Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Sáng Của Tôi

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Vậy thật đáng tiếc, nếu cậu đã nói như vậy, lần này cậu ấy quay về, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy.”

Tôi càng mơ hồ hơn.

Cậu ấy định theo đuổi Châu Mộ?

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Bọn họ quen biết nhau lúc nào?

Mà cũng không liên quan đến tôi, thích thì đến thôi.

“Tùy cậu, chúc cậu thành công.”

Thứ bảy, bố tôi gọi điện thoại đến.

“Triều Triều, con có trở về phụ bố chuyển nhà không?”

“Chuyển nhà?”

“Ừ, bố trả tiền thuê rồi, chúng ta sau này không cần ở dưới tầng hầm nữa, con có về không?”

Sự thận trọng trong từng câu chữ của bố khiến tôi nhói lòng.

“Có đắt không ạ?”

“Không đắt.” Bố tôi tiếp tục nói, “Bố đã đặt một căn rồi, còn mấy tháng nữa mới bàn giao nhà, chúng ta tạm thời thuê nhà một thời gian.”

“Bố...” giọng tôi có chút nghẹn ngào.

“Nhà thuê có hai phòng, khá cũ, đàn piano của con chắc không để được, đợi sau này qua nhà mới rồi mới chuyển qua nhé.”

“...”

“Bố, bố không cần làm vậy vì con mà...”

Thành phố này mua nhà, hay thuê nhà đều rất đắt, tôi biết chứ.

Đối với những người lao động chân tay như bố mẹ tôi mà nói, muốn có một ngôi nhà thật sự rất khó.

“Bố cũng không phải hoàn toàn vì con.” Bố tôi ngừng một chút, “Bố không làm việc ở nhà họ nữa.”

“Dạ?”

“Bọn họ làm khó bố phải không?”

Chuyện tôi sợ nhất vẫn xảy ra.

“Không đâu.” Bố nhanh chóng phủ nhận.

Qua một lúc lâu, bố mới nói.



“Triều Triều, cả đời bố không làm được chuyện gì lớn lao.”

“Bố, bố đừng nói vậy.”

“Bố có thể làm giúp việc cho nhà họ, có thể vì bọn họ mà làm trâu làm ngựa, là bởi vì bố có nhận lương.”

“Nhưng, Triều Triều, con không cần phải như bố. Con có cuộc đời của riêng mình, con có quyền lựa chọn. Là bố nhận ra vấn đề quá muộn nên khiến con phải chịu uất ức.”

“...” nghe bố nói, tôi ở bên đầu này khóc không thành tiếng.

“Bố có cảm thấy con là đứa phiền phức không?”

“Sao thế được. Triều Triều của bố là cô gái tốt nhất trên thế gian này, người khác đánh giá về con thế nào không quan trọng. Bố biết con vẫn luôn rất nỗ lực, con vẫn luôn giỏi giang, con là niềm kiêu ngạo của bố.”

..........

Tôi khóc thật lâu.

Nhưng bố vẫn không cúp điện thoại mà yên lặng nghe tôi khóc.

“Vậy thứ bảy về nhé.”

“Dạ.”

Cúp điện thoại rồi, tôi mới lên mạng mua vé để thứ bảy trở về.

36.

Hôm chuyển nhà, mẹ tôi ca cẩm rất nhiều.

Đại khái chính là, bởi vì tôi nên mới phải chuyển nhà.

Tôi không nói gì cả, chỉ yên lặng lắng nghe.

Bà ấy nói như vậy, nhưng đến chỗ thuê nhà thì lại đem đồ của tôi, chuyển vào phòng ngủ lớn nhất, có nhà vệ sinh riêng.

“Con ở phòng ngủ phụ thôi ạ.” Tôi nói rồi đem đồ cầm qua.

Mẹ tôi giật lại.

“Nếu là con trai, thì không cần phải nói. Con gái lớn như vậy rồi, phòng không có nhà vệ sinh riêng, thì bất tiện đến độ nào.” Mẹ tôi nói vậy rồi lại đem đồ đạc của tôi chuyển vào trong.

Cả ngày loay hoay trong phòng tôi, dọn giường, đổi rèm cửa, lau sàn, bận rộn vô cùng.

"Mẹ con chính là như vậy đấy, ngoài lạnh trong nóng.” Bố tôi bất lực nói.

“Nhà thuê, chính là mẹ con đề nghị, đi nghe ngóng khắp nơi, mới thuê được chỗ hợp lý như thế này.” Bố vừa cười vừa nói tiếp.

“...” nghe những điều này, tôi có hơi ngạc nhiên.

Trong ấn tượng, mẹ tôi cứng miệng thì là thật, còn mềm lòng, tôi vẫn chưa được thấy qua.



Bữa trưa hôm đó ngon miệng vô cùng/

Ăn xong, bà nói đến nhà Châu Mộ để làm gì đó.

Trước khi đi, còn đặc biệt dặn dò tôi, ăn không hết thì đem về trường học.

“Bố, vậy hiện giờ bố làm công việc gì?”

“Lái xe taxi.”

“Có mệt lắm không ạ?”

“Mệt thì sợ gì chứ, có tiền là được.” Bố tôi cười nói.

Ông ấy ăn cực nhanh, nói là phải tranh thủ đi đổi ca.

Sau cùng nhà chỉ còn một mình, tôi lên giường nằm một lúc rồi mới bắt đầu dọn dẹp phòng.

Đem đồ đạc sắp xếp xong, lại đi lau nhà.

Chớp mắt đã bảy giờ tối.

Tôi đang làm tổ trên sofa xem tivi thì bố về.

“Có cơm không nhỉ?” bố vừa thay giày, vừa hỏi.

Tôi ngây người ra một lúc.

Cảm giác này vừa là lạ nhưng cũng rất ấm áp.

Bởi vì, lúc trước đa số thời gian bố tôi đều là đi sớm về khuya, mẹ tôi thì trường kỳ ở trên lầu, bình thường đều chỉ có một mình tôi.

Tôi không hề có sự chờ mong ai đó sẽ bất ngờ trở về, cảm giác này quả thật rất kì lạ.

“Có ạ. Con đi hâm nóng cho bố nhé.”

Tôi chạy vào phòng bếp không bao lâu đã bưng đồ ăn ra.

Bố tôi vẫn như cũ, ăn rất nhanh.

Ăn xong liền đi tiếp.

“Bố chạy ca đêm, khoảng 12 giờ đêm mới tan ca.”

“Dạ.”

Ba tôi đi rồi, lại quay người hỏi tôi: “Muốn ra ngoài uống trà sữa gì không?”

“Con vẫn chưa ngồi qua xe taxi bố lái mà nhỉ.”

“Vậy… con đi mua một ly trà sữa.” Nói xong, tôi nhanh chóng thay giày, lon ton chạy theo bố.
« Chương TrướcChương Tiếp »