Sau khi về nhà , cô đẩy cửa ra , trong phòng khách hơi chật chội xuất hiện một người đàn ông xa lạ .
- MẸ .. Cô phá vỡ sự im lặng trước . Mỹ Lan vội vã chạy ra khỏi phòng khách . Găng tay vẫn chưa cởi ra , có vẻ như mẹ cô đang nấu ăn trong bếp .
- Con đã về rồi à , hôm nay mẹ muốn giới thiệu với con , đây là chú Giang .
Sau đó , người đàn ông đi đến , nở một nụ cười chính thức với cô , ai nhìn vào cũng muốn chết .
- Chào con .
- Mối quan hệ của 2 người là gì ? Giọng điệu của cô có chút cứng nhắc .
- Mỹ Lan , đừng làm quá , thái độ của con như thế nào ?
- Mẹ định kết hôn à ? Cô gần như phát cuồng lên .
- Ban đầu dự định giới thiệu với con một cách chính thức tại bàn ăn , nhưng giờ có vẻ không cần thiết . Mỹ Lan , mẹ muốn nói với con : chú Giang là người mà mẹ sẽ dành phần đời còn lại của mình để ở bên .
- Tại sao ? Là do con sao ? Nếu mẹ cố gắng để con sống một cuộc sống tốt hơn , thì mẹ không cần phải làm điều này . Con nghĩ ... Cô khóc .
- Con nghĩ nhiều rồi . Sau này mẹ và chú Giang của con sẽ có con . Mẹ không cần sự chúc phúc của con , đây là cuộc sống của chính mẹ , chú Giang là hạnh phúc mà mẹ mong muốn , không liên quan gì đến con cả . Tốt hơn hết là con nên lặng lẽ chấp nhận , dù không chấp nhận thì cũng không có gì thay đổi
- Con hận mẹ , con hận mẹ , con hận mẹ . Con sẽ không bao giờ chúc phúc cho mẹ .
Cô lao vào trong phòng , đóng sập cửa lại 1 cách thô lỗ .
- MỸ LAN .. MỸ LAN .. Mẹ tức giận đập cửa phòng cô , nghiến răng nghiến lợi nói .
- Mỹ Lan , nếu con giỏi thì cả đời này đừng có ra ngoài .
Đóng chặt cửa lại , cô dựa vào cửa rồi trượt xuống đất . Phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô cũng bị phá vỡ . Rốt cuộc là tại sao cuộc gặp của cô và mẹ luôn căng thẳng , tại sao họ không thể nói chuyện như những người mẹ và con gái khác ? Tại sao mẹ bắt cô phải nhận một người mà cô chưa bao giờ gặp là cha ? Thậm chí , cô còn không nhìn thấy cha ruột của mình , và phải chịu đựng những lời ngu ngốc của mẹ liên tục nói về những đứa em chưa trào đời ?
Tại sao thế giới của cô vẫn chưa quay trở lại ? Chưa trải qua mùa xuân và mùa hè , mà đã là mùa đông vô tận và đêm dài ? Tại sao , tại sao ? Nước mắt cô chảy xuống , và cô không hiểu mình đã làm gì .
Cô chỉ có một chiếc máy tính . Để ngăn Mỹ Lan sử dụng Internet , mẹ cô đã cài đặt máy tính trong phòng của mình và tắt WIF trước khi đi ngủ mỗi đêm . Kết quả của việc này là Mỹ Lan chỉ có thể dùng điện thoại di động gây cận thị , thẻ điện thoại luôn bị thiếu.
Trong khi mẹ cô vô tư ăn uống và xem phim truyền hình Hàn Quốc mới nhất , xem khoảng ba tập phim , bà đột nhiên nhớ ra điều gì đó quan trọng . Bà vỗ trán và tắt máy tính , thu dọn đồ ăn thừa , vội vàng trở về phòng ngủ của mình và tìm ra một cuốn sách . Bắt đầu giả vờ học hỏi .
Nửa giờ sau , cô thực sự nhớ đến chiếc chìa khóa vặn ổ xe trượt tuyết , và .... Mẹ cô dữ tợn bước vào . Đầu tiên , bà nhìn quanh phòng ngủ của cô rồi đưa tay ra để kiểm tra nhiệt độ phía sau máy tính . Cái chạm lạnh truyền đến tín hiệu rằng : Cô không dùng máy tính . Sau đó , bà bước vào nhìn xung quanh để xem cô đã ăn trưa chưa ? Sau khi xác nhận xong , mẹ cô nhìn cô đang đọc sách , và miễn cưỡng nở một nụ cười hài lòng .
- Đừng lúc nào cũng ăn mì gói . Buổi tối mẹ có thể sẽ về muộn .
Cô xem sách giáo khoa bỗng ngẩng đầu lên , lộ ra một đôi mắt nghi hoặc .
- Mẹ đi chơi với chú Giang đó hả ?
Mẹ cô đi ra ngoài , tiếp tục xỏ giày mà không quay đầu lại , giọng điệu kỳ lạ nói.
- Mỹ Lan , con không thể quá ích kỷ . Mẹ không xứng đáng cho con cuộc sống mà con mong muốn . Con chỉ có thể tự mình đấu tranh để giành lấy .
Tiếng cửa lớn đập vào tai cô , Mỹ Lan ngã xuống giường , nước mắt lăn dài .
***
Sáng hôm sau , ăn sáng xong . Cô và mẹ cùng nhau ra ngoài , cô lên xe buýt đến trường . Giao thông khu vực trước trường gần như tê liệt , hoàn toàn không đến được điểm dừng đã định , xe buộc phải dừng lại .
Cô đang mang cặp sách nặng trĩu trên lưng , chỉ định địa điểm đến . Với dòng người , dòng xe , có thể thấy trường trung học cơ sở số 1 là trường trung học phổ thông tốt nhất trong thành phố . Học sinh ở các quận , huyện khác đã phải lặn lội để đến đây học . Họ chỉ được nghỉ nửa tháng và sẽ sống xa nhà . Nhìn những chiếc xe xếp hàng dài trong và ngoài trường , cô buồn bực bước đến tòa nhà của mình . Trong số các nhóm phụ huynh và học sinh , tấm lưng hơi mập của cô có vẻ cô đơn , lẻ loi khác thường , giống như đứa trẻ mồ côi .
Giáo viên chủ nhiệm của cô là một người đàn ông đẹp trai họ Lê , dạy môn hóa học , rõ ràng là mới ngoài 30 tuổi , nhưng anh ta lại gây ấn tượng đặc biệt . Trong buổi họp lớp đầu năm học , thầy bước vào lớp với một xấp giấy tờ . Bích quay sang cô .
- Tôi đoán là điểm kiểm tra .
Quả nhiên , thầy cẩn thận cầm tờ giấy trên cùng lên , nói lớn .
- Lớp trưởng , đi dán phiếu điểm vào bảng đi .
Lâm Minh đứng dậy đi lấy phiếu điểm , Yên Chi cùng bàn của anh cũng nhanh nhẹn cầm cuộn băng dính lên , bước tới giúp . Đó là một bức tranh hài hoà với những ai nhìn thấy nó , nhưng đặc biệt gai mắt với cô . Thầy nhìn họ một cái , nhưng cuối cùng ông ta chỉ dời mắt và không nói nhiều . Thầy bật máy chiếu và kết quả ngay lập tức hiển thị trước lớp .
- Kỳ thi này , Lâm Minh đứng nhất toàn khối . Lâm Minh là một học sinh ưu tú của trường chúng ta , rất đáng để học hỏi . Nhưng vị trí thứ hai mà tôi muốn nhắc đến hôm nay , không phải là các em khác . Mà là kết quả thấp nhất toàn trường . Lớp chúng ta đứng thứ 10 trong trong 19 lớp về điểm số . Nhưng kết quả của bạn này được xếp ở cuối lớp 19 .
Cả lớp nhao nhao , không biết ai lại có điểm số thấp như vây . Bảng điểm từ từ di chuyển xuống khi giáo viên lăn chuột . Cô nhìn thấy điểm của LyLy , học sinh đứng giữa lớp .
Khi bảng điểm di chuyển xuống , cô thấy tên của mọi người trong ký túc xá . Ngoại trừ chính cô .
Mỹ Lan thầm cầu nguyện trong lòng . Cô không nhìn thấy tên mình khi bảng điểm đến tận cuối cùng . Hóa ra cô là người đứng thứ hai mà thầy nhắc đến . Cảm giác hiện tại của cô giống như cá tiếp xúc với mặt đất . Cô học cách chiến đấu với vấn đề , gục đầu xuống dưới bàn , thì một bàn tay đặt lên tay cô , trong lòng như có dòng điện ấm áp chảy qua . Ngẩng đầu lên , liền nhìn thấy ánh mắt khích lệ của LyLy , hai người trao nhau nụ cười . Trên bục giảng , thầy hiệu trưởng đi vào , ông vẫy tay và phát biểu đầy ẩn ý , đôi khi là điệu đà của 1 thủ lĩnh .
- Một kỳ thi không thể xác định được tương lai thành bại của chúng ta . Tôi từng là một giáo viên dạy được 7 năm , tất cả các học sinh của tôi lúc đầu không phải là giỏi nhất , nhưng cuối cùng tất cả họ đều vào lớp chọn . 1 cô bé , ban đầu không phải là người giỏi nhất nhưng cuối cùng cô ấy lại là người đứng đầu lớp. Lớp tôi dạy đã giành chức vô địch toàn trường bảy năm liền. Vượt qua bài kiểm tra này , cũng cho mọi người biết mình đang ở vị trí nào trong lớp . Rõ ràng lớp của chúng ta có học sinh đỉnh nhất nhưng lại không ít học sinh rất kém , sắp tới tôi sẽ cố gắng cùng thầy Lê làm cho cho học sinh kém bắt kịp .
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào , có thể thấy rõ bụi phát sáng trong không khí , Lâm Minh đứng yên lặng . Bảng điểm được dán dưới lánh mặt trời , nhìn anh có một phong cách không thể giải thích được trong bộ đồng phục học sinh nhân hậu bình thường . Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh , liền nghĩ đến thiên thần bên cạnh Thượng đế . Không hề hay biết mình đã mỉm cười từ lúc nào , cô lấy tay đỡ mỡ trên mặt .