không có phép thuật Deviant trong thế giới cũ của tôi."
"Tốt thôi. Ta có thể cho phép cháu làm điều đó, và ta thậm chí còn có thể cho phép cháu quan sát các pháp sư bậc thầy chiến đấu giả định cũng như trong thực tiễn của họ”. Những đề nghị của bà ấy quá tốt khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
“Oh! Và điều kiện là gì?” Tôi nhướn mày hỏi.
“Arthur! Cháu thật làm ta đau lòng! Ta chỉ muốn làm điều này vì sự phát triển của cháu!” Bà ấy đã phóng đại hành động của mình khi đặt hai tay lên trên trái tim mình như thể bị một mũi tên bắn trúng.
"Art! Ông đang thô lỗ với Hiệu trưởng đó!” Elijah có vẻ hơi hoảng loạn, vì anh ta không thể nhìn thấy nét mặt của Hiệu trưởng khi bà ấy làm điều này.Tôi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bà ấy để nhận được câu trả lời
“Haizzz… Tốt thôi. Tất nhiên ta cũng muốn có một số "phần thưởng" vì đã giúp đỡ cháu”. Cuối cùng bà ấy cũng thừa nhận, điều này thật khiến Elijah thất vọng.
“Cháu hy vọng bà không nói điều gì vô lý như tham gia hội đồng học viên chẳng hạn”. Tôi đã lắc đầu. Những tình huống này khiến tôi cảm thấy điều đấy rất có thể xảy ra.
“Ha ha! Ta đã nghe việc cháu có một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Công chúa trước đó”. Bà ấy bắt đầu cười, khi mặt tôi hơi đỏ lên.
“Ta không hi vọng cháu sẽ bình tĩnh thế đâu. Ta đoán Công chúa Eralith có một chút đặc biệt với cháu phải không?” Bà ấy đang cười thầm sự bối rối của tôi.
“Chờ đã, bà có ý gì bà Hiệu trưởng?” Elijah đi về phía trước để thấy rõ chúng tôi bây giờ, mặc dù anh ấy vẫn giữ sự tôn trọng đối với Cynthia.
Trước khi Hiệu trưởng trả lời, bà ấy nhìn sang như muốn nhận sự đồng ý của tôi. Sau khi tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, bà ấy nói với Elijah. “Bạn thân nhất của cậu chính là người bạn thời thơ ấu của Chủ tịch Hội học viên mà mọi học viên nam dường như đều say mê”. Hiệu trưởng cười toe toét, như thể bà ấy chỉ là một thiếu niên đang kể chuyện phiếm.
Tôi hơi lo lắng rằng quai hàm của Elijah có thể gặp vấn đề nếu cứ há ra như thế. Tôi có thể thấy vô vàn cảm xúc đang biến chuyển trên mặt Elijah, từ sốc đến bị phản bội rồi ghen tị, tất cả đều thể hiện trên khuôn mặt của anh ấy.
"Làm sao? Khi nào? Cái gì vậy?” Cậu ấy không thể tạo nổi những câu hoàn chỉnh khi anh ấy vẫn đang cố gắng hiểu toàn bộ tình huống.
Mặc kệ cậu ta, tôi quay lại với Cynthia. “Bằng cách nào mà bà biết chuyện? Cháu không ngạc nhiên khi bà biết nhưng hẳn cũng không phải là tình cờ mà biết chứ”. Tôi tò mò hỏi.
“Haha ~ Chuyện đó à. Virion Eralith là một người quen cũ của ta. Đó là người duy nhất ta kể về việc học viện của ta sẽ nhận được một pháp sư tứ giác tài năng trong một vài năm tới. Dù ông ấy và ta khá cạnh tranh nhưng ông ấy lại rất bình tĩnh khi biết tin này, điều đó khiến ta nghi ngờ. Tuy nhiên, ta đã không phát hiện ra cho đến khi ta nhận cháu gái của ông ấy làm học trò của mình. Cháu có biết điều đầu tiên cô ấy nói khi ta nhận cô ấy vào là gì không?” Bà ấy đang cố nhịn cười.
Tôi chỉ lắc đầu trong bất lực, mặt tôi càng trở nên đỏ hơn.
“Khi nào thì Arthur Leywin sẽ bắt đầu theo học tại trường này?” Hiệu trưởng Cynthia nói, cố tình làm cho giọng nói của bà ấy giống với Tess hơn. “ Ha ha ~” Một người vô cùng vĩ đại và bí ẩn trong mắt mọi người, giờ lại ở đây cười đùa trên sự ngại ngùng của tôi.
"Gì cơ? Art! Làm sao ông biết bà ấy!?” Elijah thực sự muốn túm lấy cổ tôi mà hỏi nhưng phải kìm chế lại vì Hiệu trưởng vẫn còn ở đây, mặc dù bà ấy có lẽ sẽ không quan tâm.
“Cuối cùng, ta đã liên kết hai chuyện này với nhau. Hóa ra ta đã bị Virion lừa, đành phải phản bội cháu, Arthur”. Bà ấy lại bĩu môi, khiến tôi tròn mắt.
Đến lúc này, Elijah ngồi sụp xuống chiếc ghế của mình, từ bỏ, không còn gì để nói.
“Ta không có ý can thiệp vào cuộc sống tình yêu của cháu nhưng cô bé ấy rất quan tâm đến cháu đó, Arthur. Ta chắc rằng cô bé không có ý định chơi đùa như trước đó đâu. Chế độ luyện tập của ta không dễ dàng và một số ít đã thử và thất bại. Lý do cô ấy có thể theo kịp và tiếp tục đào tạo theo ta là để bắt kịp cháu đó. Ngay cả cháu cũng biết rằng cháu đã hành động khá non nớt ở đó”. Bà ấy hoàn toàn khiến tôi bối rối khi mang đến những cảm xúc của một người mẹ.
“Đúng! Cháu cũng biết cháu đã hành động ngu ngốc như thế nào, không cần phải nhắc nhở”. Tôi thở dài, ngả người ra sau.
“Cháu sẽ sớm gặp mặt cô bé ấy phải không? Ta ghét nhìn thấy học trò của mình chán nản khi luyện tập. Bà ấy mỉm cười nhẹ nhàng với tôi trước khi tiếp tục. “Những gì ta muốn không phải là cháu phải và hội đồng sinh viên. Thực ra là một ủy ban sẽ được thành lập trong năm nay. Ủy ban kỷ luật”.
Tôi biết bà ấy muốn tôi làm điều gì rồi. "Quên đi. Tôi không cần lý thuyết mana nữa. Tôi sẽ tự tìm hiểu từ những cuốn sách trong thư viện” Tôi lắc đầu.
“Những cuốn sách về Deviant không cho phép đọc đối với học viên ở trình độ trung bình và thậm chí là trình độ cao, cháu phải là một Deviant mới được phép đọc chúng, điều mà cháu không thể làm được!” Bà ấy nhẹ nhàng đập tan kế hoạch của tôi.
“Nhưng trở thành một phần của ủy ban kỷ luật ư? Nói sao nhỉ…? Cháu chỉ là một học viên mới trong học viện với tư cách là một Pháp sư, bà nghĩ các thành viên khác sẽ thấy sao?”
“Lúc đầu, mặc dù họ có thể không đồng ý, nhưng ta tin rằng cháu sẽ có thể thay đổi suy nghĩ của họ”. Bà Hiệu trưởng ném cho tôi một cái nháy mắt, tôi đến chết với việc này thôi.
“Arthur, không giống như các thành viên Hội đồng học viên, phải được lựa chọn theo rất nhiều tiêu chí, Ủy ban kỷ luật hoàn toàn dựa trên sức mạnh. Trách nhiệm của cháu sẽ không nhiều như Hội đồng học viên, Hội đồng kỷ luật cho cháu cơ hội làm việc với nhiều học viên, một số trong đó là Deviant, tất cả đều mạnh trong lĩnh vực của họ”.
“Bà nói rằng các thành viên của Ủy ban kỷ luật dựa trên sức mạnh của mình…” Tôi kịp nói xong bà ấy đã cắt lời.
“Không, Lucas Wykes sẽ không tham gia Ủy ban kỷ luật nếu đó là điều mà cháu tò mò. Arthur, cơ hội này là điều mà các học viên khác sẽ coi như một vinh dự. Ta rất muốn cháu nhận lấy nó”. Bà ấy dựa vào ghế, khuôn mặt nghiêm túc hơn một chút.
“…” tôi cúi xuống nghĩ kỹ mọi chuyện. Ngoài việc thường xuyên phải làm kiểm tra thăng hạng, tôi sẽ phải làm công việc ở ủy ban, đều này sẽ ảnh hưởng tới thời gian đào tạo cá nhân của tôi, tất cả những điều đó tôi không biết nên làm ở đâu và khi nào.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, bà ấy đưa ra lời đề nghị cuối cùng. “Vì số lượng công việc có thể hơi nhiều, ngoài việc phải luyện tập, ta sẽ cho cháu quyền truy cập vào một cơ sở đào tạo tư nhân, nơi mà cháu sẽ không cần phải lo lắng bất cứ ai sẽ xâm nhập”. Bà ấy chỉ vào vòng đeo tay của tôi.
“Được không Arthur, ta thực sự cảm thấy điều này có thể là một thỏa thuận tốt cho cả hai chúng ta về lâu dài”. Mặt bà ấy dịu lại, cố thể hiện thật chân thành.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc làm thế nào để việc tham gia Ủy ban kỷ luật sẽ phù hợp với kế hoạch của tôi và nhận thấy không có bất lợi cụ thể nào trong việc đồng ý với điều này, tôi trả lời. “Tốt thôi, cháu sẽ đồng ý trở thành thành viên của Ủy ban kỷ luật”. Vai tôi buông lỏng, “haizzz”.
“Tốt! Kể từ ngày mai, ta sẽ đưa lịch trình mới của cháu cho giáo sư đầu tiên của cháu. Đây là đồng phục mới của cháu, ta đã chuẩn bị trong trường hợp có tin tốt. Con dao chỉ là biểu tượng của Ủy ban kỷ luật, nhưng nó khá đắt tiền vì vậy hãy cẩn thận đừng để mất nó”. Bà ấy nháy mắt với tôi, ném cho tôi một bộ đồng phục được trang bị với một con dao và dây đeo có vỏ bọc. Nó làm tôi bực mình vì bà ấy đã chuẩn bị sẵn sàng khi vừa bước vào đây, ngay cả khi tôi chưa chưa chắc đã đồng ý.
Tôi nhận ra rằng ngay cả với kiếp trước và kiếp này, cả ông nội Virion và Hiệu trưởng Goodsky vẫn già hơn tôi; rốt cuộc thì tôi chỉ sống đến tuổi ba mươi, xung quanh nơi đó đã vượt qua giai đoạn đầu của một tay đấu. Tôi phải thừa nhận sự thật rằng tôi đã có hai cuộc sống, còn những người ở đây thì già đi rồi. Tất nhiên tôi vẫn có lợi thế hơn các pháp sư truyền thống ở đây bởi ở nơi xuất thân của mình, việc sử dụng "ma thuật" đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, lợi thế mà các pháp sư già từ thế giới này có là họ đã quen với lượng mana trong bầu khí quyển ở đây và đã làm chủ nó ở một mức độ nhất định.
Thế nên ngay cả với hai cuộc sống, vẫn có một người khôn ngoan hơn bạn.
Tôi vô tình lắc đầu khỏi suy nghĩ của mình, điều đó khiến Hiệu trưởng Goodsky nghiêng đầu tò mò.
“Bây giờ vấn đề cần giải quyết đã xong, ta nên về thôi! Thưởng thức bữa tối đầu tiên của cháu ở đây và làm ơn chấn chỉnh mọi thứ với Tessia thân yêu của ta nhanh nhất có thể nhé. Ta không muốn môn đệ quý giá của mình tiếp tục mất tập trung đâu”. Bà ấy rời đi, để lại tôi tự hỏi tại sao bà ấy không hỏi rõ mọi chuyện. Có lẽ là để tôn trọng sự riêng tư của chúng tôi hoặc vì điều gì đó.
Ngay khi Hiệu trưởng Goodsky rời đi, một bóng người vụt đến trước mặt tôi, Elijah đang nhìn xuống tôi, nét mặt giống như một con quỷ.
“Ông có muôn giải thích gì không?” Tôi thề là tôi là tôi có thể nhìn thấy chiếc răng nhọn trong nụ cười đầy nham hiểm của cậu ta.
[] [] []