"Mọi người chơi đi, tôi nghỉ một chút, học xong 30 từ mới nữa thì ch.iến tiếp."
Cả ba người bọn họ đều mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi.
"Tiểu Triều Triều, làm gì có ai lúc nào cũng mang theo cuốn sổ tay từ mới bên mình như thế chứ?"
"Tại vì tiếng Anh khó quá đấy...", tôi thở dài ảo não.
"Cũng đâu đến nỗi nào, tôi thi tới cấp 5 rồi."
"Cậu nói lại lần nữa."
"Cấp 5 rồi."
Tôi quay người đi, không dám đón nhận sự đả kích này.
CET cấp 5 đâu phải chuyện đùa????
"Phần nghe hiểu làm như thế nào vậy, lần nào tôi cũng chỉ kịp nghe được mỗi phần tiêu đề."
"Căn bản không cần phải nghe hết, cậu chỉ cần nghe những từ lặp đi lặp lại nhiều lần, bài nghe sẽ có những keywords nhất định, dựa vào trình tự xuất hiện của nó mà chọn, thế là xong."
"Thế phần đọc hiểu thì sao?"
"Một đoạn văn sẽ tương ứng với một câu hỏi, chú ý những câu sau if, however, nếu tìm thấy các từ đồng nghĩa, từ phức đồng dạng thì phải chọn ngay."
Tôi: "..."
Trì Thần thấy tôi cặm cụi ghi chép thì bật cười.
"Cậu cười gì chứ?"
"Trì Thần thi cấp 6 được 580 điểm, cậu nói xem cậu ấy cười cái gì?"
Chuyện gì đang xảy ra với thế giới này vậy?
Hoá ra chỉ có tôi là học hành kém nhất ở đây, Trì Thần còn từng nói gì mà "không để tâm", nếu cậu ấy để tâm thì kết quả sẽ còn khủng như thế nào nữa?
Tối hôm đó trở về ký túc xá, tôi cứ suy nghĩ mãi về chuyện này.
Vậy là liền lấy điện thoại ra soạn nhanh một câu chuyện với tiêu đề "4 học bá và 1 học tra" rồi đăng đại lên diễn đàn đọc truyện.
*học bá: học sinh giỏi.
*học tra: học sinh kém.
24.
Ngày hôm sau, khi ngủ dậy, lượng like đã vượt ngưỡng 1000.
Phần bình luận chưa bao giờ rôm rả như thế.
"hahahah, 1 đồng chí học kém duy nhất kia chắc kiếp trước đã giải cứu thế giới đúng không?"
"Có ảnh của mấy cậu học bá đó không, hỏi bọn họ có muốn làm gia sư không?"
"Lót dép, hóng phần sau!"
Lần đầu tiên bộ truyện mà tôi đăng tải nhận được nhiều lượt tương tác như vậy, ôi cái cảm giác đó...
Buổi học ngày hôm đó cũng trở nên thú vị hơn nhiều.
Nếu như không có cuộc điện thoại kéo tôi về hiện thực của mẹ...
"Cuối tuần về nhé, dì Lưu tổ chức sinh nhật", mẹ không chừa cho tôi bất kì một cơ hội để thương lượng nào.
"Con không...", kể từ ngày dứt khoát với Châu Mộ, tôi không còn muốn trở về đó nữa.
"Không nói nhiều", mẹ tôi quẳng lại một câu rồi dập máy.
Vậy là cuối tuần tôi đã quay về và đương nhiên, lại gặp Châu Mộ.
Hai tuần không gặp, cậu hình như thay đổi rồi, nhưng không phải là thay đổi về ngoại hình mà là sự kiêu ngạo trước kia không còn thấy nữa.
Suốt bữa ăn, cậu cứ nhìn về phía tôi, còn tôi cố gắng tập trung vào chuyện ăn uống nhất có thể.
Khách khứa mà dì Lưu mời tới ngoài người thân thì đều là những nhân vật tai to mặt lớn cả, không nhiều lắm, chỉ khoảng 20 người là cùng.
"Chị Lưu, cô bé này là cháu gái chị hả, xinh quá, đúng là gen nhà chị tốt thật", một người bắt đầu nịnh bợ.
Chỉ là, nước đi này đi nhầm rồi.
"Không biết cháu gái có đối tượng chưa, đứa thứ hai nhà em...", vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị add wechat.
Tôi đang không biết nên phản ứng sao cho phải thì...
"Aiz, Tiểu Trương, em nhầm rồi, đây là con gái của cô giúp việc nhà chị nhưng được cái ngoan ngoãn, hiểu chuyện lắm."
Dì Lưu nở nụ cười hoà nhã.
"Chị à, chị đúng là người tốt hiếm có khó tìm đấy", người phụ nữ vừa rút điện thoại ra lại chầm chậm cất vào.
Cả một nhóm người bắt đầu túm vào khen ngợi và tâng bốc nhau.
Tôi ngồi ở một bên, mặt đỏ bừng, không nói một lời nào.
Kể cả tôi có ngốc đến độ nào đi nữa thì cũng hiểu được ý đồ của việc dì ấy bảo tôi tham dự mỗi buổi tụ họp đông đúc của gia đình.
Rõ ràng toàn là lời hay ý đẹp, rõ ràng là tôi nên cảm ơn mới phải, thế nhưng tôi lại rất muốn bật khóc.
Nhưng cuối cùng, sau lời nhắc nhở của mẹ "Nên biết tốt xấu đi" tôi lại nắm chặt đôi đũa, gượng cười.
"Triều Triều, cháu đến quầy phục vụ bảo họ mang thêm ghế lên đây, sắp có thêm khách rồi."
"Vâng."
"Để tôi đi cho", Châu Mộ ở phía đối diện bỗng nhiên đứng dậy.
Thấy sắc mặt vốn tươi cười của dì Lưu có phần biến đổi, cậu lại nói tiếp, "Con sợ cậu ấy không biết ở đâu, để con đi cùng cho chắc."